Chiến Thần Bất Bại

Chương 759: Gửi lời đến xích diệm vương

Chương 759: Gửi lời đến Xích Diệm Vương

Cọt kẹt! Cửa phòng bệnh được cạy ra nhẹ nhàng, sau đó bốn bóng người lén lén lút lút lần mò trong bóng tối đi vào trong! Cạch! Đột nhiên đèn trong phòng bệnh được bật sáng!

Bốn bóng người sững sờ ở cửa, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh.

Lúc này Tiêu Chính Văn vô cùng thả lỏng, hai tay gối sau ót, nhìn bốn người trước mặt cười như không cười, nói: “Nửa đêm lén lén lút lút mặc bộ đồ này, các người là kẻ trộm à?”

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức rút dao găm của mình ra, đâm về phía Tiêu Chính Văn!

Dưới ánh sáng điện, bốn bóng người thể hiện đòn hiểm, chia ra tấn công Tiêu Chính Văn từ bốn phía.

Kiểu tấn công mức độ này, phối hợp không chê vào đâu được, không có khe hở!

Thông thường mà nói cho dù là cường giả cấp bậc chiến thần, cũng sẽ khó mà đối phó với kiểu tổ hợp tấn công này!

Nhưng bốn người này đã chọn sai mục tiêu!

Người bọn họ chọn là vua Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng ở Hoa Quốc!

Anh là cường giả cấp bậc chủ soái sáu sao đấy!

Dường như trong nháy mắt bốn người tấn công đến, Tiêu Chính Văn dửng dưng ngồi thẳng người, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, nói: “Ba quân vương, một chiến thần, xem ra Xích Diệm Vương thật sự xem thường tôi rồi. Tốc độ của các người quá chậm!” Dứt lời! Tiêu Chính Văn cử động!

Trong nháy mắt, một bóng đen lướt qua trước mặt bốn người! Theo sau đó! Ầm vang mấy tiếng!

Bốn người này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một sức mạnh khổng lồ hất bay ra ngoài!

Ba tên sát thủ cấp bậc quân vương đứng mũi chịu sào, bị đánh như sóng cuộn trào, bay ra ngoài, đập lên bức tường sau lưng một cách nặng nề, khiến cả bức tường vỡ nát, rồi lăn xuống hành lang trong đống hoang tàn! Phụt! Gần như trong chớp mắt, ba người này cùng lúc nôn ra mấy ngụm máu tươi, ngã sõng soài dưới đất, lúc muốn vùng vẫy đứng lên thì đã có rất nhiều lính đặc chủng mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đội mũ nồi màu đen, tay cầm súng đứng bao vây!

Những binh lính này, cầm súng nhắm chuẩn vào đầu của ba người này!

Còn trong phòng bệnh, Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh tên chiến thần cuối cùng, giơ tay bóp cổ đối phương, xách hắn ta lên!

Đây là một chiến thần địa cấp ba sao, nổi tiếng tàn ác hung tợn ở bên ngoài, nhưng lúc này ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì giống như con kiến hôi bị người khác tùy ý gây khó dễ.

Căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào!

Cường giả cấp bậc chiến thần này bị Tiêu Chính Văn bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng, hít thở khó khăn, như cảm giác được mình sẽ chết đi bất cứ lúc nào! Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cường giả chiến thần trước mắt, lạnh lùng hỏi: “Nói, các người đã cử bao nhiêu tiểu đội, mục tiêu là những gì?”

Tiêu Chính Văn không tin, với tính cách của Xích Diệm Vương thì không thể làm ra chuyện không suy nghĩ và không có đầu óc được.

Chỉ cử tiểu đội bốn người đến đây mà muốn ra tay với vợ con của anh thì xem thường vua Bắc Lương anh quá rồi!

Cho nên, chỉ có một cách lý giải!

Đó chính là chiêu điệu hổ ly sơn! Nói cách khác là khiến Tiêu Chính Văn mất dần sức chiến đấu! Khóe miệng của tên cường giả cấp bậc chiến thần kia nở nụ cười khẩy tàn ác, sau đó dòng máu đen không ngừng chảy ra, cố thốt lên một câu bằng giọng điệu khó khăn: “Vua Bắc Lương, cả đời này mày cũng sẽ không biết, bọn tao đã phái bao nhiêu lính tinh nhuệ, không chỉ là một tiểu đội này đâu, phía sau còn rất rất nhiều, ha ha ha, mày cứ đợi mà hối hận đi…”

Dứt lời, tên cường giả cấp chiến thần đã tắt thở.

Tiêu Chính Văn cau mày, buông tay, xác của tên đó liền ngã phịch xuống đất.

Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết, đối phương uống thuốc độc mà chết!

Nhiệm vụ thất bại, không bán đứng chủ nhân phía sau và tiết lộ bất cứ tin tức tình báo nào mà thẳng thừng uống độc tự sát!

Đây là một nhóm tử sĩ!

