Chiến Thần Bất Bại

Chương 745: Cho mày chết toàn thây

Chương 745: Cho mày chết toàn thây

Chỉ một câu nói lại khiến không khí trong phòng bệnh hạ thấp xuống cực điểm!

Tiêu Chính Văn giơ tay, vuốt ve gương mặt mềm mại của Khương Vy Nhan, sau đó đứng dậy, quay người nói với Long Lân: “Điều động một nghìn binh lính Bắc Lương từ Sở chỉ huy quân đội đến canh giữ bệnh viện cho tốt!”

“Vâng!”

Long Lân đáp lời.

Sau đó, Tiêu Chính Văn bước ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này trong hành lang, gần như một nửa quan chức cấp cao và người giàu có Tu Hà đều đang lo lắng đứng trước cửa.

“Chủ soái Tiêu, phu nhân không sao chứ?”

Tô Khởi Minh là người đầu tiên xông tới, hỏi với vẻ lo lắng tột độ.

Sau lưng, mấy người Lý Trường Thắng và Tống Hậu Lượng cũng bước nhanh tới hỏi: “Chủ soái Tiêu, tình hình thế nào rồi?”

“Anh Tiêu, anh cần Tống Hậu Lượng tôi làm gì thì cứ ra lệnh, dù có phải thiết quân lập toàn thành cũng không thành vấn đề!”

Tiêu Chính Văn nhìn nhóm người trước mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Vợ tôi không sao, tạm thời chỉ đang hôn mê thôi, mấy người trở về đi, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho mấy người biết”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn bước qua đám người, đi đến cửa chính bệnh viện, bước lên chiếc xe jeep quân dụng đã đợi sẵn từ lâu!

Long Nhất ngồi trên ghế lái, nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Long Lân lên xe liền nhấn ga lao đi! “Ầm!” Trong nháy mắt, chiếc xe jeep quân dụng giống như con ngựa hoang tháo bỏ dây cương, gào thét lao đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người!

Trước cửa bệnh viện, sắc mặt Tô Khởi Minh u ám, hỏi Tống Hậu Lượng đang đứng bên cạnh mình: “Tổng tư lệnh Tống, tra ra được gì chưa?”

Tống Hậu Lương lắc đầu nói: “Chủ tịch Tô, không tra ra, chuyện này đã được Sở chỉ huy quân đội tiếp quản hoàn toàn rồi. Theo như tôi thấy, chủ soái Tiêu có lẽ đã tra ra rồi, chắc hẳn anh ấy đang tự mình đi xử lý”.

Tô Khởi Minh nhướng mày, nhìn sang Lý Trường Thắng, hỏi: “Tỷ phú Lý, anh thấy sao?”

Sắc mặt Lý Trường Thắng tối sầm lại, nói: “Chủ tịch Tô, nếu như chủ soái Tiêu đã không muốn chúng ta nhúng tay vào thì chúng ta cứ yên lặng chờ đợi thôi. Tôi có một loại trực giác, chuyện lần này e rằng không đơn giản như thế. Rất có thể nó có liên quan đến phạm vi mà Tô Khởi Minh anh cũng không có cách nào động đến được! Thậm chí, ngay cả chủ soái Tiêu cũng có thể gặp phải lực cản rất lớn!”

Nghe đến đây, Tô Khởi Minh cau mày, hỏi: “Tỷ phú Lý, ý anh là sao vậy?”

Lý Trường Thắng nhìn về bóng chiếc xe jeep đã đi xa, nói: “Chỉ là một loại cảm giác của tôi thôi”.

Dứt lời, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: “Bầu trời của Hoa Quốc có thể sắp thay đổi rồi…”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, đa số đều không hiểu câu Lý Trường Thắng vừa nói là có ý gì.

Thế nhưng, hai người có tâm tư nhạy bén như Tô Khởi Minh và Tống Hậu Lượng liền nghĩ ngay tới điều gì đó, gương mặt ngập tràn vẻ run sợ rồi đưa mắt nhìn nhau! Gần như một giây sau, Tô Khởi Minh liền lạnh lùng ra lệnh: “Tống Hậu Lượng! Cậu lập tức điều động người đến bệnh viện canh giữ! Ngoài ra cũng phải bảo vệ hiện trường cho tốt! Không có mệnh lệnh của tôi, ngoài người của chủ soái Tiêu ra thì bất cứ ai cũng không được vào hiện trường, không được phá hỏng bằng chứng tại hiện trường!”

“Vâng! Thưa chủ tịch Tô!”

Tống Hậu Lượng nhận lệnh, lập tức xoay người đi sắp xếp!

Mà bên này, mấy người Tiêu Chính Văn đã đến được Sở chỉ huy quân đội Tu Hà! Rầm! Tiêu Chính Văn đá văng cửa xe, nhảy xuống rồi bước nhanh về phía phòng thẩm vấn! “Rầm!” Cửa phòng thẩm vấn bị Tiêu Chính Văn giơ chân đá tung ra, anh lập tức nhìn thấy một gã đàn ông đang ngẩng mặt cười khẩy và nhìn vào mình chằm chằm. “Rầm!” Gần như trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn xông vào phòng, đá bay gã đàn ông đó ra xa vài mét, đập lên trên tường kêu rầm một tiếng, cả bức tường nứt toác trong chốc lát!

