Chương 601: Ông có thể thử
Khi đám người Trần Tấn vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở cửa, một vài tên đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ chiến đấu màu đen đã hùng hổ bước tới bắt tất cả bọn họ lại!
“Á á, mấy người làm gì thế, chuyện này không liên quan gì đến tôi, không phải do bọn tôi làm, là những người bên trong làm mà…”
Trần Tấn hoảng loạn hét lớn liền bị mấy tên cầm súng đè chặt xuống đất.
Bạn của anh ta cũng trong tình trạng như vậy.
Người đàn ông trung niên da trắng với mái tóc bạc, đeo kính râm bước tới, lạnh lùng liếc nhìn đám người Hoa Quốc trên mặt đất, sau đó tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt màu nâu sẫm, nói: “Cùng vào đi”.
“Vâng! Trưởng quan!”
Ngay sau đó, Conrad đưa hàng chục lính đánh thuê được trang bị súng và đám người Trần Tấn vào trong phòng bao.
Brooklyn và đám người bị chặt đứt tay ban nãy đi theo sau Conrad với vẻ mặt kiêu ngạo.
Lúc này, nhân viên phục vụ trong đứng trong sảnh vừa lo lắng vừa sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Quản lý của nhà hàng càng lo lắng hơn, vội vàng chạy tới, cúi đầu chào Conrad nói: “Ông Conrad, không biết ông đột nhiên đến thăm, chúng tôi không kịp tiếp đãi chu đáo”.
“Người ở đâu?”, Conrad lạnh lùng hỏi, giọng điệu trầm thấp.
Quản lý nhanh chóng nói: “Ở đây ạ”.
Ngay sau đó, quản lý dắt đám người Conrad đến phòng bao của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn đoàn người vừa bước vào.
Hơn chục tên lính đánh thuê trang bị súng xông vào và chặn toàn bộ các cửa, tất cả đều nhắm vào Tiêu Chính Văn và những người đang ngồi.
Conrad điềm tĩnh bước vào, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, đập khẩu súng lục từ thắt lưng lên bàn, sau đó vẫy tay với Brooklyn phía sau, hỏi: “Ai là người ra tay?”
Brooklyn lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn đang ngồi trước mặt, nói: “Ông Conrad, là tên Hoa Quốc này, là hắn ra tay trước!”
Conrad gật đầu, sau đó trực tiếp cầm khẩu súng lục trên bàn lên, lập tức bắn chết năm người bao gồm cả Brooklyn!
Cảnh tượng này khiến đám người Tô Mặc Như choáng váng!
Quá độc ác!
Conrad nghiêng đầu, cầm chiếc khăn trắng trên bàn lau vết máu loang trên mặt, rồi nói với mấy tên đàn em của mình: “Kéo ra ngoài”.
“Vâng”.
Vài tên lính đánh thuê lập tức lôi xác của Brooklyn và những người khác ra ngoài.
Trần Tấn đứng sau đám người, lúc này sắc mặt đã tái nhợt vì kinh hãi, quỳ xuống đất dập đầu, bên dưới chảy ra một dòng chất lỏng màu vàng.
Tè ra quần rồi!
Bọn họ đều là những bông hoa trong l*иg kính, đã nhìn thấy người bị bắn chết bao giờ đâu!
Cảnh này không khác gì cảnh trong mấy bộ phim khủng bố Hollywood cả.
Lúc này, Tô Mặc Như cũng lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng sắc mặt Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối vẫn luôn rất thờ ơ.
Conrad lau mặt, ném khăn lên bàn, ngạo mạn nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Ở thị trấn Kasa này, dám động vào người của tao, mày có biết kết cục như thế nào không?”
Tiêu Chính Văn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, lắc đầu cười nói: “Không biết”.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn mỉm cười, Tô Mặc Như hoảng loạn vô cùng.
Đến nước này rồi mà anh ta còn cười được!
Lúc này, cả chục khẩu súng xung quanh đều chĩa vào đầu anh!
Conrad khẽ cười, khóe miệng nhếch lên nói: “Mày là người đầu tiên không sợ Conrad tao, có chút bản lĩnh, nhưng mà ở thị trấn Kasa này thì phải tuân theo quy tắc của tao, động vào người của tao thì đều bị chặt tay chặt chân”.
“Ồ, vậy à? Vậy ông thử xem”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Long Nhất và Long Lân ở bên cạnh đã sẵn sàng chiến đấu.
Canrad cau mày, trực tiếp giơ tay ra hiệu.
Ngay sau đó, một tên lính đánh thuê phía sau ông ta rút một con dao găm dài hai mươi centimet từ thắt lưng ra và đi về phía Tiêu Chính Văn.
