Chiến Thần Bất Bại

Chương 747: Cuộc họp của nhà họ viên

Chương 747: Cuộc họp của nhà họ Viên

Cùng lúc này, tại một sơn trang ở núi Tiềm Long ngoại ô Long Kinh.

Cả sơn trang bao trọn lấy toàn bộ núi Tiềm Long rộng hàng trăm nghìn hecta.

Trong ngoài sơn trang đều vô cùng xa xỉ và hào nhoáng.

Thậm chí còn có một khoảng đất rộng dùng để chăn nuôi động vật hoang dã!

Sơn trang to lớn được xây dựng ở lưng chừng núi, giống như một viên trân châu giữa làn sóng xanh mênh mông.

Trong khu rừng sâu bao xung quanh bốn bề núi Tiềm Long đều có binh lính và vệ sĩ đặc chủng đi lại tuần tra 24/24, ai cũng được trang bị súng ống!

Ngay cả hai con đường ven núi dẫn vào núi Tiềm Long cũng có binh lính trang bị vũ khí thi hành nhiệm vụ lập ra những trạm kiểm soát dừng xe.

Bên cạnh mỗi trạm kiểm soát còn có hai họng súng liên thanh giương nòng sẵn, bất kỳ kẻ nào dám xông vào khu vực cấm đều sẽ bị bắn thành tổ ong! Ở bên trong và bên ngoài núi Tiềm Long còn có mười mấy vọng gác và trận địa xe tăng, xe thiết giáp, xe đạn pháo!

Trên một căn cứ quân sự nằm cách núi Tiềm Long năm mươi dặm còn đỗ đầy các loại máy bay hộ tống và máy bay trực thăng một người lái có năng lực chiến đấu tiên tiến nhất thế giới!

Có thể nói, cả núi Tiềm Long đều được bảo vệ vô cùng kiên cố.

Mà lúc này, tại sơn trang giữa lưng chừng núi, một nhóm các nhân vật chủ chốt của nhà họ Viên đang ngồi chật kín bên trong phòng khách căn biệt thự chính giữa rộng hàng nghìn mét vuông!

Bên trên có năm bậc trưởng lão của nhà họ Viên, quản lý mọi công việc lớn nhỏ trong nhà họ Viên!

Bên dưới là tầng lớp lãnh đạo cấp cao nòng cốt trẻ tuổi tài năng của nhà họ Viên, chịu trách nhiệm quản lý sản nghiệp nhà họ Viên.

Lúc này, trong phòng khách hào nhoáng, rực rỡ được trạm trổ rồng phượng có đến gần năm mươi nhân vật đại diện của nhà họ Viên.

Năm ông lão ngồi trên những chiếc ghế thái sư đầu tiên chính là năm vị trưởng lão của nhà họ Viên.

Ai ai cũng mang phong thái uy nghiêm và hơi thở của những người lãnh đạo lâu năm, khiến cho mọi người buộc phải cúi đầu cung kính.

Lúc này, một người đàn ông ngồi bên dưới đột nhiên đứng dậy, nói với vẻ vô cùng cung kính: “Năm vị trưởng lão, sự việc đã xử lý ổn thoả cả rồi.

Vợ của vua Bắc Lương vẫn đang hôn mê trong bệnh viện Tu Hà, nếu như không có nhà họ Viên chúng ta đưa thuốc giải thì cô ta chỉ có thể làm người thực vật cả đời!”

Người lên tiếng không ai khác mà chính là ông Viên, khoé miệng còn mang theo nụ cười lạnh lùng.

Nghe vậy, Tam Trưởng Lão ngồi ở vị trí thứ ba trong số năm trưởng lão khẽ gật đầu, nói: “Tốt lắm! Văn Sinh, làm tốt lắm! Cậu có thể bước lên hàng ngũ hạng ba của nhà họ Viên rồi!”

