Chiến Thần Bất Bại

Chương 660: Vảy ngược của rồng

Chương 660: Vảy ngược của rồng

Chỉ là mười từ đơn giản nhưng đủ để thể hiện sự phẫn nộ của Tiêu Chính Văn lúc này.

Chạm vào vảy ngược của rồng nhất định sẽ phải trả giá!

Dám ra tay với Khương Vy Nhan chỉ có con đường chết!

Long Nhất cung kính nói: “Chủ soái, tôi sẽ đi thông báo, triệu tập năm mươi nghìn quân Bắc Lương tới Giang Trung, tất cả những kẻ ở Giang Trung, kẻ nào cũng đừng hòng thoát được”.

Tiêu Chính Văn nhìn những thi thể trên mặt đất bằng ánh mắt sắc bén, hung dữ nói: “Những xác chết này gửi tới chỗ Đồ Hiêu! Nói với ông ta, rửa sạch cổ chờ chết đi! Ba ngày sau buộc phải lấy được cái mạng chó của ông ta!”

Long Nhất nhận lệnh rồi rời đi.

Khương Vy Nhan nhảy tới ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn, nước mắt lăn dài trên gò má: “Hu hu…”

Tiêu Chính Văn an ủi: “Không sao, không sao nữa rồi”.

Khương Vy Nhan bật khóc nức nở như một chú mèo mướp: “Lúc anh ngã xuống, em còn tường rằng không được gặp anh nữa rồi”.

Tiêu Chính Văn điềm tĩnh nói: “Yên tâm, đám vặt vãnh này không thể làm tổn thương một cọng lông của chồng em được đâu”.

Na Na cũng khóc nói: “Na Na không muốn bố xảy ra chuyện, không muốn mẹ đau lòng đâu”.

Tiêu Chính Văn dùng một tay ôm Na Na lên: “Na Na đừng khóc, bố vẫn luôn ở đây mà, bố đồng ý với con, nhất định sẽ bảo vệ con và mẹ thật tốt!”

Na Na lau nước mắt, miệng chu ra: “Vâng ạ, Na Na biết rồi, bố lúc nào cũng là anh hùng trong lòng Na Na”.

Diêu Linh nhìn gia đình chị họ, rơi nước mắt vì xúc động.

Cô nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn một lúc lâu, vẻ mặt vô cùng sùng bái và kính trọng.

Cả đêm, Tiêu Chính Văn ở bên cạnh bảo vệ cho Khương Vy Nhan và Na Na.

Đồ Hiêu, tôi sẽ gϊếŧ chết ông!

Cùng lúc đó.

Trên đầu phố Tu Hà.

Dưới ánh đèn đường, xe cộ đi lại không ngừng.

Hai người đàn ông mặc áo khoác gặp nhau.

“Biệt hiệu, Phi Tiêu!”

“Biệt hiệu, Dao Găm!

Dao Găm cúi đầu nói: “Nhiệm vụ ám sát Tiêu Chính Văn đã thất bại.

Phi Tiêu lập tức thưởng cho Dao Găm một cái tát, sau đó trầm giọng nói: “Tôi vẫn chưa đến vì sao đã ra tay! Cậu có biết, cậu tự tiện hành động như vậy sẽ khiến toàn bộ kế hoạch đối phó với Tiêu Chính Văn bị đổ bể không!”

Dao Găm đau đớn nói: “Không đến mức đó đâu! Chúng ta chỉ là thất bại một lần ám sát thôi, cho tôi thời gian một giờ, tôi sẽ triệu tập một nhóm sát thủ mạnh hơn tới lấy mạng Tiêu Chính Văn”.

“Bốp!”

Phi Tiêu lại cho Dao Găm thêm một cái tát, tức giận nói: “Đồ ngu ngốc! Cậu thì biết cái gì? Cậu có hiểu Tiêu Chính Văn không? Cậu có biết chủ soái Bắc Lương không? Cậu có biết địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc không?”

Dao Găm xoa mặt, vẻ mặt chua xót nói: “Thuộc hạ không biết”.

Phi Tiêu hung dữ nói: “Cậu thất bại một lần, Tiêu Chính Văn đã biết kế hoạch của chúng ta, một khi hắn đã có phòng bị thì không một ai có thể tiếp cận được hắn nữa”.

Dao Găm lầm bầm: “Tiêu Chính Văn thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Phi Tiêu nhớ lại quá khứ: “Tôi đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, nếu có người được gọi là cột sống của Hoa Quốc thì người đó chính là Tiêu Chính Văn”.

Dao Găm hỏi: “Nếu đã như vậy thì tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Phi Tiêu trầm mặc hồi lâu, bắt đầu nói: “Nghe nói gần đây nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ xảy ra chuyện lớn”.

Dao Găm gật đầu: “Trưởng quan vừa tới Tu Hà, không biết tình hình, tên Tiêu Chính Văn đó đã bắt thiếu gia Đàm Tử Thạch của nhà họ Đàm, còn nói rằng cho bọn họ thời gian ba ngày để tới chuộc người, nếu không thì chờ nhận xác của Đàm Tử Thạch đi”.

“Ồ?”

Phi Tiêu hứng thú hỏi: “Phía bên nhà họ Đàm bày tỏ thái độ thế nào?”

