Chương 696: Năm mươi nghìn binh lính vào thành phố
Chim ưng sải cánh trên trời cao, bay qua rừng cây rậm rạp, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp một tòa biệt thự nguy nga tráng lệ.
Biệt thự có ba tầng, bên trên biệt thự có một ngọn tháp, trên ngọn tháp có hai lính gác, trong tay bọn chúng đang cầm kính viễn vọng, quan sát xung quanh biệt thự.
Bọn chúng là trinh sát, có năng lực quan sát nhạy bén và hành động nhanh nhẹn dứt khoát.
Trong biệt thự.
Tay trái Đồ Hiêu cầm điện thoại, chỉ cần hạ lệnh, năm mươi nghìn binh lính vũ trang đầy đủ bên ngoài thành phố Dược Đô sẽ bị Ngô Kỳ dẫn dụ vào trong thành phố.
Tiêu Chính Văn – người chinh chiến trên chiến trường lâu năm, đã uống phải ly thuốc độc, lên đường về với ông bà tổ tiên.
Với tư cách là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội thành phố Dược Đô, ông ta sẽ trở thành chủ soái Bắc Lương mới, năm mươi nghìn binh lính sẽ bị nắm trong lòng bàn tay.
Tất cả những điều này, cho thấy kế hoạch quá thuận lợi, thuận lợi đến mức không gặp bất kì một trở ngại nào.
Đồ Hiêu nhấp tách trà, cau mày nhìn bầu trời hoàng hôn rặng hồng ngoài kia, ánh dương chiếm nửa bầu trời, ngay cả những đám mây cũng nhuốm màu đỏ xinh đẹp.
Đưa hắn về trời, đưa năm mươi nghìn binh lính về trời!
Thắng lợi đang ở ngay trước mắt, cuối cùng Đồ Hiêu cũng không chống lại được sự cám dỗ.
Đồ Hiêu gọi điện thoại cho Ngô Kỳ.
“Tướng quân, tôi là Ngô Kỳ, kế hoạch tiến hành như thế nào, tiếp theo tôi nên làm những gì, vẫn mong tướng quân dặn dò!”
Đầu bên kia điện thoại, Ngô Kỳ cung kính hỏi.
“Bên phía Ngô Giai đã thành công, Tiêu Chính Văn đã chết”.
Đồ Hiêu nói, khóe miệng không che giấu được nụ cười!
“Ha ha ha, đây là ông trời đang giúp tướng quân!”
Nghe xong, Ngô Kỳ cũng cười phá lên.
“Tiếp theo, cậu đã biết phải làm gì chưa?”, Đồ Hiêu nói.
“Vâng, tiếp theo sẽ lan truyền tin tức Tiêu Chính Văn chết trong tay hiệp hội Dược Đô tới năm mươi nghìn binh lính bên ngoài thành phố Dược Đô. Thuộc hạ sẽ để cho năm mươi nghìn binh lính tiến vào thành phố Dược Đô, ngoài ra, tôi sẽ đứng trên danh nghĩa chủ nghĩa nhân đạo, thông báo cho năm mươi nghìn binh lính, hiệp hội Dược Đô đang ở đâu”.
Ngô Kỳ nói, tất cả đều thuận lợi như vậy!
“Được, bổn tướng quân kì vọng nhận được tin tốt của cậu, nhớ kỹ, một khi xảy ra vấn đề thì báo lại ngay”.
Đồ Hiêu cười nói, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý.
“Rõ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Ngô Kỳ trả lời.
Tút tút tút!
Điện thoại ngắt kết nối.
Càng đến lúc quan trọng, càng phải cẩn thận.
Đồ Hiêu đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng biệt thự, đi lên ngọn tháp.
Đứng trên cao, mới có thể nhìn được xa, không có ai từ chối bầu trời cả, giống như không có ai từ chối thắng lợi.
Đồ Hiêu đứng trên ngọn tháp nhìn về phía năm mươi nghìn binh lính ngoài kia bằng kính viễn vọng, hỏi: “Sao, có động tĩnh gì chưa?”
“Báo cáo, không phát hiện bất kì bất thường nào, tất cả đều như cũ”.
Như cũ?
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn không còn con át chủ bài nào khác sao?
Hắn thật sự chết một cách mơ hồ vậy à?
Đồ Hiêu ngẩng đầu nhìn về bầu trời cao ngoài kia, ánh tà chiều vẫn còn đó, như thể đang yên lặng mặc niệm.
Bên ngoài thành phố Dược Đô – nơi đóng quân của năm mươi nghìn binh lính, là nơi đóng quân của Ngô Kỳ – ranh giới địa phận cuối cùng của Dược Đô, cũng là nơi đóng quân chủ lực của Đồ Hiêu.
Đứng trên thế giới ngắm nhìn thế giới, tất cả chỉ là hư vô; đứng trên cao ngắm nhìn thế giới, tất cả đều mờ nhạt mơ hồ.
Đồ Hiêu không nhìn rõ được sự biến đổi của gió mây ngoài xa, giống như ông ta không nhìn rõ được tương lai mờ mịt phía trước.
Như thể ông ta bị che mờ đôi mắt, Đồ Hiêu đã trở thành kẻ mù lòa trên tầng cao.
Ngô Giai và Ngô Kỳ chính là hai con mắt của ông ta, nếu họ bị mù thì Đồ Hiêu cũng sẽ bị mù theo.
Tiêu Chính Văn biết điểm này, bản thân Đồ Hiêu còn biết rõ hơn.
Không được, không được!
Đồ Hiêu nhanh chóng quay vào trong biệt thự, cầm điện thoại lên gọi tới số của Ngô Giai.