Nghe thấy vậy, Viên Văn Sinh vô cùng kích động, vẻ mặt hào hứng, không buồn quan tâm tới chuyện thất lễ, ông ta xông thẳng ra quỳ trên mặt đất, dập đầu cảm ơn Tam Trưởng Lão: “Cảm ơn Tam Trưởng Lão cất nhắc! Sau này Văn Sinh nhất định sẽ không phụ sự đề bạt của các trưởng lão!” Viên Văn Sinh kích động nói.

Đứng vào hàng ngũ hạng ba của nhà họ Viên cũng giống như việc ông ta được bước lên một nấc thang mới!

Ở nhà họ Viên, chế độ thứ bậc đã tồn tại hàng trăm năm nay.

Dựa theo cống hiến của mỗi con cháu đối với nhà họ Viên mà phân ra tổng cộng năm hạng!

Hạng thứ năm đương nhiên là cấp bậc không quan trọng nhất trong nội bộ nhà họ Viên, cũng là cấp bậc bị mọi người coi thường nhất!

Người nhà họ Viên ở thứ hạng này chỉ mang huyết thống nhà họ Viên, đối với nhà họ Viên mà nói thì không có cống hiến gì quá to tát. Thế nhưng, dù bọn họ không có cống hiến lớn thì cũng được hưởng một đời sung sướиɠ vô âu vô lo, vẫn là đối tượng được rất nhiều người bên ngoài ngưỡng mộ!

Mà hạng thứ tư phía trên chính là những kẻ có địa vị và quyền hạn quản lý nhất định đối với sản nghiệp dưới trướng nhà họ Viên.

Người nhà họ Viên thuộc cấp bậc này có thể điều phối một phần nguồn lực nhà họ Viên ở cấp độ nhất định.

Còn người nhà họ Viên ở hạng thứ ba, dù là địa vị hay thân phận thì cũng có thay đổi vô cùng to lớn!

Bọn họ có thực quyền nhất định trong nhà họ Viên, tương đương với gia chủ của một phân nhánh.

Trong sản nghiệp nhà họ Viên cũng là nhân vật nắm giữ vị trí chủ tịch.

Những người này mới được coi là nằm trong tầng lớp cốt cán thật sự của nhà họ Viên!

Ví dụ như những người nhà họ Viên đang ngồi trong phòng khách lúc này đều thuộc hạng ba trở lên.

Hạng hai và hạng nhất chính là nòng cốt bên trong tầng lớp cốt cán nhà họ Viên.

Những người này cũng tương đương với hoàng thân quốc thích!

Còn năm vị trưởng lão thì không nằm trong năm hạng này!

Bởi vì bọn họ là năm hạt nhân của nhà họ Viên, là người bảo vệ và lập ra quy định cấp bậc của nhà họ Viên!

Lúc này, sao Viên Văn Sinh có thể không kích động được cơ chứ?

“Đứng dậy đi”, Tam Trưởng Lão hờ hững nói một câu.

Ông Viên vội vàng đứng dậy, ngồi tại vị trí cuối cùng.

Mấy người nhà họ Viên bên cạnh cũng chắp tay cười nói: “Văn Sinh, chúc mừng nhé! Vào hàng ngũ hạng ba rồi, sau này chúng ta phải hợp tác nhiều đấy”.

“Phải đó, Văn Sinh, hôm nay tôi mở tiệc, chúng ta cùng nhau chúc mừng nhé”.

“Ha ha ha! Văn Sinh vừa vào hàng ngũ hạng ba, sợ rằng còn rất nhiều chuyện cần làm, tôi thấy nên để lần sau thì hơn”.

Đối diện với sự nhiệt tình của bọn họ, Viên Văn Sinh cũng không ngừng chắp tay cười nói: “Mọi người đừng tâng bốc tôi nữa, mọi người đều là những bậc tiền bối mà Văn Sinh tôi ngưỡng mộ”. “Ha ha ha…” Đám người nhà họ Viên cũng bật cười, không nói thêm điều gì nữa.

Trong lòng Viên Văn Sinh kích động, biểu cảm trên mặt cũng không thể bình tĩnh ngay được.

