Chiến Thần Bất Bại

Chương 861:

Chương 861:

“Không được nổ súng, không được nổ súng!”

Vào đúng lúc Tiêu Chính Văn muốn nổ súng, ngoài cửa truyền đến giọng nói gấp gáp!

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo đại cán, xông thẳng vào, ngăn cản trước mặt Tiêu Chính Văn, hổn hển la lớn: “Chủ soái Tiêu, xin hãy dừng lại! Xin hãy nể mặt kẻ hèn này mà tha cho anh cả tôi, tha cho nhà họ Hồng!”

“Chỉ cần chủ soái Tiêu nương tay, nhà họ Hồng tôi nhất định sẽ làm tròn bổn phận, làm việc thận trọng, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn!”

Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, hỏi ngược lại: “Ông là ai?”

Người đàn ông đó vội trả lời: “Chủ soái Tiêu, tôi là Hồng Lập Lượng, là ông tư của nhà họ Hồng, đang giữ chức phó tổng tư lệnh thứ ba của văn phòng hành chính tổng hợp Hoa Quốc”.

“Phó tổng tư lệnh thứ ba của văn phòng hành chính tổng hợp?”

Nghe thấy thân phận của đối phương, Tiêu Chính Văn liền nhướng mày.

Hồng Lập Lượng cũng lo lắng tới mức chảy mồ hôi lạnh trên trán, nịnh hót cười nói: “Chủ soái Tiêu, mọi việc chỉ là hiểu lầm, mong chủ soái Tiêu mở rộng tấm lòng tha thứ cho mấy người anh cả tôi. Tôi nhất định sẽ bảo họ nói lời xin lỗi với chủ soái Tiêu và vợ cậu…”

Nói tới đây, Hồng Lập Lượng liếc Hồng Vũ Triết đang quỳ dưới đất, vội vã nói: “Anh cả, anh còn không mau xin lỗi đi?”

Nghe vậy, Hồng Vũ Triết nhanh chóng quỳ rạp xuống dập đầu kêu lên: “Chủ soái Tiêu, cầu xin chủ soái rộng lòng tha cho tôi, tha cho nhà họ Hồng! Chỉ cần chủ soái bằng lòng giơ cao đánh khẽ, sau này nhà họ Hồng đều nghe theo chủ soái Tiêu!”

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Hồng Vũ Triết, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Không phải vừa nãy ông nói vợ ông là con gái của Tứ trưởng lão Hạo Thiên Tông, muốn đối phó với bản soái ư? Sao giờ lại cầu xin tha rồi?”

Hồng Vũ Triết liền tát vào miệng mình, nói lớn: “Chủ soái Tiêu, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi sai rồi, mong chủ soái Tiêu tha thứ!”

Dứt lời, ông ta cúi đầu, quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên.

Tiêu Chính Văn cau chặt mày, liếc Hồng Lập Lượng phía trước rồi lại liếc ba anh em Hồng Vũ Triết đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Nếu phó tổng tư lệnh đã cầu xin, vậy bản soái hôm nay tạm tha cho mấy người! Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”

“Hồng Vũ Triết, ông cho người đối phó vợ tôi là tội lớn nhất! Bản soái sẽ phế bỏ hai chân của ông, coi như trừng phạt!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ tay bắn hai phát súng vào đầu gối của Hồng Vũ Triết!

Ngay lập tức, Hồng Vũ Triết kêu rên thảm thiết, ôm lấy hai đầu gối đầy máu của mình, gương mặt đỏ ngầu, cả người ngã trong vũng máu!

Hồng Lập Lượng thấy vậy, mặc dù trong lòng không chịu được nhưng lại cảm thấy bất lực.

“Chủ soái Tiêu khiển trách rất đúng lắm ạ!”, Hồng Lập Lượng liền nở nụ cười nói.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quát lớn: “Hồng Vũ Triết, không được có lần sau! Tôi sẽ cho người canh chừng nhà họ Hồng! Chỉ cần các ông có bất kì hành vi vượt giới hạn nào, bản soái nhất định sẽ đích thân dẫn quân tới tiêu diệt nhà họ Hồng!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn và Long Lân rời khỏi nhà họ Hồng!

Lúc này trong sơn trang của nhà họ Hồng, Hồng Vũ Triết đau đớn ngã trong vũng máu, kêu rên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Vài thuộc hạ và bác sĩ của nhà họ Hồng xông vào, muốn đưa Hồng Vũ Triết đi cầm máu trị thương, nhưng Hồng Lập Lượng lại chống tay, lạnh lùng quát: “Cút mau! Ai cho mấy người chữa trị cho anh ấy? Nếu đã là trừng phạt của chủ soái Tiêu thì không được phép chữa trị!”

Mấy bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng rời đi.

Hồng Lập Lượng nhìn gương mặt đau đớn và đỏ bừng của Hồng Vũ Triết nói: “Anh cả, hết cách rồi, hai chân của anh đã bị vua Bắc Lương bắn tàn phế. Nếu muốn nhà họ Hồng tiếp tục sống sót thì vĩnh viễn đừng chữa trị nữa!”

