Chiến Thần Bất Bại

Chương 1508: Ꮆiết

Chương 1508: Gϊếŧ

Một lúc sau, Chu Hạo Nhiên mới hoàn hồn lại từ trong sự chấn động, đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn, nói với vẻ mặt không dám tin: “Chuyện này…chuyện này sao có thể?”

Từ mấy trăm năm trước, nhà họ Chu đã là thế gia võ thuật.

Hơn nữa trước đây cũng từng xuất hiện mấy cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, Chu Hạo Nhiên hiểu rất rõ cách biệt giữa mỗi tầng cảnh giới của cảnh giới Thiên Thần!

Theo lý thường mà nói, sau khi Đàm Hồng đột phá, tuyệt đối không thể yếu hơn trước mới đúng!

Chu Lâm Lâm cũng chấn động tới độ không thốt nổi nên lời!

Ban nãy Tiêu Chính Văn để mặc cho đối phương đột phá, sau đó lại vô tình áp chế đối phương!

Sự chấn động tâm lý này rõ ràng khiến cho người ta nhất thời chẳng thể chấp nhận nỗi!

Phải biết rằng bây giờ Đàm Hồng đã cao hơn một bậc cảnh giới so với Tiêu Chính Văn!

Mà Đàm Hồng đã sử dụng hết thủ đoạn, còn Tiêu Chính Văn lại chỉ dùng tay không, ban nãy chẳng qua cũng rất tuỳ ý tát Đàm Hồng một cái mà thôi!

Lúc này, ngay cả người của Thiên Sơn cũng đứng bật dậy ngay lập tức.

Đừng nói là mấy anh em của Đàm Hồng ngây ngẩn, ngay cả Đàm Hồng cũng sững sờ.

Rõ ràng hắn đã đột phá lên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, thực lực cao hơn rất nhiều so với khi trước, sao có thể bị Tiêu Chính Văn đánh bại chỉ với một đòn chứ?

“Thằng ranh, mày chết đi cho tao!”

Đàm Hồng đột nhiên gầm lên đầy phẫn nộ, đôi mắt phun ra lửa, nhảy từ trong hố ra ngoài.

Khí tức khắp người đã trở nên điên cuồng tới cực điểm!

Hơn nữa, đây không phải là kết cục trong tưởng tượng của hắn!

Trong ý thức của hắn, sau khi bản thân đột phá sẽ có thể tuỳ ý hành hạ Tiêu Chính Văn giống như ông già trêu đùa trẻ con.

Thậm chí sau khi hắn đè Tiêu Chính Văn lên đất và hành hạ một phen thì sẽ kết liễu luôn sinh mạng của anh!

Thế nhưng kết quả lại là đối phương cười híp mắt nhìn hắn đột phá thành công, sau đó lại tát cho hắn một cái ngã lăn ra đất!

Thật sự thì tính sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại không hề nhỏ!

Hắn thân là thiên tài hàng đầu Thiên Sơn, nào có thể chịu đựng được nỗi sỉ nhục lớn tới vậy!

Lúc hắn vừa mới đứng dậy, vẫn còn chưa kịp ra tay với Tiêu Chính Văn, chỉ thấy một cái tát lớn như quạt hương bồ lại giáng mạnh xuống mặt hắn thêm lần nữa!

“Bốp!”

Đàm Hồng lại bị Tiêu Chính Văn tát văng ra thêm lần nữa!

Chỉ là lần này mặt của Đàm Hồng đã bị tát lệch cả ra, mấu xương đâm xuyên qua da lòi hẳn ra ngoài, thoạt nhìn trông càng thêm nanh ác và khủng bố.

Không đợi Đàm Hồng đứng dậy, một bên chân của Tiêu Chính Văn đã giẫm lên trên chân của Đàm Hồng.

Rắc!

Âm thanh xương gãy nát vang lên giòn tan, những người đứng dưới nghe thấy mà cảm thấy da đầu phát tê!

“A!”

Đàm Hồng lập tức rú lên đầy thảm thiết, cơ thể từ trên đất bắn thẳng lên cao hơn một mét!

“Tao phải gϊếŧ…”

Đàm Hồng quay người lại, đang định chửi rủa, thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu Chính Văn cho hắn cơ hội đấy, một chân lại đạp lên trên lưng Đàm Hồng.

Ngay sau đó, chân khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên!

Tiếp đó, cả người Đàm Hồng giống như một con tôm to oằn ra phía sau, há to miệng nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra nổi!