Nghĩ tới ban đầu, những người này đã có lúc nào xem trọng bản thân ông ta hay chưa? Đã có lúc nào đối đãi với ông ta như những người có cùng đẳng cấp?

Đến bây giờ, ông ta đã thăng cấp lên hạng ba, bọn họ lại lập tức nịnh bợ, tỏ vẻ mình là người tốt.

Có lẽ đây chính là nhân tính và hiện thự!

c“Được rồi, nói vào chuyện chính”, Tam Trưởng Lão lên tiếng, cả phòng khách cũng lập tức trở nên yên tĩnh.

“Nho Lâm, bên phía quân khu Bắc Lương có động tĩnh gì không?”

Tam Trưởng Lão nhìn người đàn ông trung niên dưới trướng, bình thản mở miệng hỏi.

Viên Nho Lâm cũng nhanh chóng đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Thưa Tam Trưởng Lão, theo như mật báo, bên phía quân khu Bắc Lương đã điều động một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương đến Long Kinh! Nhìn tình hình thì có vẻ muốn nhắm vào nhà họ Viên chúng ta… Chúng ta có nên chuẩn bị trước hay không ạ?”

Nghe vậy, đám người nhà họ Viên đang ngồi trong phòng, có người cau mày tỏ vẻ lo lắng, lại có người khinh thường bật cười.

“Hừ! Chỉ là vua Bắc Lương thôi mà, tuỳ tiện điều động quân đội đã là chuyện trái pháp luật rồi! Nếu như cậu ta dám động đến nhà họ Viên, vừa hay, để cho cậu ta nếm thử kết cục của Tiêu Long năm đó!”

“Không sai! Nhà họ Viên chúng ta là một trong bốn gia tộc lớn lánh đời của Hoa Quốc, chỉ một vua Bắc Lương nhỏ bé thì còn chẳng đủ tư cách để đối đầu với nhà họ Viên chúng ta”.

“Không thể nói như vậy được, tên Tiêu Chính Văn đó hiện giờ là chủ soái của ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương! Chiến lực bản thân đã đạt đến sáu sao! Hơn nữa, uy danh của cậu ta ở Hoa Quốc không hề thua kém hơn Tiêu Long thuở trước, nếu như chúng ta bắt chước làm theo chuyện của Tiêu Long thì e là sẽ phản tác dụng, khiến cho nhân dân Hoa Quốc nổi cơn thịnh nộ! Quan trọng hơn là đến lúc đó nếu như làm cho Thiên Tử bất mãn với chúng ta thì kết cục sẽ không hay ho gì đâu”.

Ngay tức thì, đám người nhà họ Viên trong phòng khách cùng đưa ra ý kiến, tranh luận không ngừng nghỉ.

Năm vị trưởng lão mang sắc mặt bình thản nhìn đám người nhà họ Viên bên dưới đang tranh cãi gay gắt.

Sau đó, Tam Trưởng Lão đập bàn, lạnh lùng nói: “Được rồi được rồi! Đừng cãi nhau nữa!”

Chỉ một câu nói, khung cảnh vốn đang tranh cãi kịch liệt nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Tam Trưởng Lão cũng cau mày, trầm tư nói: “Nhà họ Viên đã thành lập hàng trăm năm, trước nay chưa từng biết sợ ai! Tiêu Long năm đó là đại nguyên soái tối cao của năm chiến khu lớn Hoa Quốc, trăm binh vạn mã nhưng không phải vẫn bại trong tay bốn gia tộc lớn chúng ta hay sao?

Hiện giờ, chỉ là chủ soái của một chiến khu Bắc Lương nhỏ bé thì càng không có tư cách khiêu chiến với nhà họ Viên chúng ta!”

“Vậy nên, tôi quyết định, tiếp tục thực thi hành động!”

“Lần này nhất định phải đánh cho tên Tiêu Chính Văn đó vào thiên lao, khiến cho cậu ta cả đời này không thể ngóc đầu lên được”.