Chiến Thần Bất Bại

Chương 776: Đồ hiêu bắt đầu hành động

Chương 776: Đồ Hiêu bắt đầu hành động

Hôm sau, Lý Bá Thiên lại liên lạc với nhà báo truyền thông tiến hành đưa tin.

Thoáng chốc đã có tin tức quyền vương Mễ Quốc và ông chủ phía sau của tập đoàn Vy Nhan cùng xuất hiện ở tiêu đề.

Đám người Giang Trung đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì không ai ngờ được ông chủ sau lưng tập đoàn Vy Nhan lại ra sân quyết đấu với quyền vương.

“Ông chủ phía sau của tập đoàn Vy Nhan này chắc không phải điên rồi chứ, tại sao lại đồng ý kiểu khiêu chiến kỳ lạ này?”

“Đối phương là quyền vương của Mễ Quốc, nghe nói từng giành được quán quân toàn quốc mấy năm liền, hơn nữa còn đánh chết người trên sàn đấu, từ vóc dáng thì có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai người này, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Tôi nói nè, ông chủ phía sau tập đoàn Vy Nhan thua chắc rồi, nếu Wharton thua thì chứng minh Wharton này đã nhận tiền!”

Thậm chí có nhiều người ăn nói bậy bạ, hai người này chính là một phe, cố ý phối hợp với nhau lên võ đài đánh một trận, thu hút làn sóng nổi tiếng cho công ty.

Trước đây cũng có một đại gia, để thỏa mãn giấc mộng võ hiệp của mình, quay phim điện ảnh cố ý mời nhiều ngôi sao võ thuật và các cao thủ trợ uy cho mình trong phim điện ảnh.

Đại gia đó đánh ngôi sao nổi tiếng và diễn viên võ thuật một lượt chỉ với cơ thể người bình thường, để thỏa mãn ước mơ của mình.

Cho nên, bây giờ xuất hiện quyết đấu của Tiêu Chính Văn và Wharton, cũng có người suy đoán đây chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi.

Dù sao, Wharton cũng là ngôi sao lớn quốc tế, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng là ông chủ lớn phía sau tập đoàn Vy Nhan, thân phận của hai người đều không bình thường, do đó rất nhiều người đều thấy hứng thú.

Đương nhiên tin tức này cũng đã truyền đến tai Khương Vy Nhan, cô cũng cảm thấy khó tin.

Bởi vì nhìn từ trên poster, Wharton cường tráng như con gấu lớn, mặc dù cô biết Tiêu Chính Văn giỏi đánh nhau, nhưng cũng không cảm thấy Tiêu Chính Văn có thể đánh bại quyền vương.

“Anh thật sự phải đánh nhau với Wharton này sao?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.

“Không sai, anh buộc phải đi”, Tiêu Chính Văn nói.

“…Vậy anh phải bảo đảm với em, nhất định phải trở về an toàn”.

“Nhất định, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi chồng chiến thắng trở về là được”, Tiêu Chính Văn nở nụ cười mỉm với cô.

Lúc này Từ Phân bước đến nói: “Rốt cuộc con có chuyện gì nghĩ không thông mà lại đánh nhau với người khác? Phải biết là nếu con xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả nhà chúng ta phải làm sao?”

“Mẹ, yên tâm đi”.

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

“Con nhất định sẽ trở về an toàn, có những chuyện buộc phải do con tự tay giải quyết”.

Sau khi Tiêu Chính Văn trả lời một câu thì đi đến sân vận động.

Lúc này trong sân vận động đã đông nghịt các nhà báo, Wharton cũng đã đến từ sớm.

Ông ta mặc bộ đồ thể thao và bên ngoài khoác áo khoác – giải thưởng ông ta từng giành được, phía sau áo khoác viết hai chữ quyền vương to lớn, trông vô cùng khí thế.

Wharton ôm hai người đẹp tuyệt trần hai bên, tiếp nhận phỏng vấn của đám nhà báo.

“Quả thật tôi rất thích đất nước này, có vẻ như các cô gái ở đây rất thích cường giả, tôi vừa đến thì đã quen được hai cô bạn gái, bọn họ đều nói bằng lòng theo tôi về nước”.

“Bên phía chúng tôi chỉ cần là có thực lực, cho dù là lấy năm cô vợ cũng không ai quản, cho nên không cần lo lắng vấn đề nhiều người”.

Wharton cười hả hê trước ống kính.

“Trước đó tôi có chút ân oán với ông chủ của tập đoàn Vy nhan, nên hôm nay định giải quyết trên võ đài, có điều mọi người yên tâm đi, hắn không chống đỡ nổi một hiệp đâu”.

“Tin chắc mọi người cũng đã nghe danh hiệu của tôi, tôi được người ta gọi là dã thú, chính vì tôi có sức bộc phát giống như dã thú, chỉ cần Tiêu Chính Văn bị tôi đánh trúng một quyền, thì trận thi đấu này đã phân ra thắng bại rồi”.

Những lời nói hung hăng này được nhà báo ghi âm lại.

Nhà báo bên kia lại đưa micro nói với Tiêu Chính Văn: “Có rất nhiều người cho rằng anh làm như vậy là tự sát, anh thấy thế nào?”

Tiêu Chính Văn nhận lấy micro, trả lời một câu lạnh lùng: “Hôm nay, Wharton buộc phải chết!”

… Cùng lúc này, một đám tử sĩ trang bị đầy đủ vũ trang, mặc đồng phục chiến đấu màu đen, mai phục gần biệt thự mà Khương Vy Nhan đang ở!

Trên người bọn họ đằng đằng sát khí, tràn ngập trong phạm vi một kilomet!

Sau đó, một bóng người mặc chiến bào quân đội màu xanh, dáng người cao lớn lạ thường, toàn thân tràn ngập vẻ lạnh lùng ngút trời, bước ra từ phía sau đám tử sĩ!

Người đó chính là Đồ Hiêu!

Đôi mắt ông ta toát ra ngọn lửa giận ngút trời.

Nhất là lớp kim loại hợp kim titan trên nửa khuôn mặt, khiến ông ta trông vô cùng đáng sợ!

Đồng thời phía sau ông ta có mười người đàn ông mặc chiếc phục dài màu đen đang đứng, đều là chiến sĩ cải tạo do con người sửa đổi bộ phận cơ thể, thực lực đã đạt đến cảnh giới chiến thần cấp thiên bốn sao!

Lúc này, ý muốn chiến đấu và sát khí tàn phá khắp nơi của mười bóng dáng này cuốn sạch phạm vi năm kilomet, khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an!

Lúc này sắc mặt Đồ Hiêu u ám nhìn sang biệt thự đèn đuốc sáng choang kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy, vung tay lên, giận dữ nói với giọng điệu lạnh lùng: “Vào lục soát cho tôi! Thấy người thì gϊếŧ! Nhưng mấy người kia thì cần người sống!”