“Sao nào, mày vẫn chưa thấy đã à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đàm Hồng đang đau tới độ khắp đầu toàn là mồ hôi lạnh!

Cú đạp ban nãy đã khiến cho Đàm Hồng trở thành một kẻ tàn phế.

Dù là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, xương sống bị người ta giẫm gãy rồi thì cũng đừng mong bình phục được!

Lúc này, Đàm Hồng chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau đớn thấu tim không ngừng truyền tới từ trên chân và lưng.

Còn về tất cả những thứ xung quanh thì hắn đã mất đi năng lực cảm nhận từ lâu!

Thậm chí ngay cả việc Tiêu Chính Văn nói cái gì, hắn căn bản cũng không nghe rõ nữa!

Tất cả mọi người đều nín thở quan sát cảnh tượng này!

“Đàm Hồng bị phế rồi?”

Môn chủ của Thiên Thanh Môn hết sức kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm!

Phế bỏ Đàm Hồng – thiên tài của Thiên Sơn ngay trên địa bàn của Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn đang muốn chết hay gì?

Chu Hạo Nhiên liên tục nuốt nước miếng, đờ đẫn nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Chỉ riêng việc ra tay phế bỏ đệ tử chân truyền của Thiên Sơn đã đủ để thấy dũng khí và khí thế hùng hồn của Tiêu Chính Văn!

Dù là trong số năm đại danh sơn, bất cứ đệ tử nào khác của danh sơn cũng tuyệt đối không dám ra tay thâm độc như thế với Đàm Hồng!

Nghĩ kỹ thì nhà họ Chu chỉ gϊếŧ cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các đã gây nên tai hoạ bị gϊếŧ chết cả nhà.

Mà Tiêu Chính lại thẳng thừng phế bỏ đệ tử chân truyền mà Thiên Sơn đã tận lực bồi dưỡng gần hai mươi năm trời!

“Lại dám gϊếŧ sư huynh của tao! Tao phải gϊếŧ chết mày!”

Trên khán đài của Thiên Sơn, một bóng người giống như mũi tên bắn khỏi cánh cung cứ thế lao thẳng về phía Chu Lâm Lâm!

Chưa đợi Chu Lâm Lâm hoàn hồn trở lại, người đó đã bóp chặt lấy cổ của Chu Lâm Lâm!

Đối phương ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao, Chu Lâm Lâm ở trong tay hắn căn bản không có chút năng lực phản kháng nào!

“Thằng ranh! Tao cảnh cáo mày, dám động tới sư huynh của tao nữa thì tao sẽ gϊếŧ chết nó!”

Tên đệ tử đó của Thiên Sơn trợn trừng mắt, nghiến răng gầm lên.

Tiêu Chính Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tên đệ tử của Thiên Sơn kia: “Mày dám động vào một cọng lông của cô ấy thì tao sẽ bắt cả nhà mày phải đi chết theo!”

Nghe thấy lời này, mọi người đều trợn mắt há mồm.

“Mày…mày nói cái gì?”

Đệ tử của Thiên Sơn nuốt nước bọt, không dám tin hỏi.

Hắn là đệ tử của Thiên Sơn, trước giờ đều là hắn gϊếŧ sạch cả nhà người khác, bây giờ Tiêu Chính Văn lại uy hϊếp hắn, lại còn dám gϊếŧ hết cả nhà hắn luôn?

“Cô ấy mà có chút tổn hại gì, không chỉ có mày bị gϊếŧ hết cả nhà, tao bảo đảm tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Thiên Sơn chúng mày đều sẽ bị gϊếŧ hết cả nhà! Bao gồm cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước tiến về phía đệ tử kia của Thiên Sơn!

Khí tức khắp người Tiêu Chính Văn hừng hực như thiên thần hạ thế.

Đệ tử kia của Thiên Sơn đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trên trán hắn đã đầm đìa mồ hôi lạnh!

Ban nãy không phải Tiêu Chính Văn đang uy hϊếp hắn mà đang uy hϊếp cả Thiên Sơn!

Vào lúc tên đệ tử Thiên Sơn đó đang định mở miệng, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, một tia sáng giống như mũi tên loé lên, không để cho tên đệ tử Thiên Sơn đó hoàn hồn trở lại đã xuyên thẳng qua trán của hắn!

“Phập!”

Một cái xác cứ thế ngã lăn xuống đất!

