Chương 650: Đây là đồ giả
Anh Lý lập tức hiểu ra ý của Tiêu Chính Văn, trợn trừng mắt nói với đàn em của mình: “Bắt Trương Quý lại cho tao!”
Mệnh lệnh vừa dứt, đám đàn em xung quanh liền tiến lên tóm lấy rồi đè bẹp Trương Quý xuống đất.
“Anh Lý, rốt cuộc là sao vậy chứ?”
Lúc này, Trương Quý vẫn chưa kịp phản ứng trở lại.
“Đánh!”
Anh Lý ra lệnh, đám đàn em giơ côn sắt lên, đồng loạt đánh lên người Trương Quý, khiến Trương Quý đau đớn kêu gào, lăn lộn không ngừng dưới đất.
Sau đó, anh Lý đi tới bên cạnh Tiêu Chính Văn, rụt rè nói: “Anh Tiêu, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ quản lý chó nhà mình thật tốt, bắt cậu ta xin lỗi anh!”
Sau khi anh Lý lên tiếng bảo đảm với Tiêu Chính Căn liền đi đến trước mặt Trương Quý lúc này đã bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, đá mạnh vào người hắn một cước.
“Mau xin lỗi anh Tiêu đi!”
Trương Quý bị đánh rụng mất vài chiếc răng, nghe thấy anh Lý ra lệnh thì lập tức bò lổm ngổm dậy, dập đầu lia lịa trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Tôi sai rồi anh Tiêu, tôi xin lỗi anh, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, để tôi dập đầu lạy anh!”
“Cút đi”.
Tiêu Chính Văn không muốn lãng phí thời gian, anh xua tay bảo đám người này cút xéo.
Sau đó Tiêu Chính Văn bước lên xe, Diêu Linh kinh ngạc nhìn anh, miệng há hốc tròn xoe như hình chữ O.
“Sao thế?”
Tiêu Chính Văn hỏi, trong lòng thầm nghĩ ban nãy có phải mình hơi lố rồi không, vốn chỉ định xuống doạ anh Lý với Trương Quý một chút, không ngờ anh Lý lại bảo người ra tay đánh Trương Quý, còn khoa trương bắt hắn quỳ lạy mình.
“Anh rể, vừa nãy anh ngầu thật đấy!”
Ánh mắt Diêu Linh nhìn Tiêu Chính Văn đã sáng lấp lánh đầy sùng bái.
“Ừ, cũng thường thôi”.
Tiêu Chính Văn khởi động xe, chuẩn bị lái xe trở về nhà.
Diêu Linh đột nhiên mở miệng hỏi: “Em không ngờ anh lại quen với tỷ phú Lý Trường Thắng của Tu Hà, hơn nữa còn có thể doạ cho bọn chúng chạy mất dép, bây giờ em đã biết tại sao chị họ lại thích anh rồi”.
“Ừ… Về nhà đừng kể chuyện này với chị của em, anh không muốn cô ấy lo lắng”, Tiêu Chính Văn đáp lời.
Khương Vy Nhan đã biết hết rồi, chỉ có điều Tiêu Chính Văn không muốn để lộ thân phận của mình trước mặt người em họ này.
Diêu Linh nghĩ ngợi, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Đương nhiên rồi, em sẽ giữ bí mật cho anh rể!”
Càng nghĩ Diêu Linh càng thấy vui vẻ.
Đây là bí mật giữa cô ta và Tiêu Chính Văn!
Nhá nhem tối.
Tiêu Chính Căn đưa Diêu Linh về biệt thự.
Diêu Linh nhìn thấy căn biệt thự lớn như vậy thì kích động mãi chẳng nói nên lời, đi tham quan trong biệt thự, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy những tiếng kêu “a a a” vui sướиɠ của cô ta.
Chẳng bao lâu sau thì Khương Vy Nhan cũng trở về biệt thự, gặp Diêu Linh liền kích động và hào hứng không thôi!
Diêu Linh là con gái của em gái ruột mẹ Khương Vy Nhan, lúc nhỏ bọn họ vô cùng thân thiết.
Đã rất lâu không được gặp nhau, bây giờ được gặp lại, hai người phụ nữ có đủ mọi chủ đề để nói.
Dù sao sau khi mẹ ruột Khương Vy Nhan qua đời thì cô cũng chỉ có một thân một mình ở nhà họ Khương.
Có lẽ chỉ có người nhà họ Diêu mới có thể mang đến cho Khương Vy Nhan chút ít cảm giác ấm áp của tình thân.
Sau khi nói chuyện cả buổi, Diêu Linh trở về phòng nghỉ ngơi, Khương Vy Nhan quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi, lát nữa anh đi cùng em tới chợ đồ cổ nhé”.
“Sao đột nhiên lại muốn đến chợ đồ cổ thế?”, Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa, hoài nghi hỏi.
“Trang trí cho công ty, ngoài ra còn mua ít đồ tặng cho người ta nữa”.
Khương Vy Nhan giải thích.
Gần đây công ty làm ăn rất tốt, cô đang chuẩn bị mở rộng quy mô thêm lần nữa, vậy nên mới cần đồ trang trí.
Ngoài ra, có một số ông chủ đối tác rất thích đồ cổ, bản thân cũng muốn mua một số thứ làm quà tặng cho người ta.
“Anh có hiểu biết nhiều về đồ cổ không?”
Khương Vy Nhan hỏi.
