Chiến Thần Bất Bại

Chương 709: Khương thái xương tỉnh lại

Chương 709: Khương Thái Xương tỉnh lại

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn cau mày lại, liếc nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi: “Cậu vào đây bằng cách nào?”

Người đàn ông đó hơi ngẩng đầu, sợ hãi giải thích: “Tôi, tôi lợi dụng lúc bảo bảo vệ bên trong biệt thự nghỉ ngơi liền lẻn vào… Tôi xin lỗi, xin lỗi đại nhân, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa!”

Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn người đàn ông đang run lẩy bẩy trước mặt, nói: “Bây giờ cậu từ bên ngoài lẻn vào thêm một lần! Nếu như bị phát hiện thì phải chết!”

“A?” Người đàn ông đó hoảng hốt, nhưng chỉ đành nghe theo: “Vâng…”

Sau đó, Tiêu Chính Văn thông báo cho bảo vệ bên trong biệt thự tăng cường lực lượng bảo vệ lại từ đâu.

Tiếp theo, anh ngồi trong phòng giám sát, quan sát cảnh tượng được quay lại từ camera của cả biệt thự.

Lúc này trong ngoài biệt thự, tất cả bảo vệ gần như đều mở to mắt, không dám bỏ qua bất cứ manh mối nào!

Trong biệt thự đột nhiên có người lạ lẻn vào, điều này ảnh hưởng rất lớn đối với sự an toàn của biệt thự!

Đội trưởng đội bảo vệ đã hết sức sợ hãi.

Vậy nên lúc này phải tập trung toàn bộ tinh thần!

Trong phòng giám sát, Tiêu Chính Văn ung dung quan sát cảnh tượng trên màn hình, ngoài bảo vệ tuần tra thì không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào khác. Khoảng mười phút sau, cửa sổ phòng giám sát đột nhiên bị đẩy ra, thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân viên bảo vệ bên trong!

Tiếp theo, người đàn ông đó đẩy cửa sổ nhảy vào phòng, khom lưng trước ánh mắt của tất cả mọi người, cẩn thận quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Đại nhân, xin anh tha cho tôi…” Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng giám sát, Tiêu Chính Văn liền bật cười.

Tên này quả nhiên có bản lĩnh hơn người!

Dưới lực lượng bảo vệ như vậy mà có thể lẻn vào bên trong, không gây ra bất cứ động tĩnh gì.

Đội trưởng đội bảo vệ đứng bên cạnh sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống, nói: “Chủ soái, thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, xin chủ soái trách phạt!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên xua tay, nói: “Không trách mấy người, mấy người chỉ gặp phải người lợi hại hơn mình mà thôi”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhìn về phía người đàn ông đang quỳ dưới đất, hỏi: “Tên là gì?”

“Vương, Vương Nhị Cẩu…”, người đàn ông đó run rẩy nói.

“Trước đây làm gì?”, Tiêu Chính Văn tiếp tục hỏi.

Vương Nhị Cẩu vội vàng nằm rạp xuống đất, nói lớn: “Xin đại nhân khai ân, sau này tôi không dám nữa…”

“Chủ soái đang hỏi anh đấy! Mau trả lời thành thật đi!”

Đội trưởng đội bảo vệ đứng bên cạnh lạnh lùng trách mắng.

Vương Nhị Cẩu lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Trước đây, làm…làm trộm…” Trộm? Tiêu Chính Văn cười rồi lên tiếng: “Có muốn đi theo tôi không?”

“Ầm!” Câu nói này như quả bom phát nổ trong đầu Vương Nhị Cẩu!

Đi theo anh ấy?

Căn biệt thự lớn như vậy, còn có nhiều bảo vệ như thế, đủ để thể hiện rằng thân phận của người đàn ông này rất đặc biệt…

Gần như không hề do dự, Vương Nhị Cẩu dập đầu hô lớn: “Đồng ý, đồng ý! Tôi đồng ý ạ! Sau này, dù đại nhân có muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng sẽ không chần chừ!”

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói với đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh mình: “Cho cậu ta ở lại trong biệt thự, huấn luyện cho tốt, chuyện bố trí bảo vệ trong biệt thự giao cho cậu ta xử lý”.

Đội trưởng đội bảo vệ vẫn hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dám làm trái lời Tiêu Chính Văn, lên tiếng: “Vâng, thưa chủ soái!”

Tiếp đó, mấy người dẫn Vương Nhị Cẩu ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Chính Văn đứng trong vườn, nhìn bầu trời đầy sao, đáy mắt loé lên sát khí sắc lạnh, nói: “Khương Văn Kỳ, quả nhiên ông vẫn không chịu bỏ cuộc! Hy vọng ông không làm ra hành vi vượt qua giới hạn, nếu không thì lần này không có ai cứu nổi ông đâu!”

Ngày hôm sau.

Trong bệnh viện.

Cả nhà Khương Văn Kỳ túc trực trước giường bệnh của Khương Thái Xương.

Tay Khương Văn Kỳ siết chặt lọ thuốc mà Viên Văn Sinh đưa cho ông ta, chỉ cần tiêm thứ này vào trong cơ thể Khương Thái Xương thì lão sẽ tỉnh lại, đến lúc đó, nhà họ Khương vẫn là của ông ta!