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn về phía người chủ quản của Thiên Sơn, cười lạnh lùng nói: “Không phải mày nói mọi người đều không cần che giấu hay sao? Giờ tao cũng muốn lĩnh giáo kiến thức bị thất truyền của Thiên Sơn chúng mày một chút!”

“Mày…mày muốn làm gì? Tao…tao không đánh với mày!”

Chủ quản kia sợ tới độ mặt cắt không còn giọt máu, quay người muốn bỏ chạy!

Thế nhưng hắn đâu thể chạy thoát được?

Không để cho hắn chạy được hai bước, một tia sáng màu bạc đã xuyên thẳng qua ngực của hắn!

Con dao quân đội năm cạnh.

Khi tia sáng màu bạc kia bay trở lại tay Tiêu Chính Văn với một độ cong không thể tin nổi, tất cả mọi người đều nhìn rõ con dao quân đội năm cạnh đó!

Mọi người sợ tới độ không thốt nổi nên lời!

Ai mà chẳng biết vũ khí cấp thần này chứ?

Đó là binh khí nổi tiếng của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, chỉ cần con dao quân đội năm cạnh xuất hiện thì vua Bắc Lương sẽ hiện thân!

Vua Bắc Lương, không biết bao nhiêu người đã quên mất ba chữ này từ lâu!

Thế nhưng khi con dao quân đội năm cạnh xuất hiện thêm lần nữa và điên cuồng đâm xuyên qua đầu của đám đệ tử Thiên Sơn, nỗi khϊếp sợ ẩn giấu không biết bao nhiêu năm qua trong lòng mỗi người lại bị đánh thức thêm lần nữa!

Lúc này, Lý Tiểu Phi trong đám người sớm đã sợ đến mức tiểu cả ra quần!

Thế nhưng hắn vẫn chưa kịp bỏ chạy thì đã bị một lực mạnh trực tiếp hút vào.

“Cứu…cứu mạng với!”

Lý Tiểu Phi thất thanh gào lên giống như mất hồn.

Thế nhưng một giây sau, một tia sáng màu bạc đã biến hắn thành một đống thịt vụn!

Đám người nhà họ Lý vừa mới đứng dậy, thậm chí ngay cả một câu vẫn chưa kịp thốt ra, một tia sáng màu bạc mang theo cái đuôi ánh sáng rất dài đã xuyên thẳng qua cơ thể mỗi người!

Phụp!

Tất cả đâm người nhà họ Lý hoá thành thịt vụn chỉ trong nháy mắt rồi rơi thẳng xuống đất!

Lúc này, cả hội trường lặng ngắt như tờ!

Kiểu chém gϊếŧ quyết đoán như vậy cũng chỉ có vua Bắc Lương mới có thể làm được mà thôi!

“Sao thế, không phải mấy người đều muốn lên sàn đấu một trận hay sao? Còn ai muốn lên đây thử sức nữa không?”

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng chất vấn.

Thử sức?

Có ai còn dám lên tiếng nữa đây?

“Tôi thay mặt nhân dân Hoa Quốc thống báo cho năm đại danh sơn mấy người và cả võ tông! Ai còn dám xem mạng người như cỏ rác, không tuân thủ quốc pháp thì mấy người cũng sẽ có kết cục y như vậy!”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn giống như tiếng sấm, anh đưa mắt liếc nhìn khắp xung quanh.

Chương 1509: Quốc pháp không cho phép

Giọng nói Tiêu Chính Văn vang vọng rất lâu trong hội trường, nhưng không ai dám phát ra một chút âm thanh nghi ngờ nào!

Lúc này, cuối cùng Đàm Hồng cũng tỉnh táo lại, giờ hắn mới biết mình phải đối mặt với sự tồn tại kinh khủng thế nào!

Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương!

Người đàn ông từng bất khả chiến bại!

Người đàn ông bị năm đại danh sơn chửi rủa gièm pha.

Người đàn ông sát phạt mười mấy vị cường giả bên ngoài lãnh thổ!

“Vua… Vua Bắc Lương, tôi… tôi biết lỗi rồi, tôi không muốn chết, cầu xin anh nể tình chúng ta đều là con dân Hoa Quốc, xin anh tha cho tôi!”

Trước sinh mệnh và thể diện, Đàm Hồng đã đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất!

Người chết thì làm gì còn thể diện để nói nữa!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Đàm Hồng, lạnh nhạt nói: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải vua Bắc Lương mà chỉ là một người dân Hoa Quốc bình thường thôi!”