Gã đàn ông đó lăn lộn trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, phát ra tiếng cười lạnh lùng trầm thấp, khó khăn muốn bò từ trên mặt đất lên!

Thế nhưng!

Trong nháy mắt, thân hình giống như thần chết của Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt hắn, tóm lấy cổ áo của hắn rồi nhấc bổng lên!

Ngay tức thì, gã đàn ông đó cảm thấy hít thở khó khăn, mặt đỏ bừng, miệng không ngừng rỉ máu!

Nhưng hai tay hắn đang mang còng tay nên không có cách nào vùng vẫy!

“Mày… mày buông tao ra!”

Gã đàn ông khó khăn gào lên!

Khoảnh khắc đó, hắn gần như cảm thấy bản thân sắp tắt thở đến nơi rồi!

“Nói! Ai sai bảo mày? Người đứng sau mày là ai?”

Tiêu Chính Văn phẫn nộ gào lên, trong mắt ngùn ngụt lửa giận, giống như muốn thiêu rụi cả phòng thẩm vấn! “Ha ha…” Gã đàn ông đó cười gằn, nói: “Tao sẽ không nói đâu, dù mày có gϊếŧ tao thì cũng không thể nào biết được…Vợ mày sẽ trở thành người thực vật cả đời này! Ha ha…”

Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Mày muốn chết à?” Rầm! Một giây sau, anh ném thẳng gã đàn ông đó lên trên tường!

Cả bức tường liền vỡ nát, gã đàn ông đó cũng dính chặt lên tường! Khụ! Hắn ho ra một ngụm máu tươi, vẫn lạnh lùng cười thâm độc như cũ, nhìn Tiêu Chính Văn đang phẫn nộ trước mặt, nói: “Đúng! Mày càng phẫn nộ thì tao lại càng vui! Có thể khiến cho vua Bắc Lương phẫn nộ như thế, dù tao có chết thì cũng đáng! Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Nhìn gã đàn ông trước mắt đang cười như điên, đáy mắt Tiêu Chính Văn loé lên một tia sáng rét lạnh, đột nhiên nới lỏng tay, gã đàn ông cũng thuận thế ngã sõng soài.

Sau đó, Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn gã đàn ông đang nằm dưới đất, nói: “Xem ra mày không chịu phối hợp rồi?”

Gã đàn ông đó lảo đảo muốn bò dậy, cười khẩy nói: “Vô dụng thôi, vua Bắc Lương, dù cho mày có gϊếŧ tao thì tao cũng sẽ không nói!”

“Vậy sao? Thế thì để tao chơi một trò chơi!”

Tiêu Chính Văn nói, chỉ một câu thôi cũng khiến cho nhiệt độ trong phòng hạ thấp xuống cực điểm, lạnh tới mức doạ người, quá đáng sợ!

Khoảnh khắc đó, gã đàn ông kia cũng cảm nhận được sát khí và sự lạnh lùng như núi như biển trên người Tiêu Chính Văn!

Ngay lập tức, hắn cảm thấy bản thân giống như đang bị thần chết nhìn chằm chằm, cả người run lên lẩy bẩy, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu run rẩy!

“Mày muốn làm gì?”

Gã đàn ông đó cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được sát khí trên người Tiêu Chính Văn, không nhịn được mà run cầm cập rồi lùi về sau vài bước. Tiêu Chính Văn giơ chân lên đá văng gã đàn ông đó đi, hắn lại nặng nề đập lên tường lần nữa, sau đó ngã xuống đất, đồng thời anh cũng lạnh lùng lên tiếng: “Tao sẽ bắt mày phải mở miệng!”

Gã đàn ông đó vừa định bò lên, Tiêu Chính Văn đã bước nhanh tới trước mặt hắn, đôi giày da liền giẫm mạnh lên trên cánh tay mà hắn đang dùng để chống lên mặt đất. “Rắc!” Gần như chỉ trong nháy mắt, gã đàn ông đó liền kêu gào thảm thiết!

Bởi vì, năm ngón tay và cả cánh tay của hắn đều đã bị giẫm nát, máu thịt lẫn lộn!

Cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn ngã trên mặt đất, ôm lấy cánh tay phải bê bết máu thịt, đau tới mức lăn lộn trên đất mà kêu gào.

“Cơ hội chỉ tới một lần, trân trọng cho tốt, rồi tao sẽ cho mày được toàn thây”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, gương mặt giống như Tu La.

“Mơ đi! Tao sẽ không nói đâu!”, gã đàn ông đó gào lên.

Một giây sau!

“Rắc” một tiếng!

Tiêu Chính Văn giơ chân đạp lên xương bánh chè chân phải của hắn!

Ngay lập tức, xương bánh chè chân phải của gã đàn ông đó bị đạp gãy vụn, máu me bê bết loang khắp mặt đất, từng khúc xương trắng đâm thẳng qua máu thịt của hắn ta!

“A a a! Mày là ma quỷ! Mày là ác quỷ!”

Gã đàn ông đó không thể chống đỡ nổi nữa, gào lên thảm thiết.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng, cả người ngập tràn sát khí, nhìn gã đàn ông đang nằm trên vũng máu, nói: “Tiếp theo sẽ là tay trái và chân trái, mày chọn một đi. Hoặc là tao sẽ giẫm nát từng mẩu xương trên người mày!”