Chiến Thần Bất Bại

Chương 595: Tâm tư của đỗ tình tuyết

Chương 595: Tâm tư của Đỗ Tình Tuyết

“Điện Thần Long? Tại sao bọn họ lại đến chỗ chúng ta chứ?”

Trên khuôn mặt ba vị thủ lĩnh đều xuất hiện vẻ sợ hãi, trái ngược hoàn toàn với sự vênh váo khi nãy.

Điện Thần Long là một tổ chức thần bí có uy danh hiển hách ở thế giới phương Tây.

Nghe nói có ba nghìn cường giả.

Tứ đại Long Tôn của điện Thần Long còn có sức chiến đấu cấp chủ soái.

Cho dù là điện Minh Vương với mười hai thánh điện nổi tiếng với sức chiến đấu ở phương Tây thì đứng trước điện Thần Long cũng phải lép vế.

Hơn nữa, có tin đồn rằng tổ chức mới Long Vương do Long Vương phương Đông đặt tên, rất có khả năng là chi nhánh của điện Thần Long.

Đáng sợ!

Thật là đáng sợ!

“Các người đã bị bao vây rồi! Đầu hàng đi!”

Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay, bước từng bước về phía bọn họ.

“Gϊếŧ người này đi, những người khác theo tôi phá vòng vây”.

Black Rose có phản ứng lại, chỉ huy thuộc hạ của mình tấn công Tiêu Chính Văn.

Nhưng, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt đám vệ sĩ này nhanh như cắt, con dao quân đội năm cạnh trong tay vạch một đường cong rất đẹp mắt giữa không trung.

Trong chớp mắt, trên cổ đám thuộc hạ này đều xuất hiện một vết máu rõ ràng, rồi ngã xuống đất.

Những người này chẳng khác gì cây cỏ, dễ dàng bị Tiêu Chính Văn chém gục.

Mấy tên vệ sĩ còn lại lập tức rút súng ra, nhưng Tiêu Chính Văn lại vung con dao quân đội lên, chém đôi những khẩu súng này.

Con dao quân đội kia vô cùng sắc bén, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.

Thường là nhìn thấy vết máu trước, hai giây sau mới có thể nhìn thấy máu từ từ chảy ra.

Vậy nên, trên con dao quân đội năm cạnh sáng loáng lạnh lẽo của Tiêu Chính Văn không dính một giọt máu nào.

“Dao quân đội năm cạnh… Đây chính là con dao quân đội năm cạnh mà tổ chức Tử Thần nhắc đến, hắn chính là chủ soái Bắc Lương!”

Từ con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn, Angel lập tức nhận ra thân phận của đối phương, hai chân nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Thiên Sứ Không Cánh chúng tôi đồng ý đầu hàng, nghe theo sắp xếp của điện Thần Long!”

Những người khác không ngờ Angel lại xin đầu hàng trước, đang định chửi hắn là đồ phản bội, nhưng ngay sau đó đã thấy các vệ sĩ của mình ngã xuống trước mặt.

“Rầm!”

Cửa tòa nhà bị phá ra, mười mấy cường giả của điện Thần Long cùng lúc xông vào phòng họp, trong tay cầm súng trường kiểu mới nhất, chĩa vào đầu mấy tên thủ lĩnh.

Long Lân bước vào, báo cáo thành tích trận chiến với Tiêu Chính Văn: “Báo cáo Long Vương, tiểu đội tác chiến 72 của bộ tác chiến điện Thần Long đã hoàn thành việc trấn áp các thế lực hắc ám ở khu vực này, ba thế lực hắc ám, những kẻ nào không đầu hàng thì gϊếŧ hết!”

Nghe xong đoạn báo cáo này, những người khác đều sợ mềm nhũn cả chân ra.

Không ngờ lần này chỉ có một tiểu đội đến nhưng đã quét sạch ba thế lực hắc ám của bọn họ.

Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt hai thủ lĩnh còn lại, con dao quân sự năm cạnh trong tay chĩa vào trán bọn họ.

“Nói cho tôi biết, các anh muốn đầu hàng hay muốn chết?”

Giờ thì cả Sword và Black Rose đều không dám huênh hoang nữa, mà cùng quỳ xuống, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.

Bây giờ bọn họ đều vô cùng hối hận, vốn bọn họ thấy trên bảng sát thủ ghi Tiêu Chính Văn chỉ là một vệ sĩ thông thường, còn tưởng có thể lấy được ba triệu USD dễ như trở bàn tay, không ngờ Tiêu Chính Văn lại là chủ soái Bắc Lương, còn là Long Vương vô cùng thần bí đứng sau điện Thần Long nữa.

Không ngờ chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc lại là Long Vương của điện Thần Long phương Tây…

Nếu họ biết được thực hư, đừng nói là ba triệu USD, cho dù cho bọn họ ba mươi triệu hay ba trăm triệu USD, thì bọn họ cũng không dám có bất cứ suy nghĩ gì đối với Tiêu Chính Văn.

“Bây giờ các anh nói cho tôi biết, là ai sai khiến các anh đến? Là ai muốn lấy mạng tôi trên bảng sát thủ?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

“Crodi… Tôi có thể tra được tư liệu về ông ta, hiện giờ ông ta vẫn đang ở bệnh viện!”