“Tôi biết, anh rất không cam lòng, anh cũng không muốn chết, anh biết sinh mệnh đáng quý nhường nào mà, đúng không?”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người.

Đàm Hồng gật đầu như giã tỏi, khổ sở cầu xin: “Đúng đúng đúng, tôi… tôi không muốn chết, tôi còn trẻ!”

Tiêu Chính Văn gật khẽ, nói: “Đúng vậy, anh không muốn chết!”

“Nhưng mà!”

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên trợn trừng mắt, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Đàm Hồng: “Những người dân bị võ tông các người tàn sát là do họ muốn chết phải không? Bọn họ không trẻ tuổi sao?”

“Hôm nay, tất cả người võ tông đều làm chứng, nếu còn bất kỳ võ tông nào có gan dám ức hϊếp dân thường, thì kết quả của hắn chính là của mấy người!”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nhấc chân dẫm mạnh lên chân Đàm Hồng!

Rắc rắc!

Rắc rắc!

Mỗi lần gót giày da của Tiêu Chính Văn giẫm xuống là mỗi tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Mọi người nghe thấy đều tê hết cả đầu!

Tàn bạo!

Quá tàn bạo!

Chẳng mấy chốc, Đàm Hồng đã biến thành một đống thịt vụn, quằn quại trên mặt đất!

“Đùng!”

Sau khi Tiêu Chính Văn giẫm xuống cú cuối cùng, cơ thể Đàm Hồng chợt nổ tung trong chớp mắt, vô số thịt vụn bắn tung tóe lên mặt mũi những người xung quanh!

Đám người kia sợ đến mức cơ thể cứng ngắc!

“Không được khinh nhờn pháp luật Hoa Quốc! Không được chà đạp con dân Hoa Quốc!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn kéo hai bố con Chu Lâm Lâm đi thẳng ra khỏi đó.

Đám môn chủ võ tông nhốn nháo đứng dậy, chủ động dạt ra thành một bức tường người, để lại một lối đi!

Nhóm ba người Tiêu Chính Văn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua bọn họ!

Mọi người cúi đầu thấp nhất có thể, thậm chí không ai dám ngẩng đầu lên nhìn!

Chu Lâm Lâm vẫn đi theo Tiêu Chính Văn nhưng trên mặt vẫn chưa hết vẻ ngơ ngơ ngác ngác!

Còn vị đệ tử Thiên Sơn bên cạnh lại oán hận nhìn Trương Lăng Phong nói: “Cậu chủ Trương, anh… sao anh không giúp?”

Đám người Thiên Sơn đều đưa mắt nhìn lại, nhà họ Trương và Thiên Sơn có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!

Nếu Trương Lăng Phong liên thủ với Đàm Hồng, hai vị cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao cùng nhau chém gϊếŧ Tiêu Chính Văn, thì Đàm Hồng cũng sẽ không chết!

Thế nhưng Trương Lăng Phong lại nhìn vết máu trên đất, chắc nịch nói: “Chuyện của Thiên Sơn không liên quan đến nhà họ Trương tôi!”

Nói xong, sắc mặt hắn khó coi vô cùng, vội vàng dẫn hai gã bảo vệ bước nhanh ra khỏi hội trường!

Giúp đỡ?

Muốn chết hả?

Trương Lăng Phong chắc chắn rằng, chỉ cần hắn dám nhúc nhích, trên sân đấu võ sẽ có thêm một bãi thịt nát nữa!

Hắn được lĩnh giáo sự sát phạt quả quyết của Tiêu Chính Văn từ lâu rồi!

Ra mặt vì Thiên Sơn?

Hắn đâu có ngu!

Đến tận khi đã ngồi trong xe trở về Sơn Thành, Chu Lâm Lâm mới sực tỉnh khỏi nỗi chấn động!

“Anh Tiêu à, Thiên Sơn nhất định sẽ trả thù anh đấy!”

Trên mặt Chu Lâm Lâm tràn đầy âu lo!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Nếu không phải còn vài vấn đề mà tôi chưa hiểu rõ thì hôm nay làm gì còn Thiên Sơn nào nữa!”

Tiêu Chính Văn vẫn còn mơ hồ về mấy chuyện liên quan tới nguyên khí.

Tuy bây giờ anh có thể sử dụng nguyên khí theo ý mình nhưng sự hiểu biết về nguyên khí chỉ mới dừng lại ở mức độ nông cạn!

