Chương 756: Thực lực của Thiên Vương
“Tôi gϊếŧ ông, xóa sổ nhà họ Viên!”
Câu nói này giống như tiếng sấm ngang trời, vang vọng khắp cả quảng trường, sau đó tàn sát khắp cả sơn trang nhà họ Viên, đồng thời bao trùm khắp núi Tiềm Long! Bá đạo ác liệt! Quá tự tin! Viên Thiên Kiệt cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi và nghiêm trọng!
Người mặc áo choàng đen này gây áp lực rất lớn cho ông ta.
Giống như một vực sâu không nhìn thấy đáy!
Chiến lực của bản thân đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, thế nhưng từ đầu tới giờ ông ta vẫn không có cách nào nhìn thấu được thực lực của người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện này.
Đây mới chính là lý do khiến Viên Thiên Kiệt trầm mặc và không dám tuỳ tiện ra tay.
Ngay sau đó, Viên Thiên Kiệt cười khẩy, phẫn nộ nói: “Ông đang uy hϊếp tôi sao?”
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng bật cười, nói: “Ông cũng có thể xem là uy hϊếp”.
“Hỗn xược! Đây là nhà họ Viên! Tôi là gia chủ nhà họ Viên, sao có thể để cho tùy ý ông uy hϊếp chứ? Còn dám mở miệng nói năng ngông cuồng rằng sẽ diệt trừ nhà họ Viên của tôi! Muốn chết hả?”
Viên Thiên Kiệt tức giận, ngay lập tức ra tay, tung một cú đấm về phía người mặc áo choàng đen.
Cú đấm này vô cùng bá đạo, lực công kích giống như sóng cuộn trào lao về phía người mặc áo choàng đen!
Cú đấm của Bán Bộ Thiên Vương đủ để huỷ diệt bất cứ vật cản nào trước mắt!
Dù có là Tiêu Chính Văn, lúc này nhìn thấy Viên Thiên Kiệt ra tay thì cũng nhíu mày rất chặt!
Anh hiểu rằng sau cú đấm này, bản thân không chết thì cũng trọng thương! Quá mạnh! Đây chính là chiến lực của Bán Bộ Thiên Vương sao?
Trong mắt Tiêu Chính Văn dâng trào sát khí điên cuồng!
Người mặc áo choàng đen phía trước như đoán được ý nghĩ trong lòng Tiêu Chính Văn, bình thản lên tiếng: “Bán Bộ Thiên Vương thôi mà, chẳng có gì ghê gớm! Ở cảnh giới này vẫn chưa đạt đến Thiên Vương thì mãi vẫn chỉ là loài giun dế! Nếu đã như vậy, để tôi cho ông thấy thực lực Bán Bộ Thiên Vương và Thiên Vương cách biệt bao xa!”
Nói xong, người mặc áo choàng đen đó bước lên trước một nước, đón lấy cú đấm của Viên Thiên Kiệt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ mấy người Tiêu Chính Văn sững sờ mà ngay cả bản thân Viên Thiên Kiệt cũng ngẩn ra!
Bản thân ông ta đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, đối phương lại liều mình như vậy, dám bước ra đối diện với mình!
Đây là sự coi khinh, là sự sỉ nhụ!
cVậy nên, Viên Thiên Kiệt liền nổi cơn thịnh nộ gào lên: “Muốn chết hả?”
Trong nháy mắt, cú đấm của Viên Thiên Kiệt lại tăng thêm mấy phần sức lực, giống như vũ khí hạt nhân sắp sửa bùng nổ, lao nhanh về phía người mặc áo choàng đen.
Thế nhưng, chuyện mà tất cả mọi người đều không thể ngờ đã xảy ra!
Người mặc áo choàng đen ung dung và điềm tĩnh đối diện với cú đấm của Viên Thiên Kiệt, giơ tay phải lên, mở lòng bàn tay và khẽ nói một tiếng với cú đấm đang xông đến của Viên Thiên Kiệt: “Đỡ!”
Trong nháy mắt, phía trước người mặc áo choàng đen giống như hình thành một lá chắn hình cung vô hình.
Cú đấm của Viên Thiên Kiệt đập thẳng vào không khí, phát ra âm thanh ầm vang, không cách nào tiến lên trước dù chỉ một tấ!
cMà lực đấm cũng giống như đạo đạn bùng nổ, bắn ra bốn phía, cuốn sạch cả quảng trường chỉ trong nháy mắt!
Thậm chí, những viên gạch giữa ông ta và người mặc áo choàng đen còn chấn động đến mức nứt ra rồi vỡ vụn!
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hít sâu vào vài hơi khí lạnh!
Bởi vì dưới góc nhìn của tất cả mọi người, cú đấm mạnh mẽ và thô bạo này của Viên Thiên Kiệt giống như va phải không khí, đập lên trên một bức tường khí vô hình vậy!
Dù Viên Thiên Kiệt phẫn nộ tung ra những cú đấm liên tiếp thì cũng không có cách nào lay chuyển lá chắn không khí chẳng thể nhìn cũng chẳng thể chạm vào trước mắt!
“Chuyện này không thể nào! Không thể nào! Tại sao lại như thế?”
Viên Thiên Kiệt sốt ruột!
Ông ta không có cách nào tưởng tượng nổi bản thân đã có thực lực Bán Bộ Thiên Vương mà lại không có cách nào lay chuyển được người mặc áo choàng đen trước mắt, ngay cả tư cách đến gần cũng không có!
