Chương 780: Đừng đánh nữa
Sau đó, Từ Phân và Khương Học Bác đều bị cưỡng ép lôi ra ngoài, đưa đến phòng khách!
“Các người làm gì vậy? Các người là ai? Sao lại xông vào nhà tôi?”
Từ Phân cũng bị ấn mạnh xuống đất, không ngừng gào thét.
Khương Học Bác nói với vẻ mặt đưa đám: “Mấy cậu này, chắc không phải có hiểu lầm gì chứ?
Có phải các cậu tìm nhầm nhà rồi không?”
Đầu óc của Khương Học Bác cũng coi như linh hoạt, sát khí trên cơ thể đám người này quá mạnh!
Hơn nữa, vừa nãy lúc ông ta bị đưa đến, phát hiện bảo vệ và vệ sĩ bên ngoài đều ngã lăn dưới đất… Lúc này, đám tử sĩ xung quanh lần lượt di chuyển ra hai bên, dáng người to lớn của Đồ Hiêu xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.
“Nói tôi biết, bây giờ Tiêu Chính Văn đang ở chỗ nào?”
Đồ Hiêu lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống ba người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi.
Toàn thân ông ta tràn ngập sát khí ngút trời, khiến Khương Vy Nhan, Khương Học Bác và Từ Phân đều run rẩy!
Những người này đến tìm Tiêu Chính Văn sao?
Hơn nữa, mặt mũi của người này rất kỳ lạ, giống như đeo nửa mặt nạ hợp kim titan, khiến người ta liếc nhìn cũng cảm thấy sợ hãi tột độ, hệt như gặp thần chết!
“Sao tôi biết cậu ta đi đâu chứ? Hình như cậu ta vừa ra ngoài, hay là các người ra ngoài tìm xem?”
Từ Phân vội vàng lắc đầu.
“Các người muốn tìm Tiêu Chính Văn thì các người cứ đi tìm cậu ta, đừng tìm chúng tôi, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả!”
Khương Học Bác thẳng thừng phủi sạch quan hệ của mình với Tiêu Chính Văn, hy vọng đối phương đừng đẩy thù hận lên đầu mình.
Lúc này tự vệ là quan trọng nhất.
“Được, được lắm… không nói chứ gì? Vậy nhốt bọn họ riêng ra, bắt bọn họ nói ra tung tích của Tiêu Chính Văn!”
Thoáng chốc, ba người bọn họ bị tách riêng ra, hai tay và hai chân của Khương Vy Nhan đều bị dây thừng trói chặt, động tác thô bạo của đối phương làm hai tay cô đau nhói, khóe mắt không nhịn được mà rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Đồ Hiêu đích thân đến trước mặt Khương Vy Nhan, bóp cằm cô, hỏi: “Nói tôi biết, chồng cô đang ở đâu?”
“Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại tìm Tiêu Chính Văn?”
Khương Vy Nhan nhìn đám người xấu xa này, nếu cô nói cho bọn họ biết vị trí của Tiêu Chính Văn thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Cho nên cô cắn chặt răng, kiên quyết không nói nửa lời!
“Không ngờ miệng phụ nữ như cô cũng cứng thật, cô có tin bây giờ tôi có thể gϊếŧ cô luôn không!”
Trong ánh mắt của Đồ Hiêu lóe lên sát khí sắc lạnh, ông ta giơ tay tát thẳng một bạt tai lên mặt Khương Vy Nhan.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội vọng lại trong căn phòng, trên gương mặt Khương Vy Nhan lập tức xuất hiện một vết hằn bàn tay rõ nét!
Tiếp đó, Đồ Hiêu rút một con dao ra, dí thẳng lên cổ của Khương Vy Nhan.
“Nói tôi biết, Tiêu Chính Văn đang ở đâu?”
“Chắc chắn các người là kẻ thù của anh ấy! Đừng hòng bảo tôi nói cho ông biết Chính Văn đang ở đâu!”
Lúc này Khương Vy Nhan vẫn giữ vững lý trí.
“Được lắm, xem ra cô rất dũng cảm nhỉ? Nhưng bố mẹ cô thì lại không cảm thấy như vậy!”
Trên gương mặt của Đồ Hiêu nở nụ cười xấu xa.
“Cô nghe cho kỹ, đây là âm thanh gì?”
Khương Vy Nhan vểnh tai lên, thoáng chốc sắc mặt của cô liền trở nên hốt hoảng, trong ánh mắt cũng dần mất đi lý trí.
Cô nghe thấy tiếng hét thảm thiết của bố mẹ mình!
Tiếng hét thảm thiết liên tục không ngừng của Khương Học Bác và Từ Phân truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lúc này, đối phương đang dùng roi da, quất từng roi lên người Khương Học Bác!
Không bao lâu, da thịt của Khương Học Bác đã xuất hiện một mảng màu đỏ máu, bị roi da này quất đến mức trầy da tróc thịt!
Tiếng thét thảm thiết càng kéo dài không ngừng khiến cho Từ Phân ở bên cạnh nhìn cũng đau lòng khóc lóc.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Còn đánh nữa thì sẽ chết người đấy! Chúng tôi thật sự không biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu, ông đừng đánh nữa!”
Lúc này mặt Từ Phân đã giàn giụa nước mắt, người tra hỏi vừa nghe bà ta không biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu thì lại tát một bạt tai lên mặt bà ta!
Trên mặt bà ta ửng đỏ một mảng, không biết đã ăn bao nhiêu cái bạt tai!
“Tôi nghĩ chắc con gái bà biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu, chỉ cần cô ta không nói ra thì các người vẫn cứ bị đánh!”
Sau khi người tra hỏi để lại một câu này thì lại quất một roi lên lưng của Khương Học Bác.
“Nghe giọng của bố mẹ cô chưa? Bây giờ, cô vẫn định giữ im lặng, không nói ra à?”
Đồ Hiêu liếc nhìn sang căn phòng bên cạnh, sau đó lại liếc nhìn Khương Vy Nhan đang nôn nóng bất an.
“Tôi nói… ông tha cho bố mẹ của tôi… Anh ấy tham gia thi đấu trên võ đài…”
Cuối cùng Khương Vy Nhan cũng không nhịn được, tiết lộ tin tức của Tiêu Chính Văn.
Bởi vì cô nghe thấy giọng nói của bố mẹ mình đã càng lúc càng yếu ớt, cô lo lắng bố mẹ mình không chịu nổi.