Ban nãy đánh một trận với Đàm Hồng càng khiến anh cảm nhận được sự mạnh mẽ của nguyên khí, cho dù trận pháp và chiêu thức của đối phương có huyền diệu đến mức nào chăng nữa, thì trước mặt nguyên khí cũng chỉ như một đứa nhóc ba tuổi, không chịu nổi một đòn!

Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới nảy sinh hứng thú sâu đậm với sự ảo diệu của nguyên khí.

Ít nhất là trước khi hiểu rõ được nguyên khí thì Tiêu Chính Văn sẽ không rời khỏi Sơn Thành!

Hơn nữa, sau khi linh khí hồi phục, những cường giả chân chính ngoài lãnh thổ kia cũng sẽ trở về, với thực lực bây giờ của Tiêu Chính Văn vốn không cách nào chống lại được!

Cho dù là Hạo Nhiên thì cũng không phải là điều mà Tiêu Chính Văn bây giờ có thể so sánh được!

Vì vậy, nếu như muốn bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ mỗi một người mình muốn bảo vệ thì nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn!

“Anh Tiêu, anh là vua Bắc Lương à?”

Chu Lâm Lâm đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

Tiêu Chính Văn hơi sững sờ, dửng dưng cười nói: “Tôi có phải vua Bắc Lương hay không thì quan trọng lắm sao? Cho dù là vua Bắc Lương đi nữa thì cũng chỉ là một thành viên của Hoa Quốc thôi, có gì khác với muôn dân trăm họ ư?”

Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Chính Văn, Chu Lâm Lâm như đã nhận ra điều gì, nhưng cô ấy chỉ gật đầu rồi thôi, không hỏi tiếp nữa.

Có một số việc, không cần phải nói quá rõ!

“Cậu Tiêu à, cho dù Thiên Sơn không dám trả thù cậu trực tiếp thì cũng sẽ trả thù người bên cạnh cậu, cho nên, cậu Tiêu phải đề phòng cẩn thận đấy!”

Chu Hạo Nhiên cũng có ý tốt nhắc nhở.

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ít nhất là bây giờ Thiên Sơn không có năng lực để trả thù! Cho dù bọn họ có mượn được mười cái lá gan đi nữa cũng không dám ra tay!”

Chu Hạo Nhiên không khỏi gật đầu lia lịa khi thấy sự tự tin và kiên định của Tiêu Chính Văn.

Với sức mạnh đáng gờm như Tiêu Chính Văn, không danh sơn nào có thể chiến đấu đến phút cuối cùng!

Dù sao thì cường giả bên ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về hết.

Bây giờ cũng chỉ là khoảng thời gian để các đại danh sơn tích lũy sức mạnh, ai tổn thất nhiều thì sẽ bị thời cuộc đào thải!

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, toàn bộ hội trường đại hội võ lâm lập tức nhốn nháo hệt như một nồi cám heo.

Không ít người đang suy đoán thân phận của Tiêu Chính Văn!

“Người kia chắc là vua Bắc Lương, lúc trước tôi từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta trên ti vi!”

“Không đúng, người này trông còn trẻ hơn năm đó nhiều, tuổi tác không thể tỉ lệ nghịch với diện mạo được!”

Mỗi người một câu cứ thế xì xào bàn tán.

Đúng như lời mọi người nói, bề ngoài Tiêu Chính Văn trông mới khoảng hai mươi, nhưng theo tuổi thật mà tính thì năm nay anh ít nhất phải ba mươi tuổi!

Ngay lúc này, bên phía Thiên Sơn cũng đã nhận được tin Đàm Hồng bị gϊếŧ.

Khi thi thể nát bét thành một bãi thịt của Đàm Hồng được đưa về Thiên Sơn, năm đại viện trưởng Thiên Sơn đều đồng loạt xuýt xoa.

Lạc Trường Sinh siết chặt nắm tay, lạnh lùng quát: “Là ai? Dám gϊếŧ đệ tử Thiên Sơn chúng ta ngay trước mắt Thiên Sơn!”

Một tên đệ tử có mặt tại hiện trường lúc ấy vội khóc lóc kể lể: “Viện trưởng, lúc ấy có không ít người bảo rằng, người này có thể là vua Bắc Lương đã mất tích nhiều năm – Tiêu Chính Văn!”

“Cái gì?”

Nghe thấy ba chữ Tiêu Chính Văn, lửa giận của Lạc Trường Sinh cũng biến mất hơn nửa!

“Lại là Tiêu Chính Văn?”