“Tôi đã nói rồi, dưới cấp Thiên Vương đều chỉ là loài giun dế! Dù cho ông có đạt được thực lực Bán Bộ Thiên Vương thì ở trước mặt cường giả cấp Thiên Vương thật sự cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Người mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói ra câu này, sau đó giơ tay còn lại lên. “Roạt!” Trong nháy mắt, Long Kiếm trong tay Tiêu Chính Văn như gặp phải một lực hút kỳ lạ, cứ thế rời khỏi tay anh, hoá thành một luồng ánh sáng vàng kim quét giữa không trung, sau đó cắt đứt một bên cánh tay của Viên Thiên Kiệt ngay tại chỗ! Xoẹt! Trong nháy mắt, máu văng tung toé khắp quảng trường!
Một bên cánh tay của Viên Thiên Kiệt bị chém đứt lìa, xoay vài vòng giữa không trung rồi rớt xuống mặt đất!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt mở to mắt, không dám tin nhìn khung cảnh trước mắt!
Viên Thiên Kiệt đã bị đối phương chém đứt một bên cánh tay rồi!
Càng khủng khϊếp hơn là người mặc áo choàng đen kia từ đầu đến cuối vẫn chưa động vào Long Kiếm, giống như điều khiển mọi vật từ xa!
Cảnh tượng thần kỳ như vậy khiến cho thế giới quan của mọi người đều sụp đổ!
Cường giả Thiên Vương rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Uy lực như vậy quá khủng bố!
“Bộp!” Một giây sau, không đợi Viên Thiên Kiệt phản ứng trở lại, người mặc áo choàng đen đã giơ chân đạp bay Viên Thiên Kiệt ra xa mấy chục mét, rầm một tiếng đập vào một cột trụ đá rất lớn phía sau lưng!
Ngay lập tức, ầm một tiếng, trụ đá sụp đổ, Viên Thiên Kiệt cũng ngã lăn trên mặt đất, máu me be bét, cả người nhếch nhác thảm hại!
Ông ta ôm lấy bên cánh tay đầm đìa máu tươi vừa bị chặt đứt, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt kinh sợ và hoang mang nhìn về phía người mặc áo choàng đen đang đứng chắp tay sau lưng ở phía xa, run giọng hỏi: “Ông là Thiên Vương?”
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng nhìn Viên Thiên Kiệt, không hề phủ nhận, cũng không thừa nhận mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Bây giờ, tôi muốn đưa cậu ấy đi, gia chủ Viên có còn muốn ngăn cản nữa không?”
Trầm mặ!
cIm ắng!
Cả quảng trường đều trở nên im lặng!
Viên Thiên Kiệt sa sầm mặt mày, sắc mặt trắng bệch, cánh tay bị đứt không ngừng rỉ máu.
Tiếp đó, ông ta cười gằn, nói: “Hôm nay là do năng lực của tôi yếu kém! Mấy người xuống núi đi!”
Nói xong, người mặc áo choàng đen quay người nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang cau mày nhìn mình chăm chú, nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhà họ Viên sẽ không tạo ra được bất cứ sóng gió gì nữa trong vòng hai mươi năm nữa”.
Tiêu Chính Văn nhìn người mặc áo choàng đen trước mặt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ông là Tiêu Long sao?”
Ánh mắt người mặc áo choàng đen khẽ giật giật, sau đó quay người rảo bước rời đi, chỉ để lại một câu: “Chuyện tôi là ai thật sự quan trọng đến thế sao? Cố gắng nỗ lực, lĩnh hội thật nhiều từ “Thiên Sơn Thư Lục”, tôi đợi cậu ở cảnh giới Thiên Vương!”
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng người đang bước xuống bậc đá đi xa dần, nhíu mày rất chặt.
Ông ấy rốt cuộc có phải là Tiêu Long, có phải là ông nội hay không?
Sau khi trầm mặc một lúc, Tiêu Chính Văn quay người, nhìn về phía Viên Thiên Kiệt đang quỳ trên mặt đất, giơ tay nói: “Mong gia chủ Viên trả lại mảnh giấy cũ trong cuốn “Thiên Sơn Thư Lục” của nhà họ Tiêu”.
Viên Thiên Kiệt nhíu mày, vốn dĩ không muốn đưa, thế nhưng ông ta lại phát giác được hơi thở của người mặc áo choàng đen vẫn chưa hề biến mất khỏi núi Tiềm Long!
Sau khi trầm mặc một lúc, ông ta bảo thuộc hạ lấy ra một chiếc hộp gấm cũ kỹ màu đen.
Tiêu Chính Văn nhận lấy chiếc hộp, mở ra nhìn, vừa đúng ba mảnh giấy cũ của cuốn “Thiên Sơn Thư Lục”.
Đến đây, Tiêu Chính Văn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ba mảnh giấy cũ rồi dẫn tứ đại Long Tôn rời khỏi sơn trang nhà họ Viên, rời khỏi núi Tiềm Long!
Một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương cũng tuân lệnh rút lui!
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Viên Thiên Kiệt đứng dậy, nhìn những người đang xuống núi với sắc mặt u ám, đáy mắt loé lên vẻ hận thù sâu sắc, ông ta nói với quản gia đang đứng sau lưng: “Lập tức liên hệ với ba gia tộc lớn còn lại mở hội nghị khẩn cấp của bốn gia tộc lớn!”
Đồng thời, trong lòng Viên Thiên Kiệt không ngừng tự hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Thật sự là Tiêu Long năm xưa hay sao?”