Nghe xong, mặt Hồng Vũ Triết nổi đầy gân xanh, tức giận và không cam lòng hét lên: “Vua Bắc Lương, Hồng Vũ Triết tao và mày không đội trời chung!”

Sau khi xong việc của nhà họ Hồng, Tiêu Chính Văn quay về Giang Trung.

Trong bệnh viện, Khương Vy Nhan đã tỉnh lại, không còn trở ngại gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.

Hai ngày này, Tiêu Chính Văn đều dốc hết lòng ở bên chăm sóc Khương Vy Nhan.

Cùng lúc đó, ở trong một khách sạn nào đó của Giang Trung.

Sắc mặt Hoàng Khắc Long hết sức u ám nhìn ông Ngụy nói: “Ông Ngụy, đám người nhà họ Hồng thất bại rồi! Nghe nói Tiêu Chính Văn đó dẫn theo tám mươi nghìn quân Bắc Lương tiến thẳng vào Tây Kinh, hủy bỏ quyền tự do sở hữu vũ khí của nhà họ Hồng, còn đạp chết ông ba và phế bỏ hai chân của gia chủ nhà họ Hồng!”

Ông Ngụy nghe xong cũng sa sầm mặt mày, trầm giọng nói: “Cậu ba, xem ra dùng cách nào cũng khó mà đối phó được với Tiêu Chính Văn này, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Hoàng Khắc Long cười nhạt, cầm ly lên cười nói: “Không sợ! Nếu tông sư Tần và tông sư Đàm đều đã tới, vậy thì kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi!”

“Ông Ngụy, làm phiền ông mời hai vị tông sư tới đây một chuyến”.

“Vâng!”, ông Ngụy trả lời, rồi sau đó rời khỏi phòng.

Không lâu sau, ông Ngụy dẫn hai ông già tới phòng của Hoàng Khắc Sảng.

Hoàng Khắc Sảng thấy hai vị tông sư liền vội vàng đứng dậy, cung kính nở nụ cười rồi chắp tay nói: “Hai vị tông sư, mời ngồi”.

Hai vị tông sư đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngồi xuống.

Một trong hai người trước mặt cao hơn một chút, mày râu trắng toát chính là tông sư Tần Thái Bác.

Người còn lại mập mạp và nghiêm túc hơn chính là tông sư Đàm Vô Nham.

Hai người này đều là cường giả tông sư võ đạo đỉnh cao!

Trong hệ thống quân đội, hai người sở hữu thực lực chủ soái thiên cấp bốn sao!

Lúc này, Hoàng Khắc Long nhìn về phía hai vị tông sư, cười hỏi: “Không biết hai vị tông sư đã chuẩn bị tới đâu rồi?”

Tần Thái Bác vuốt râu, vẻ mặt bí hiểm nói: “Cậu ba, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Có hai người chúng tôi ra tay, dù là vua Bắc Lương cũng phải nuốt hận nhịu nhục mà thôi!”

“Tốt! Tốt lắm! Nếu hai vị tông sư đã chuẩn bị xong rồi, vậy tối nay bắt đầu luôn, hai ông thấy thế nào?”

Hoàng Khắc Long cực kì kích động, vỗ đùi, vẻ mặt mong đợi nói.

Tần Thái Bác và Đàm Vô Nham đều gật đầu, nói: “Được”.

“Ha ha ha!”

Hoàng Khắc Sảng cười phá lên, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh lùng, hung ác nói: “Tiêu Chính Văn ơi Tiêu Chính Văn! Tối nay mày sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tao! Xin lỗi Dược Vương Cốc! Có hai vị tông sư ra tay, cho dù mày có là sáu sao đi chăng nữa thì đã sao? Ha ha ha!”

Nửa tiếng sau.

Lúc Tiêu Chính Văn vẫn còn trong bệnh viện, đã nhận được thư mời của Hoàng Khắc Long.

Tám giờ tối nay, tại khách sạn Mạnh Ngọc Đường.

Thấy lá thư nặc danh này, Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.

Long Lân bên cạnh nói: “Long Vương, có cần tôi phái người đi mai phục không?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nói: “Không cần. Đối phó với một mình Hoàng Khắc Long không cần phải khoa trương như vậy. Nếu anh ta đã mời thì tôi sẽ đi dự tiệc thôi. Tôi muốn xem xem anh ta có con bài gì”.

Buổi tối.

Tiêu Chính Văn rời khỏi bệnh viện, tới khách sạn Mạnh Ngọc Đường.

mà sau khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu. Một mày bay tư nhân đã hạ cánh xuống sân bay Giang Trung.

Lúc này, cả sân bay đều bị vệ sĩ mặc áo đen phong tỏa lại.

Cữa máy bay tư nhân đó mở ra là Viên Thiên Kiệt, gia chủ nhà họ Viên, một trong bốn gia tộc lớn của Hoa Quốc!

Sau lưng ông ta còn có hai nam một nữ. Đó là gia chủ nhà họ Đường, gia chủ nhà họ Đông Phương và gia chủ nhà họ Cơ!

Bổn Bán Bộ Thiên Vương đang có mặt tại Giang Trung!

Cơn bão mới đã bắt đầu!