“Tút tút tút!”
Không ai nghe máy!
Đồ Hiêu không chịu bỏ cuộc, lại bấm số điện thoại gọi lại cho Ngô Giai.
“Tút tút tút!”
Vẫn không ai nghe máy!
Đồ Hiêu muốn Ngô Giai để mắt tới Tiêu Chính Văn, đích thân chém một nhát vào thi thể của Tiêu Chính Văn, nếu không ông ta sẽ không yên tâm.
Đồ Hiêu không hề hay biết rằng, một con mắt của ông ta đã bị mù rồi, con mắt còn lại thì đã sớm trong tình thế nguy kịch.
…
Bên ngoài Dược Đô, trong một hầm trú ẩn.
Trên chiến trường đất đá bay mù trời, gió lớn nổi lên, từng lớp từng lớp bụi mù cuồn cuộn.
Ngô Kỳ nhìn chỗ đóng quân của năm mươi nghìn binh lính ngoài kia, mắt không hề chớp lấy một cái.
Cố thủ, đó là cố thủ!
Trên chiến trường, chỉ cần lơ là một giây, cho dù là chớp mắt một cái thôi, cũng rất có khả năng đầu lìa khỏi cổ.
Dần dần, gió lặng bụi ngừng bay, năm mươi nghìn binh lính bắt đầu xuất phát vào Dược Đô.
Ngô Kỳ hỏi phó tướng bên cạnh: “Thế nào rồi, tin tức đã truyền đi chưa?”
Sắc mặt phó tướng nghiêm trọng trả lời: “Rồi ạ, tin tức đã truyền đi rồi. Có điều, bọn chúng tới đây nhanh quá”.
Ngô Kỳ không cho là như vậy: “Binh lính quan trọng nhất là tốc độ, nếu nguyên soái của các cậu bị đầu lìa khỏi cổ trong thành phố, chẳng lẽ các cậu không hành động sao? Không có gì lạ, cũng không có gì kỳ quái cả”.
Phó tướng cười phụ họa: “Vâng, vâng! Tướng quân nói phải, vậy tiếp theo nên làm gì ạ?”
Ngô Kỳ lại không hề do dự, vẫy tay, hào hùng nói: “Mở lớn cổng thành, cho bọn chúng vào! Tiện thể dẫn dụ bọn chúng đến nơi ở của hiệp hội Dược Đô, vừa hay để bọn chúng đội ơn kẻ thù của bọn chúng”.
Ngô Kỳ nở nụ cười hung ác, trông rất dữ tợn và nham hiểm.
Phó tướng nhìn đội quân hừng hực tinh thần chiến đấu kia, thở dài thườn thượt.
Bọn họ là những binh lính sẵn sàng hi sinh báo thù cho tổ quốc, vốn dĩ nên đổ máu trên tiền tuyến, dùng lý tưởng và hoài bão của mình đắp lên tòa thành kiên cố.
Được chết trên chiến trường, mới là huân Chương vĩnh hằng của bọn họ.
Chứ không phải trở thành vật hi sinh vì bảo vệ quyền lợi của đôi bên như thế này.
Thực ra, nhân vật nhỏ bé vốn dĩ khó có sự lựa chọn cho bánh răng vận mệnh của chính mình.
Bọn họ, có thể là một phần của bánh răng, cũng có thể trở thành linh hồn bị bánh răng tàn nhẫn nghiền qua.
“Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!”
Năm mươi nghìn binh lính kiên cường của Tiêu Chính Văn chỉ tiến không hề lùi.
Lá cờ Hắc Kim Long xuất hiện, san bằng tất cả.
Những binh lính kiên cường khí phách.
Năm mươi nghìn binh lính giống như một đội quân thép màu xanh sẫm, cuồn cuộn xông tới.
Cục diện như vậy không ai có thể ngăn cản được!
Ngô Kỳ cao giọng nói với các binh lính phía dưới: “Các chiến sĩ, chúng tôi là lính gác của Dược Đô, không biết các anh vì sao lại tới đây, mời bước lên phía trước nói rõ với tôi”.
Long Nhất nói ra những lời đã bàn bạc sẵn từ trước: “Chủ soái của chúng tôi chết nơi đất khách Dược Đô, chúng tôi đến đề báo thù! Tất cả đám người thuộc hiệp hội Dược Đô không chạy thoát được đâu! Năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương chúng tôi, nhất định phải san bằng nơi này! Ai dám ngăn cản chỉ có con đường chết!”
Ngô Kỳ thầm mừng rỡ nói: “Các anh là tướng lĩnh, đều là người con tốt của Hoa Quốc, tự nhiên lại phát sinh chuyện như vậy chúng tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi không những không ngăn cản các anh, mà sẽ giúp các anh tiến vào Dược Đô để báo thù”.
Long Nhất hỏi: “Các anh tại sao lại giúp chúng tôi, Dược Đô không phải là nơi các anh thề phải bảo vệ sao?”
Câu hỏi này một là để Ngô Kỳ không nghi ngờ, hai là để Ngô Kỳ tiết lộ ra tin tức nào đó.
Ngô Kỳ dõng dạc nói: “Các anh đều là tướng lĩnh của Hoa Quốc, tôi có thể hiểu được tâm trạng của các anh, nếu có ai đó muốn gϊếŧ tướng quân của tôi, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả báo thù cho ông ấy! Người chỉ sống một lần, nếu không thể báo thù thì sẽ mất đi tư cách làm người, còn mất đi cốt cách người lính của Hoa Quốc!”
Long Nhất phối hợp nói: “Được, vậy nhờ binh lính canh gác các anh cho tôi vào thành phố, chúng tôi phải báo thù!”