Chương 863
Nghe thấy thế, mười mấy người này đều đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn lẳng lặng rút đủ loại binh khí lạnh ra.
Hoàng Khắc Long lại nở nụ cười nham hiểm nói: “Ha ha, chủ soái Tiêu, mày tự cao quá đấy, hôm nay có hai vị tông sư ở đây, dù thực lực của mày có đạt đến cảnh giới năm sao đi chăng nữa, thậm chí là sáu sao thì cũng sẽ thua dưới tay hai vị tông sư thôi. Thế nên tao khuyên mày buông tay chịu trói, nghe theo lời đề nghị của tao mà quỳ xuống xin lỗi tao đi. Như thế tao còn có thể cho mày cơ hội sống, để mày làm việc cho tao, thế nào?”
Dứt lời, Hoàng Khắc Long tỏ ra rất kiêu ngạo.
Dường như hắn đã xác định hôm nay Tiêu Chính Văn sẽ thua chắc.
Dù sao có hai vị cao thủ tông sư ở đây thì Hoàng Khắc Long không cần sợ gì nữa.
Lúc này Tiêu Chính Văn hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng nhìn Hoàng Khắc Long, thờ ơ nói: “Hoàng Khắc Long, anh rất tự tin, cũng rất không biết điều. Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho anh biết, có một số người không thể động đến”.
Dứt lời Tiêu Chính Văn đứng dậy, cả người toát ra luồng sức mạnh đáng sợ.
Luồng sức mạnh đó lập tức bao trùm cả phòng bao.
Ngay lúc đó cả người Tiêu Chính Văn tràn ngập sát khí khiến người khác run sợ như sát thần.
Nếu không cẩn thận thì có thể sẽ tan xương nát thịt.
Hoàng Khắc Long cũng cau mày, nói: “Nếu mày đã muốn chết như thế thì đừng trách tao không khách sáo. Lên đi! Đánh gục hắn!”
Hắn vừa dứt lời, mười mấy cường giả võ đạo bao vây Tiêu Chính Văn.
Vẻ mặt ai nấy cũng rất dữ tợn, sắc mặt u ám.
Thế nhưng.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay, mười mấy cây kim châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi bắn ra ngoài.
Mười mấy tiếng phập phập vang lên.
Mười mấy cây kim châm đâm xuyên qua trán của mấy tên vệ sĩ, sau đó đâm xuyên qua đầu họ rồi bay ra từ phía sau gáy, trên cây kim châm còn dính vài giọt máu tươi.
Ngay sau đó!
Mười mấy tiếng cộp cộp vang lên.
Mười mấy cường giả võ đạo này đều ngã xuống vũng máu.
Họ đều trợn trừng hai mắt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất cả một chuỗi sự việc này chỉ xảy ra trong giây lát.
Cảnh tượng này cũng khiến Hoàng Khắc Long và hai vị tông sư đang ngồi kia hơi rùng mình.
Sao… sao lại như vậy chứ?
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh hơn nữa cũng không thể gϊếŧ chết mười mấy cường giả võ đạo trong giây lát.
Quả thật là chuyện không thể xảy ra!
Hoàng Khắc Long ngây người, trợn to mắt, hắn vô thức lùi về sau mấy bước trốn sau lưng hai vị tông sư để tìm cảm giác an toàn và muốn được hai người đó bảo vệ.
Lúc này mười mấy thi thể lạnh băng nằm trong căn phòng khiến ai cũng cảm thấy run rẩy.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Hoàng Khắc Long, sau đó giơ tay lên cầm đôi đũa bạc ở trên bàn, nhếch môi nở nụ cười bình thản nói: “Hoàng Khắc Long, tiếp theo là đến anh rồi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười rất bình tĩnh nhưng Hoàng Khắc Long lại cảm nhận đó như nụ cười tà ác khiến người ta lạnh thấu xương, cả người đều run rẩy.
“Mày, mày muốn làm gì?”
Hoàng Khắc Long lộ vẻ hoảng sợ, lại lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang chậm rãi bước đến chỗ mình.
“Tao cảnh cáo mày, mày đừng nghĩ có thể làm gì được tao. Có hai vị tông sư ở đây, nếu mày dám có hành động gì quá khích thì đừng hối hận”.
Hoàng Khắc Long tức giận gào lên.
Thế nhưng tiếng gào thét và mấy lời đe dọa của hắn không hề có sức uy hϊếp với Tiêu Chính Văn.
Ngược lại.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Hai vị tông sư thì đã sao chứ? Hôm nay tôi muốn đánh chết anh thì dù có là mười tông sư, tôi cũng không lui bước”.