Cổ Thiên Đức hoài nghi lắc đầu.

Tiêu Chính Văn đã biến mất năm năm, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở Thiên Sơn?

“Cho dù có phải Tiêu Chính Văn hay không thì vẫn phải thông báo, phong tỏa tin tức, bất cứ ai dám loan truyền tin tức về đại hội võ lâm hôm nay đều bị diệt tộc!” Lạc Trường Sinh căm hận nói.

“Rõ!”

Mấy tên đệ tử Thiên Sơn đáp, rồi vội vội vàng vàng mang hài cốt của Đàm Hồng ra khỏi phòng khách.

Lúc này, bên trong một căn biệt thự ở tận Long Kinh, một gã thanh niên đẹp trai đang lướt điện thoại.

Nhóm chat hiển thị trên màn hình trò chuyện chính là nhóm chat của hội tinh anh năm đại danh sơn.

Rất nhiều đệ tử tinh anh của năm đại danh sơn đều có mặt trong nhóm chat này.

“Mấy người nghe gì chưa? Thằng nhãi Đàm Hồng lại đột phá rồi!”

Tin tức này vừa xuất hiện, nhóm chat lập tức thảo luận sôi nổi.

“Đàm Hồng chết rồi!”

Trong lúc mọi người đang bàn tán, một tin tức vô cùng không hợp cảnh khác xuất hiện trước mắt mọi người.

“Cái gì? Đàm Hồng chết rồi? Đứa nào to gan dám gϊếŧ anh kết nghĩa của tôi?”

Vẻ mặt gã đàn ông trẻ tuổi đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát khí bỗng lóe lên ngùn ngụt!

Chương 1510: Gậy ông đập lưng ông

Thật ra cậu thanh niên này cũng không phải đệ tử giỏi giang gì của năm đại danh sơn, mà xuất thân từ một thế gia võ đạo hiển hách ở Hoa Quốc, nhà họ Ngô!

Hắn tên là Ngô Lân, là một cậu con rể quốc dân.

Bởi vì nhà họ Ngô không chỉ nắm giữ trong tay tài sản hơn mười tỷ tệ, mà Ngô Lân cũng là một người đa tài, chẳng những có địa vị trong giới giải trí mà còn là một trong số ít cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao!

Trong một gia tộc mà có thể đào tạo ra một thanh niên cảnh giới Thiên Thần một sao, chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh thực lực đáng sợ của nhà họ Ngô!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, Ngô Lân bắt máy, hỏi: “Thanh Thanh à, có chuyện gì thế?”

Từ Thanh Thanh là bạn gái hắn, bình thường rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Hơn nữa, số này là chính miệng Ngô Lân nói với Từ Thanh Thanh, nếu không vô cùng bất đắc dĩ thì không nên gọi.

Hiển nhiên, Từ Thanh Thanh gọi vào số này, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!

“Anh Lân ơi, em bị người ta bắt nạt, còn bị họ đánh một bạt tai nữa, anh phải ra mặt cho em!”

Điện thoại vừa bắt đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Từ Thanh Thanh vang lên.

Nghe thấy tiếng khóc của Từ Thanh Thanh, Ngô Lân an ủi mấy câu rồi sau đó mới khó hiểu hỏi lại: “Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám đánh con dâu tương lai của nhà họ Ngô?”

“Là chủ của một cửa hàng bán ngọc, họ Tiêu!”

Trong nháy mắt, Từ Thanh Thanh đã nín khóc, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cái gì?

Ngô Lân nghe vậy, không khỏi cau mày: “Chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc thôi mà, thân phận chúng ta như thế này, so đo với hắn làm gì?”

Sắc mặt Ngô Lân lập tức trở nên khó coi.

Hắn vốn không phải là một cậu chủ bình thường, mà là người sau này sẽ gánh vác nhà họ Ngô trên vai.

Từ Thanh Thanh thì hay rồi, chỉ vì một ông chủ tiệm ngọc nhỏ xíu mà gọi bảo hắn tới.

“Anh Lân ơi, anh không biết đâu, gã họ Tiêu này ngông cuồng lắm luôn, thậm chí nghe đến tên anh mà hắn vẫn tỏ ra khinh thường, còn nói gì mà cho dù anh có đích thân tới thì cũng không làm gì được!”

Từ Thanh Thanh vừa thêm mắm dặm muối vừa tiếp tục khóc lóc.

“Gì cơ?”