Để lấy lòng Tiêu Chính Văn, Angel liền giành trả lời trước.

“Quả nhiên, tôi đã đoán đúng”.

Ngay từ đầu Tiêu Chính Văn đã nghi ngờ, những người này nhằm vào anh rất có khả năng là do Crodi sắp xếp.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng có người phát giác ra thân phận của anh là chủ soái Bắc Lương, nên mới đối phó với anh.

Để đảm bảo an toàn, Tiêu Chính Văn vẫn liên hệ với Long Lân, bảo anh ta cử một tiểu đội đến, tóm gọn những thế lực hắc ám ở đây.

“Crodi đã bị chúng tôi giải quyết rồi”.

Long Lân nhẹ giọng nói, đưa tay làm động tác cắt cổ.

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy thì gật đầu, nói với anh ta: “Giải quyết chuyện ở đây cho ổn thỏa, tôi về trước đây!”

“Vâng”.

Long Lân đáp lời, quay lại nhìn những người đang quỳ dưới đất, giơ tay lên quát: “Đưa tất cả đi!”

Thủ lĩnh của ba thế lực hắc ám lập tức bị đám người Long Lân dẫn hết đi.

Còn Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng trở về biệt thự.

Lúc này, Đỗ Tình Tuyết đang lo lắng ngồi trên sofa trong phòng khách ở biệt thự.

Long Nhất lặng lẽ đứng ở bên cạnh.

“Long Nhất, anh Chính Văn liệu có xảy ra chuyện gì không?”, Đỗ Tình Tuyết sốt ruột hỏi, vẻ mặt đầy quan tâm.

Long Nhất ngây ngô, gãi đầu đáp: “Tiểu thư Đỗ, cô yên tâm đi, đại ca chúng tôi sẽ không sao đâu. Cho dù các thế lực hắc ám của cả Las Vegas cộng lại cũng không thể động vào một sợi lông của anh ấy”.

“Thật sao?”, Đỗ Tình Tuyết không tin lắm, sau đó hỏi: “Thế rốt cuộc anh Chính Văn làm gì vậy?”

Long Nhất cười đáp: “Chuyện này tôi không thể nói được”.

Không thể nói?

Đỗ Tình Tuyết hơi nhíu mày, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Đỗ Tình Tuyết phấn khích lao tới, ôm chầm lấy anh, nói: “Anh Chính Văn, anh không sao cả, tốt quá, tôi lo cho anh chết đi được…”

Tiêu Chính Văn sững sờ, bị cái ôm này của Đỗ Tình Tuyết làm cho sửng sốt.

Hiện giờ Đỗ Tình Tuyết đang mặc váy ngủ rất mỏng, nên cái ôm này khiến Tiêu Chính Văn cảm nhận một cách rõ ràng vóc dáng yêu kiều của Đỗ Tình Tuyết, nhất là sự mềm mại của đôi gò bồng đảo, khiến anh thấy hơi ngại ngùng.

“Không sao rồi”.

Tiêu Chính Văn vội vàng khẽ đẩy Đỗ Tình Tuyết ra.

Cô ta cũng nhanh chóng nhận ra, gò má ửng đỏ, cúi đầu, đứng ở bên cạnh nói: “Xin lỗi anh, vừa rồi tôi kích động quá…”

“Không sao”, Tiêu Chính Văn mỉm cười.

Long Nhất đứng bên cạnh, hơi cúi đầu, thở dài nói: “Xem ra chị dâu lại có thêm một tình địch rồi…”

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, trừng mắt lườm Long Nhất, anh ta biết điều ngậm miệng, nhún vai.

Đương nhiên Đỗ Tình Tuyết cũng nghe thấy, gò má càng đỏ hơn, bỏ lại một câu tôi ngủ trước đây, rồi ôm mặt chạy lên tầng hai.

Đỗ Tình Tuyết xông vào phòng ngủ, dựa lưng vào cửa, hơi thở dồn dập, gò má nóng bừng.

Vừa rồi cô ta kích động quá mức mà.

Đỗ Tình Tuyết ngồi xổm xuống, ôm hai đầu gối, trong đôi mắt to tròn long lanh lóe lên tia sáng.

“Anh ấy đã có vợ con rồi, Đỗ Tình Tuyết, mày phải giữ khoảng cách với anh ấy, biết chưa hả?”

Đỗ Tình Tuyết nhỏ giọng thì thào, không ngừng cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được làm người thứ ba.

Nhưng nãy giờ, trong đầu cô ta toàn là hình bóng của Tiêu Chính Văn, không thể nào xua đi được.

Nhất là bóng dáng như thiên sứ hạ phàm của anh lúc cô ta vô cùng tuyệt vọng, đã khắc sâu vào trái tim cô ta rồi.

Còn lúc này, Tiêu Chính Văn ở tầng dưới vẫn chưa biết mình đã khiến trái tim Đỗ Tình Tuyết loạn nhịp, anh đang nói chuyện với Long Nhất.

“Bên Thẩm Dật Vân nói sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Long Nhất đáp: “Anh ta bảo ngày mai chúng ta qua đó, anh ta sẽ đưa chúng ta đi tìm người dẫn đường đến nhà tù đen”.