Người đàn ông đó giơ con dao trong tay lên và chém về phía cánh tay của Tiêu Chính Văn!
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên, tên lính đánh thuê đó đã bị một cú đấm làm nổ tung, cả người đập vào bức tường, ngã xuống dưới đất, ngực hõm xuống, mặt đầy máu!
Trong tích tắc, cả phòng bao rơi vào trầm mặc!
Conrad nhíu mày, liếc nhìn tên đàn em nằm trong đống đổ nát, sau đó nhìn về phía Long Nhất đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Có chút thực lực, tuy nhiên, chúng mày đã sai lầm rồi”.
Nói xong, Conrad giơ tay lên, mấy chục tên lính đánh thuê lập tức rút chốt, sẵn sàng bắn!
Tuy nhiên!
Đúng lúc này!
Một tiếng gầm vang lên!
“Conrad! Trong địa bàn của tao mà dám động vào khách của tao, mày muốn chết à?”
Vừa nghe thấy câu này đã nhìn thấy thân hình vạm vỡ của Baruch dắt theo vài người đi vào từ bên ngoài phòng bao.
Sắc mặt Conrad nhanh chóng sầm xuống, nhìn Baruch vừa đi vào, lạnh lùng nói: “Baruch, sao mày lại ở đây?”
Baruch cười chế nhạo, nói: “Tại sao tao lại không thể ở đây? Sao nào, thị trấn Kasa này chẳng lẽ chỉ có mình mày thôi à?”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Conrad trở nên vô cùng khó coi.
Còn Baruch lúc này đã đi tới chỗ Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, xin lỗi, tới muộn mất rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, không nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, Conrad nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Baruch, mày muốn đối đầu với tao sao?”
Baruch xoay người, nhìn Conrad đầy thách thức, nói: “Vậy thì sao nào?”
Conrad tức giận, lập tức cầm súng, nhắm vào Baruch, cảnh cáo: “Baruch, đây là việc của tao, lập tức đưa người của mày rời khỏi đây! Nếu không, đừng trách tao ra tay với mày!”
Baruch bật cười ha hả, nói: “Conrad, mày dám động tay với ta, mày không lo
mày không sống yên được với với người dân của cả cái thị trấn này à?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Conrad trùng xuống!
Baruch là chiến binh số một của thị trấn Kasa, được cư dân của thị trấn Kasa sùng bái.
Nếu như đối đầu với gã thì sự nghiệp của ông ta ở thị trấn Kasa này sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Sau một hồi suy nghĩ, Conrad nói: “Baruch, tao không muốn đối đầu với mày, tao chỉ muốn tên người Hoa Quốc phía sau mày kìa, lẽ nào mày muốn chống lưng cho người Hoa Quốc sao?”
Baruch nói: “Baruch tao luôn tôn trọng kẻ mạnh! Cậu Tiêu đây là người duy nhất mà tao kính trọng! Conrad, lập tức dắt người của mày cút ra ngoài ngay!”
Một câu nói khiến sát khí trên người Baruch bùng lên mãnh liệt.
Sắc mặt của Conrad trở nên khó coi, trên lông mày cũng tỏa ra luồng khí tức hung hãn!
Cuối cùng, ông ta liếc nhìn Tiêu Chính Văn, cười lạnh một tiếng, nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Nói xong, ông ta dắt đám lính thuê rời đi.
Sau khi bọn chúng rời đi, Baruch mới quay người nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, lần này là tôi giúp cậu, cậu nợ tôi một món ân tình đấy”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nhún vai nói: “Cám ơn”.
Sau đó, anh hỏi: “Baruch, sao ông đột nhiên xuất hiện ở đây”.
Không có Baruch, Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng giải quyết Conrad, thậm chí là tiêu diệt toàn bộ tổ chức quân đội của ông ta!
“Tôi là ông chủ của nhà hàng này, nghe thấy xảy ra chuyện nên tôi chạy qua đây, không ngờ rằng người xảy ra xung đột với Conrad lại là cậu Tiêu”, Baruch nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Sau đó, Baruch tiếp tục nói: “Ngoài ra, nếu đã đến đây rồi, thì tôi cũng thuận tiện thông báo cho cậu Tiêu một chút về lịch trình ra biển ngày mai…”
Trong lúc đám người Tiêu Chính Văn đang thảo luận về kế hoạch ngày mai.
Conrad ở bên ngoài nhà hàng, sắc mặt u ám vô cùng, ánh mắt hung hãn, nói với đám đàn em bên cạnh: “Điều tra xem Baruch có quan hệ gì với thằng nhãi đó, ngoài ra, điều ba trăm người mang theo vũ khí hạng nặng đến phòng tập đấm bốc, đợi lệnh của tôi bất cứ lúc nào!”