Ngô Lân không dám tin vào tai mình, chỉ là một ông chủ tiệm ngọc nho nhỏ mà dám huênh hoang đến mức này sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Lân cẩn thận đáp: “Hay là như vậy đi Thanh Thanh, anh cử hai người qua chỗ em nói trước, anh còn đang bận chút việc, lát nữa sẽ đến sau!”

Nói xong, Ngô Lân cúp điện thoại.

Hắn là người của gia tộc hàng đầu trong nước, tương sau này cũng sẽ là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn lao, đương nhiên cũng sẽ có đầu óc!

Nếu câu chuyện ban nãy Từ Thanh Thanh kể là giả thì hắn cử bừa hai người qua đó cũng có thể giải quyết tốt đẹp!

Nhưng nếu những gì cô ta nói là sự thật thì đồng nghĩa với việc bối cảnh sau lưng đối phương rất khó lường, cử mấy người qua thăm dò thử thế nào, nhất định sẽ có đánh giá cơ bản với thực lực đối phương.

Tránh việc lại tự vác đá đập chân mình.

Nghĩ đến đây, Ngô Lân bấm gọi cho một dãy số.

Chẳng mấy chốc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Xương Bình: “Cậu chủ Ngô đấy à?”

“Chào anh Vương, gần đây xảy ra chút chuyện nhỏ, có thể nhờ anh Vương ra mặt giúp đỡ chút không?”

Ngô Lân thấp giọng hỏi nhỏ.

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Ngô, mối quan hệ của Ngô Lân ở Hoa Quốc rất lớn, bình thường cũng hay qua lại với Vương Xương Bình, vì thế, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vương Xương Bình!

Dựa vào địa vị hôm nay của Vương Xương Bình, xử lý Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện cỏn con!

“Ồ? Không biết cậu Ngô gặp chuyện khó xử gì thế?”

Vương Xương Bình cũng ngạc nhiên, người có thân phận như Ngô Lân vốn làm gì có khả năng cầu cạnh hắn.

Ngô Lân cũng không ngại ngùng bèn kể lại những gì Từ Thanh Thanh nói thêm một lần nữa.

“Ồ, thì ra là như vậy, nếu cậu Ngô đã lên tiếng thì tôi đương nhiên bằng lòng giúp cậu Ngô một tay, nhưng sau này có việc gì hay, cậu Ngô đừng quên ưu điểm của tôi đấy!”

Vương Xương Bình dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt để nịnh hót nhà họ Ngô.

Ngô Lân gật đầu đồng ý, Vương Xương Bình mới cúp điện thoại.

Bên kia, Tiêu Chính Văn cũng đang trên đường trở về Sơn Thành với Chu Lâm Lâm.

Lúc này, Chu Lâm Lâm đã có cái nhìn khác hoàn toàn về Tiêu Chính Văn, trước hôm nay, cô ấy cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một ông chủ nhỏ bình thường mà thôi.

Nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu được, Tiêu Chính Văn chính là một cao thủ chân chính!

Đừng nói là bản thân cô ấy, ngay cả nhà họ Chu cũng không thể nào so sánh được với Tiêu Chính Văn!

“Anh Tiêu à, từ nhỏ tôi chưa từng phục ai, nhưng tôi thật sự bội phục anh từ tận đáy lòng!”

Chu Lâm Lâm thành khẩn nói.

Trước cô ấy vẫn luôn cho là mình đã giống một cao nhân lánh đời phàm tục, nhưng so với Tiêu Chính Văn thì khác biệt cứ như trời và đất.

Chưa bàn đến cảnh giới của Tiêu Chính Văn, chỉ nói tới việc anh dám đánh thẳng vào mặt võ tông trước bàn dân thiên hạ, lại còn cảnh cáo bọn họ, như thế đã đủ thấy sự quyết đoán của Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa trận chiến này cũng đủ để Chu Hạo Nhiên đưa ra một quyết định trọng đại, đó là di dời gia tộc họ Chu đến Sơn Thành.

Trận đánh hôm nay khiến Thiên Sơn chịu nhiều thua thiệt, sau này, khó đảm bảo được Thiên Sơn có trả thù nhà họ Chu hay không.

Với thực lực của nhà họ Chu thì đâu phải đối thủ của Thiên Sơn?

Mà nhờ vào thực lực của Tiêu Chính Văn, bảo vệ bình an cho nhà họ Chu chắc chắn là chuyện trong tầm tay.

Vì vậy, trên đường đi, thái độ của Chu Hạo Nhiên với Tiêu Chính Văn cũng rất cung kính.