Dứt lời.
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, đôi đũa bạc xoay tròn mấy vòng trong lòng bàn tay anh tạo ra một vòng cung hình tròn màu bạc, sau đó bị anh bắn ra như mũi tên sắc bén rời khỏi cung. Ngay tức khắc, hai chiếc đũa bạc hóa thành hai đường sáng màu bạc bắn về phía Hoàng Khắc Long đang trợn mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Đòn này đủ để lấy mạng Hoàng Khắc Long.
Thế nhưng.
Tông sư Tần – Tần Thái Bác nãy giờ vẫn ngồi ở đó chợt nhíu mày, cả người toát ra sát khí đáng sợ, tức giận đập tay lên bàn quát: “Xấc xược! Lá gan cũng lớn lắm, dám làm ầm ĩ trước mặt tôi”.
Ông ta vừa dứt lời!
Tách trà trước mặt cũng bị ông ta làm cho bay lên giữa không trung.
Đồng thời ông ta giơ tay lên, bàn tay to hất văng tách trà đang bay lên giữa không trung.
Ngay lập tức tách trà như viên đạn bay về phía Tiêu Chính Văn.
Ầm!
Trong không trung.
Đôi đũa bạc va chạm với tách trà, tách trà lập tức vỡ tan tành.
Mà sức công phá của đôi đũa bạc đó lại không hề giảm, vẫn thẳng tắp lao về phía Hoàng Khắc Long.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thấy vậy, Hoàng Khắc Long hoảng hốt hô lên: “A! Tông sư Tần cứu tôi!”
Nhìn tách trà bị vỡ làm đôi, còn đôi đũa bạc vẫn lao về phía Hoàng Khắc Long với tốc độ không đổi, Tần Thái Bác lại tức giận hét lên. Ông ta đứng dậy tiện tay đẩy Hoàng Khắc Long ra phía sau mình.
Cùng lúc đó ông ta giơ tay lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy hai chiếc đũa bạc khi nó vừa cách ông ta nửa cánh tay.
Tần Thái Bác cong môi nhưng ngay sau đó mặt ông ta biến sắc.
Bởi vì hai chiếc đũa bạc vẫn không hề giảm tốc độ.
Tần Thái Bác kinh ngạc, hai ngón tay lại dùng sức kẹp chặt lại.
Nhưng lực bạo phát của đôi đũa đó khiến Tần Thái Bác lùi về sau ba bước, sau đó ông ta mới đứng vững được.
Ngay tức khắc, đôi mắt Tần Thái Bác hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sức bạo phát và lực công kích mạnh quá.
Chỉ một đôi đũa bạc đối phương tiện tay ném đến mà đã có uy lực như vậy rồi. Vậy có thể tưởng tượng được thực lực của vua Bắc Lương đáng sợ và khủng khϊếp đến mức nào.
“Cậu rất mạnh! Là tôi xem thường cậu rồi”.
Lúc này Tần Thái Bác ném đôi đũa đó xuống đất, rút tay lại rồi bỏ ra sau lưng, lạnh lùng nói.
Lúc này, hai ngón tay của ông ta đã bị đôi đũa cọ sát thành hai đường màu máu.
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ông cũng rất mạnh, không ngờ có thể chặn được chiêu này của tôi”.
Chỉ một câu nói thôi đã cho thấy mùi thuốc súng giữa hai người.
Sắc mặt Tần Thái Bác hơi khó coi, lạnh lùng và cơn giận hiện lên giữa hai hàng lông mày.
Lúc này Hoàng Khắc Long đứng phía sau Tần Thái Bác thấy ông ta chặn được đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn nhếch môi dữ tợn bước ra chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Ha ha ha! Tiêu Chính Văn, lần này mày tiêu đời rồi. Tông sư Tần có thể chặn được đòn tấn công của mày đủ để chứng minh thực lực của mày cũng chỉ có thế thôi!”
“Còn tưởng mày giỏi thế nào, giờ xem ra chẳng qua chỉ là mạnh mồm khoác lát mà thôi.
“Tông Sư Tần, ông giải quyết Tiêu Chính Văn này thay tôi. Nếu hắn làm việc cho tôi thì có thể tha cho nó một con đường sống, còn nếu hắn không đồng ý thì cứ đánh hắn. Tôi muốn cả đời này hắn không thể đứng lên nói chuyện với tôi được nữa.
Dứt lời, sắc mặt Hoàng Khắc Long u ám, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Nếu tôi nói vừa nãy tôi mới chỉ dùng chưa đến ba phần thực lực thì các người định thế nào?”