Cả nhà Khương Học Bác, bao gồm cả Tiêu Chính Văn sẽ không có cách nào tác oai tác quái trên đầu ông ta được nữa!

Thế nhưng.

Khương Văn Kỳ vẫn bối rối do dự!

Di chứng mà loại thuốc này để lại đủ để khiến cho Khương Thái Xương chết bất đắc kỳ tử!

Làm như vậy chính là gϊếŧ bố!

Trong lòng Khương Văn Kỳ vô cùng lo lắng, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh thấy bố mình do dự như vậy thì tiến lên trước, giơ tay ra nói: “Bố, nếu như không ra tay được thì để con!” Khương Văn Kỳ nhìn con gái mình, thấy vẻ lạnh tanh và tuyệt tình trên mặt cô ta!

“Mỹ Nghiên, đây là ông nội của con…”, Khương Văn Kỳ nói.

Khương Mỹ Nghiên nghiến răng, khoé mắt loé lên vẻ sắc lạnh, nói: “Bố! Đã là lúc nào rồi mà bố còn do dự thiếu quyết đoán nữa! Chỉ cần ông nội tỉnh lại rồi giao lại nhà họ Khương cho chúng ta thì nhiệm vụ cả đời này của ông ấy cũng coi như kết thúc rồi! Bố phải nghĩ cho kỹ, bây giờ nhà họ Khương đã bị Tiêu Chính Văn cướp đi mất, anh ta là một kẻ ngoài dòng tộc! Nếu như ông nội biết được chuyện này chắc chắn sẽ tức chết! Đến lúc đó, ông nội chết đi thì ở dưới suối vàng cũng sẽ oán giận sự bất tài của chúng ta! Oán giận sự bất tài của bố!”

“Gia sản bao nhiêu năm nay của nhà họ Khương lại rơi vào tay của một người ngoài như thế, bố cam tâm sao?”

Những câu này khiến Khương Văn Kỳ run bần bật!

Đúng thế!

Ông ta không cam tâm!

Ông ta quay đầu, nhìn Khương Thái Xương đang đeo máy thở, một hàng nước mắt ứa ra từ trong khoé mắt, nói: “Bố, vì nhà họ Khương, con trai chỉ có thể làm như vậy thôi”.

Sau khi nói xong, Khương Văn Kỳ cầm lọ thuốc, nhìn vài lần sau đó tiêm thuốc vào trong người Khương Thái Xương.

Sau nửa phút, ba người Khương Văn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm lão, phát hiện không có bất cứ phản ứng gì.

“Thế này là sao? Không phải thuốc quá hạn sử dụng rồi đấy chứ?”, Tiết Mai hoài nghi hỏi.

Khương Văn Kỳ lắc đầu.

Đúng lúc này, cả người Khương Thái Xương chợt run như cầy sấy, mở to hai mắt, mạnh mẽ hít sâu vào một hơi. “Tỉnh rồi! Bố tỉnh rồi!” Tiết Mai đứng bên cạnh vui vẻ hô lên!

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên cũng vội vàng tụm lại, hét lớn: “Ông nội, ông tỉnh rồi sao? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Lúc này, Khương Thái Xương liền ngồi dậy, tháo bỏ máy thở, nhảy từ trên giường bệnh xuống, nói: “Bố cảm thấy cả người tràn đầy sinh khí… Văn Kỳ, chuyện này là sao?”

Khương Văn Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Khương Thái Xương!

Viên Văn Sinh này quả nhiên không lừa mình!

Lọ thuốc này thật sự có công hiệu hồi xuân.

Nhìn ông cụ bây giờ giống như trẻ ra mấy chục tuổi vậy!

“Bố, bố có thể tỉnh lại đúng là tốt quá rồi! Bố không biết đâu, sau khi bố hôn mê, cả nhà họ Khương đã xảy ra biến động lớn! Nhà họ Khương bây giờ đã không còn là nhà họ Khương nữa mà thành nhà họ Tiêu rồi!”

Khương Văn Kỳ lập tức quỳ thụp xuống đất, khóc lóc kêu gào thảm thương!

Khương Mỹ Nghiên cũng quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Ông nội, ông nhất định phải đứng về phía lẽ phải! Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lợi dụng lúc ông hôn mê cướp đi quyền quản lý nhà họ Khương, bây giờ đã giao cho một nhà Khương Học Bác điều khiển! Nhà họ Khương hiện giờ ngoài mặt thì mang họ Khương, thế nhưng tất cả mọi người đều biết nó đã đổi thành họ Tiêu rồi! Hơn nữa, cả nhà cháu còn bị Tiêu Chính Văn đuổi ra ngoài…”

Nghe thấy vậy, Khương Thái Xương nổi trận lôi đình, phẫn nộ nói: “Cái gì? Thằng vô dụng Tiêu Chính Văn lại dám làm ra loại chuyện như thế?

Hay lắm hay lắm! Bố phải nhìn xem ai dám cướp đi nhà họ Khương!”

“Chuẩn bị xe, đến công ty!”