Nhưng lúc này, Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành lại không tham gia đại hội võ lâm, tuy nói nhà họ Trần ở Sơn Thành dù gì cũng được coi là một gia tộc lớn.

Nhưng xét khắp Hoa Quốc mà nói thì cũng chẳng là gì.

Vì vậy, nhà họ Trần không nhận được thư mời của đại hội võ lâm!

Nhưng Trần Thiên Quốc cứ mãi luôn nghi ngờ chuyện nhà họ Lãnh che chở cho Tiêu Chính Văn.

Theo lý mà nói, Sơn Thành ở tỉnh Xuyên chỉ có thể coi là một thành phố lớn ở phía Bắc, vốn không sánh được bằng Giang Trung.

Nhà Trần chắp tay nhường Giang Trung lại cho nhà họ Lãnh là đã coi như cho nhà họ Lãnh mặt mũi lớn lắm rồi.

Thế mà nhà họ Lãnh lại thông qua Tiêu Chính Văn để trở mặt với nhà họ Trần, Trần Thiên Quốc sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Lúc này, Trần Thiên Quốc siết chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng u ám, cứ đi qua đi lại trong phòng khách.

“Đáng tiếc, nếu có thể mời được cậu chủ Trương tới thì một thằng chủ tiệm ngọc nhỏ bé có là cái thá gì?”

Trần Thiên Quốc than thở.

Với thực lực và địa vị của Trương Lăng Phong, nếu ra tay thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể chờ chết!

Nhưng dù gì nhà họ Trương và nhà họ Trần vẫn chưa kết thân, nếu tự ý yêu cầu như vậy thì khó tránh việc bị nhà họ Trương quở trách.

“Ông Trần, theo tôi biết trong khu vườn riêng của nhà họ Trương ở Thiên sơn có một đóa hoa Tử Tiêu sắp nở rộ, trong thời gian ngắn, Trương Lăng Phong tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà họ Trương!”

Ông Đinh nhíu mày nói.

Thật ra Trần Thiên Quốc cũng đã nghe tin trong vườn riêng của nhà họ Trương có hoa Tử Tiêu sắp nở từ lâu.

“Chẳng lẽ nhà họ Trương không sợ Thiên Sơn cử người tới cướp sao?”

Trần Thiên Quốc thuận miệng hỏi.

Không thứ gì có thể thay thế được công dụng của hoa Tử Tiêu, đừng nói là năm đại danh sơn, đến cả kẻ như Trần Thiên Quốc cũng âm thầm khát khao!

“Ai dám cướp? Nhà họ Trương đã sắp đặt xong xuôi trận pháp bảo vệ núi rồi, cho dù cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao cũng đừng hòng bước vào vườn riêng của nhà họ Trương nửa bước!”

Ông Đinh lạnh lùng cười nói.

Trần Thiên Quốc gật đầu, ngay sau đó con ngươi lại co rút, đột nhiên nảy ra sáng kiến: “Có rồi! Nếu không thể mời cậu chủ Trương tới thì chúng ta có thể nghĩ cách để dẫn ông chủ kia tới nhà họ Trương ở Thiên Sơn!”

Loại cáo già lão luyện như Trần Thiên Quốc quá quen thuộc với mấy trò gậy ông đập lưng ông này.

Chỉ cần dẫn Tiêu Chính Văn đến địa bàn nhà họ Trương, mượn thế lực của nhà họ Trương để đàn áp một phen, chắc chắn sau này ông chủ nhỏ họ Tiêu kia sẽ biết điều hơn nhiều.

Dù sao nhà họ Trương và năm đại danh sơn ở Thiên Sơn cũng có liên hệ dây mơ rễ má với nhau, trong một số trường hợp, nhà họ Trương có thể coi là đại diện của Thiên Sơn, đối đầu với nhà họ Trương thì chẳng khác nào đối đầu với Thiên Sơn!

Chỉ là một ông chủ tiệm ngọc nho nhỏ, cho dù có cho mười lá gan thì chắc hẳn cũng không dám chống lại nhà họ Trương!

Ông Đinh nghe vậy, cũng gật đầu lia lịa.

Đây dĩ nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng mà Tiêu Chính Văn đâu có ngu, sao có thể dễ dàng nghe sai bảo như thế?

“Ông Trần, muốn thằng nhãi họ Tiêu này làm theo thì e rằng không dễ lắm đâu!”

Ông Đinh thở dài nặng nề.