Dao Găm thì thào, nói: “Nhà họ Đàm là thế gia ở Thượng Hỗ, Đàm Lệnh Hồ là tổng tư lệnh Cục thanh tra, làm sao có thể để người khác cưỡi lên đầu mình được, nhà họ Đàm phái nhị gia Đàm Bát Diệu đến Tu Hà, lệnh cho đám thuộc hạ, trong vòng một ngày phải lấy được đầu của Tiêu Chính Văn”.

Phi Tiêu cân nhắc một hồi rồi bắt đầu lên kế hoạch: “Cậu có quen thuộc hạ của nhà họ Đàm ở Tu Hà không?

Dao Găm gật đầu, nói: “Ông ta ở Tu Hà lăn lộn mười mấy năm, về cơ bản ai cũng biết đến, ông ta tên Lưu Lôi, là thủ lĩnh của thế lực ngầm ở Tu Hà, trước đây Tiêu Chính Văn đã bắt một thủ lĩnh khác là Tiền Lão Hổ, Lưu Lôi này sợ rằng không phải mối đe dọa với Tiêu Chính Văn”.

Phi Tiêu trả lời: “Lưu Lôi không làm được vậy thì chúng ta sẽ giúp ông ta”.

Dao Găm lập tức hiểu ý của Phi Tiêu: “Trưởng quan, ý của anh là mượn dao gϊếŧ người?”

Khóe mắt Phi Tiêu hiện lên một tia giễu cợt: “Nếu Tiêu Chính Văn đã phòng bị chúng ta, vậy thì chúng ta phải dùng con dao mà hắn chưa phòng bị để ra tay, cậu nói xem, như vậy hắn có kịp thời gian chuẩn bị không?”

Dao Găm không ngừng tâng bốc: “Trưởng quan, ý này hay!”

Một lúc sau, hai người đi theo hai hướng Đông Tây, rẽ vào một con ngõ, rồi lại gặp nhau trong một con hẻm nhỏ.

Thời gian mật thám ở một địa điểm không được phép vượt quá mười phút, đây là quy tắc bất thành văn!

Dao Găm dẫn Phi Tiêu đi gặp Lưu Lôi.

Lưu Lôi chủ yếu thường hay ở ba nơi, hộp đêm, sòng bạc, khách sạn.

Những chuyện này, Dao Găm rõ như lòng bàn tay.

Dao Găm dẫn Phi Tiêu đến thẳng hộp đêm Tử Vũ, đúng lúc gặp được Lưu Lôi đang uống rượu với các anh em.

Dao Găm tiến lên trước, trực tiếp nói thẳng: “Ông Lôi, tôi dắt một người anh em đến gặp ông”.

Lưu Lôi phì phèo điếu thuốc, phớt lờ hắn.

Một tên đầu trọc bên cạnh Lưu Lôi đẩy Dao Găm ra, hét lớn: “Người nào cũng đưa đến chỗ anh Lôi được, mày xem hộp đêm của anh Lôi là trại tị nạn à? Biết điều thì mau cút đi”.

“Ha ha ha!”

Đám đàn em bên cạnh Lưu Lôi cũng bật cười ha hả, nhìn Dao Găm như một kẻ ngốc.

Phi Tiêu lập tức tiến lên trước, đánh gục tên đầu trọc chỉ bằng một cú đấm.

Tên đầu trọc lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất.

Đám đàn em bên cạnh Lưu Lôi thấy vậy liền chửi bới: “Mẹ nhà mày, muốn tới đây gây chuyện à? Lại còn dám động tay động chân trên địa bàn của đại ca tao, chúng mày chán sống rồi đúng không?”

Dao Găm vội vàng xua tay, nói: “Chúng tôi không phải tới để đánh nhau, chúng tôi muốn bàn bạc hợp tác”.

Lưu Lôi nhả khói ra, sau đó thản nhiên hỏi: “Cậu tên là gì?”

Thuộc hạ của Lưu Lôi ngạo mạn: “Đại ca của bọn tao hỏi mày đấy! Còn không mau trả lời đi, muốn chết à?”

Phi Tiêu bình thản đáp: “Phi Tiêu!”

Đám thuộc hạ của Lưu Lôi cười chế giễu: “Tên kiểu đéo gì vậy? Ngu như người”.

Phi Tiêu cầm chai rượu bên cạnh lên, đập mạnh về phía đám người ngạo mạn này.

“Choang!”

Chai rượu vỡ nát, đầu của một tên thuộc hạ cũng lập tức nứt toác ra, máu me bắn ra be bét, chảy từ đầu xuống dưới.

Tên đó kêu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.

“Á á!”

Những người trong hộp đêm kêu la ầm ĩ, sau đó vội vàng rời đi.

Thuộc hạ của Lưu Lôi cầm chai rượu lên, xông tới tấn công Phi Tiêu.

Phi Tiêu không lùi mà tiến, dùng tay không đấu với đám thuộc hạ đó.

“Á á á!”

Những tiếng la hét lần lượt vang lên, những tên này đều đã bị Phi Tiêu đánh ngã xuống đất!

Lưu Lôi kinh hãi, chiêu thức vừa rồi của Phi Tiêu cho thấy hắn là một vị quân vương, sao Tu Hà lại xuất hiện một cao thủ như thế này?”