Anh lại nhìn sang ba tên quân vương bên ngoài hành lang, cũng đã uống thuốc độc chết tức tưởi!

Tiêu Chính Văn cau mày, khuôn mặt cứng đờ lại.

Lúc này, Long Nhất bước vào, nói một cách nghiêm trang: “Chủ soái, theo dặn dò của anh, vợ anh, cô chủ và cả nhà bố mẹ vợ của anh, đã được sắp xếp đến nơi khác rồi, vô cùng an toàn”.

Tiêu Chính Văn nghe vậy liền gật đầu, liếc nhìn cái xác trên mặt đất, cứ cảm thấy tâm trạng không yên.

Xích Diệm Vương, rốt cuộc ông muốn làm gì?

Kiểu cảm giác địch trong tối, ta ngoài sáng này rất bất an!

“Long Nhất, phái thêm người bảo vệ bên phía vợ tôi cho tốt, không được xảy ra bất cứ sơ suất gì! Ngoài ra, bên phía bệnh viện phải tạo ra cảnh tượng giả, rằng vợ tôi đang chữa trị ở đây, bản soái muốn xem xem, rốt cuộc Xích Diệm Vương muốn làm gì!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, hàng lông mày nhíu chặt.

“Rõ! Tôi đi sắp xếp ngay”, Long Nhất trả lời, nhanh chóng rời khỏi đó.

Mà lúc này, một y tá trong bệnh viện mặc đồng phục y tá, lặng lẽ đi vào một phòng thuốc, liếc nhìn động tĩnh bên ngoài, lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi đến cho một số rồi lạnh lùng nói: “Báo cáo, nhiệm vụ thất bại! Tiểu đội đầu tiên đã chết hêt toàn bộ!

Ngoài ra vua Bắc Vương đã di chuyển toàn bộ vợ con ra khỏi bệnh viện…”

Còn chưa dứt lời thì một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị một cước đá văng!

Trong ánh mắt kinh ngạc của nữ y tá, một tay Tiêu Chính Văn đút trong túi quần, bước vào với sắc mặt hờ hững, đưa tay còn lại về phía cô ta.

Toàn thân nữ y tá run lẩy bẩy, đưa điện thoại vệ tinh cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nam sốt ruột từ đối diện truyền đến: “Này? Xảy ra chuyện gì rồi? Bọn chúng đang ở đâu?”

“Nói với Xích Diệm Vương, tôi nhất định sẽ đích thân chính tay đâm ông ta lần nữa! Bảo ông ta rửa sạch cổ chờ đó đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với điện thoại, khóe mắt đằng đằng sát khí!

Bên kia điện thoại, lúc này người đàn ông đang trong phòng trọ nào đó ở Tu Hà, sắc mặt u ám, vẻ mặt rất khó coi!

Phía sau hắn là điện đài thăm dò, còn có mấy máy giám sát theo dõi, trên màn hình đều là hình ảnh của cổng ra vào chung cư cũ kỹ này!

Trong phòng, tổng cộng có năm người.

Thêm người đàn ông này nữa là sáu người.

Lúc này, sắc mặt người đàn ông này đầy vẻ u ám, nhíu mày nói: “Vua Bắc Lương?”

“Là tôi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Các người còn năm phút rút lui, hết năm phút thì căn cứ tạm thời của các người sẽ bị phá tan. Nắm chắc thời gian, chuyển lời của tôi đến Xích Diệm Vương”.

Dứt lời, anh ném điện thoại xuống sàn.

Sắc mặt người đàn ông kia cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào điện thoại vệ tinh trong tay, tức giận đập nát nó!

Sau đó hắn xoay người gào thét với năm người phía sau: “Mau, thu dọn đồ đạc rút lui! Thứ nên hủy thì hủy hết!”

Trong nháy mắt năm người lập tức hành động, tiêu hủy toàn bộ các loại số liệu máy tính.

Những thiết bị không mang đi được thì ngâm axit hoặc phóng lửa đốt cháy!

Sau đó, bọn chúng lao ra khỏi phòng trọ.

Nhưng lúc này, cổng ra vào bên ngoài chung cư, đã có mười mấy chiếc xe cảnh sát hú còi và xe chiến đấu chống khủng đặc chủng bao vây! Ầm ầm ầm! Cửa xe mở ra, từng binh lính đặc chủng và lính tuần tra nhảy xuống từ trên xe, lập tức xông vào chung cư, lao về phía phòng trọ!

“Mẹ kiếp! Lên sân thượng!”

Trong tình huống khẩn cấp, sáu người này chọn cách chạy trốn từ sân thượng.

Bởi vì là chung cư cũ nát, độ cao nhà lầu ở đây cũng là kiểu năm sáu tầng, hơn nửa nối dài với nhau nên thích hợp để chạy trốn!

Nhưng bọn họ vừa chạy lên sân thượng, trên không trung đã có hai chiếc trực thăng bay quanh quẩn trên đầu!