Chiến Thần Bất Bại

Chương 3610

Chương 3610

“Ông Tần, ban đầu khi hai người đi tới bước đường cùng, gia chủ đã thu nhận hai người, bây giờ thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không chịu đã muốn rời khỏi nhà họ Võ rồi sao?”

Trong ánh mắt của quản gia đã ngùn ngụt lửa giận!

“Nếu như đã vĩnh viễn không gặp lại thì cần gì phải làm chuyện dư thừa cơ chứ?”, cô gái trẻ lạnh lùng nói.

Ngôn từ lạnh lùng của cô gái trẻ cũng thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

Không cần đoán, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhìn ra hai ông cháu này cũng vì biết được nhà họ Võ sắp gặp hoạ lớn nên mới thẳng thừng rũ bỏ nhà họ Võ!

Tiêu Chính Văn trước nay đều không có thiện cảm với loại người vong ân bội nghĩa, càng hết sức khinh thường loại người giống như vậy!

Quản gia già nghiến răng, cười lạnh lùng, nói: “Xem ra hai vị đã chắc chắn nhà họ Võ không còn cơ hội trở mình nữa rồi!”

“Quản gia, nói nhiều cũng vô ích, cây đổ thì bầy khỉ tan, đây chính là định luật thiên cổ bất biến! Con kiến còn phải sống cho qua ngày, huống hồ gì là con người cơ chứ?”

Ông cụ nói rồi kéo cô gái trẻ bước đi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.

“Haizz!”

Nhìn theo bóng lưng của ông cụ, quản gia già lắc đầu thở dài nói: “Mười năm trước, ông ta bị tông môn truy sát tới cùng đường, là gia chủ thương hại ông ta nên mới thu nhận ông ta về nhà họ Võ!”

“Nhờ có thân phận là môn khách của nhà họ Võ nên ông ta mới thoát được một kiếp nạn! Hơn nữa những năm gần đây, gia chủ cũng không bạc đãi ông ta, ngay tới một số bí trận không lưu truyền của nhà họ Võ cũng truyền lại cho ông ta!”

“Kết quả đổi lại chính là sự phản bội cầu vinh của ông ta!”

Nói tới đây, quản gia già lại đưa tay lau nước mắt, đối diện với cục diện bây giờ, ông ta thân là một kẻ bề tôi, đâu thể có sức mạnh để xoay chuyển trời đất?

Ông ta cũng chẳng có sức ngăn cản đám môn khách phản bội nhà họ Võ này!

“Nhà họ Võ rất thích thu nhận môn khách nhỉ?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.

“Cũng không hẳn thế, dù gì chúng tôi cũng chỉ là chi thứ, không có tiền có thế giống như gia chủ! Môn khách mà nhà họ Võ thu nhận, đa số đều là một số kẻ đi tới bước đường cùng!”

“Nhiều năm trước, gia chủ cũng từng có một khoảng thời gian lưu vong, vậy nên cũng cảm thấy thương xót hơn với loại người này!”

“Vốn nghĩ cho bọn họ một con đường sống, sau này lúc nhà họ Võ gặp phải bất trắc, bọn họ nhất định sẽ niệm ân tình của nhà họ Võ mà ra tay tương trợ, thế nhưng bây giờ thì lại mỗi người một ngả!”

Trong giọng điệu của quản gia ngập tràn thương cảm, nhìn nhà họ Võ đã từng đông như trẩy hội mà giờ ngày càng lạnh lẽo, trong lòng có một nỗi khổ tâm nói không nên lời.

“Chàng trai, trong thế tục có nhiều loại người như vậy không?”, quản gia già vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng của ông Tần.

Tiêu Chính Văn không nói gì, chỉ mỉm cười.

Dù đi tới đâu thì vĩnh viễn đều không thiếu loại người vong ân bội nghĩa!

Tới cuối cùng, Tiêu Chính Văn vẫn không nói ra đáp án trong lòng mình.

“Thưa cậu, xin mời!”