“Cũng tạm, anh biết chút ít”, Tiêu Chính Văn khiêm tốn nói.
“Biết chút ít là được rồi, dù gì em cũng chẳng hiểu gì hết”.
Khương Vy Nhan cũng không quan tâm nhiều làm gì, thật ra chỉ muốn Tiêu Chính Văn đi cùng mình mà thôi, dù gì đồ trang trí cần mua cũng khá nhiều, một mình đi không mang hết nổi.
Sau khi thương lượng và ăn tối xong xuôi, Khương Vy Nhan dẫn theo Tiêu Chính Văn cùng tới chợ đồ cổ.
Ban ngày chợ đồ cổ tương đối náo nhiệt, đến tối vì ánh sáng khá yếu ớt, không thể xem rõ chất lượng sản phẩm nên người đến đây cũng ít đi rất nhiều.
Lúc này, Khương Vy Nhan nhìn thấy một món đồ gốm Thanh Hoa rất đẹp liền nói với Tiêu Chính Văn: “Chính Văn anh nhìn kìa, món đồ gốm Thanh Hoa này đẹp nhỉ? Chúng ta mua về đặt ở hai bên sảnh lớn công ty thì thế nào?”
Ông chủ cửa hàng thấy có mối làm ăn thì đập bàn nói: “Cô gái có mắt nhìn thật đấy, đây là món đồ gốm thời nhà Thanh, do chính tay đại sư Cảnh Đức làm ra, nếu là ngày thường thì có trả hai mươi nghìn tệ tôi cũng không bán, hôm nay cũng không còn sớm gì nữa, tôi giảm giá cho mấy người, đưa tôi sáu nghìn tệ là được rồi!”
Khương Vy Nhan đang định rút tiền ra thì Tiêu Chính Văn lại giơ tay ngăn lại.
“Ông chủ, món đồ gốm Thanh Hoa này có thể bớt thêm chút nữa không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Hai trăm tệ thì thế nào?”
“Hai trăm tệ mà cũng muốn mua đồ gốm Thanh Hoa? Cậu điên rồi đấy à?”
Ông chủ cửa hàng không nhịn được liền quát lớn: “Sao cậu không đi cướp luôn đi?”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Cướp giật là phạm pháp đấy, chúng tôi không làm chuyện phạm pháp đâu”.
“Bây giờ cậu có khác gì đang phạm pháp đâu?”
Ông chủ tức đến mức giơ tay đập mạnh vào bàn.
Ông ta làm ăn ở đây lâu năm như vậy rồi mà chưa gặp ai vừa mở miệng ra đã ép giá tới mức như này.
Khương Vy Nhan thấy món đồ gốm Thanh Hoa này tinh xảo như vậy, giá tiền ghi trên đó cũng là ba mươi nghìn tệ liền nói với Tiêu Chính Văn: “Ông chủ đã ưu đãi chúng ta lắm rồi, hơn nữa món đồ gốm này cũng đẹp thật, dù có trả giá thì cũng không thể trả bừa được”.
Món đồ ba mươi nghìn tệ này trả giá còn có hai trăm tệ thì thật sự không hay cho lắm.
Tiêu Chính Văn lại giơ tay sờ vào món đồ gốm Thanh Hoa, nói với ông chủ: “Tôi trả giá không hề phạm pháp, nhưng mà ông bán hàng giả thì lại thành phạm pháp rồi đấy”.
Ông chủ hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: “Tôi bán hàng giả lúc nào? Cậu không được nói bừa đâu”.
“Nếu như mấy người không muốn mua thì cút đi cho tôi, đừng ở đây gây ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi!”
Ông chủ kia biết đã bị lộ nên lập tức xua tay muốn đuổi người.
Khương Vy Nhan nói với vẻ hối lỗi: “Tôi xin lỗi, chúng tôi không hiểu những thứ này lắm”.
Sau đó cô lại nhìn sang Tiêu Chính Văn: “Chồng à, nói ít lại mấy câu đi, nếu còn nói nữa thì ông chủ không bán cho chúng ta nữa đâu đấy”.
Hoa văn trên món đồ gốm Thanh Hoa này rất đẹp, hơn nữa sự giao hoà giữa hai màu trắng xanh khiến cho cảm giác khi nhìn ngắm vô cùng dễ chịu, nếu như có thể mua về đặt tại công ty mới thì nhất định có thể làm nó tăng thêm vài phần đẹp mắt.
Tiêu Chính Văn lại giơ tay sờ lên trên mặt món đồ gốm Thanh Hoa, nói: “Thứ nhất, món đồ gốm Thanh Hoa này không phải xuất thân từ thời Thanh, đồng thời cũng không phải do đại sư chế tác thủ công mà là hàng nhái cao cấp làm ra từ dây chuyền sản xuất của công xưởng, giá thành cao nhất trên thị trường cũng chỉ có hai trăm tệ mà thôi”.
Tiêu Chính Văn hiểu biết như vậy là bởi vì trước đây có rất nhiều người tặng quà cho anh, trong nhà kho ở trụ sở chính chiến khu của anh đều là quà người khác tặng.
Ngoài ra, mảnh giấy cũ mà anh đang xem dở gần đây vừa hay lại có chút kiến thức liên quan đến đồ cổ.
Vậy nên, bây giờ anh chỉ đang áp dụng những gì mình đã học được vào thực tế mà thôi.