Chiến Thần Bất Bại

Chương 586: Em đã rung động với anh

Chương 586: Em đã rung động với anh

Nghe thấy câu này, Tiêu Chính Văn trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Anh từng gặp rồi à?”

Long Nhất gật đầu, nói: “Quả thực là đã gặp rồi, khi đó, hắn liếc nhìn chúng ta vài lần”.

Thì ra là như vậy, Tiêu Chính Văn gật đầu.

Long Nhất cũng nhanh chóng lục soát người tên sát thủ xem có tìm được manh mối gì không.

Kết quả không tìm thấy gì, thứ duy nhất có ích chính là một hình xăm kỳ lạ trên cánh tay của tên sát thủ.

Nó trông giống đầu cừu, nhưng cũng giống đầu rồng, trông rất kỳ lạ.

Long Lân nhanh chóng chụp lại hình xăm, sau đó gửi cho mật sứ của điện Thần Long để tiến hành kiểm tra.

Hơn mười phút sau, sau khi dọn dẹp phòng ốc xong, Long Lân cũng nhận được tin nhắn của điện Thần Long.

“Long Vương, điều tra ra rồi, đây là biểu tượng của điện Minh Vương phương Tây”, Long Lân trịnh trọng nói.

“Điện Minh Vương?”

Tiêu Chính Văn cau mày, trong lòng có chút kinh ngạc.

Điện Minh Vương là một trong số mười hai thánh điện ở phương Tây. Nó được biết đến với sức mạnh chiến đấu vô cùng to lớn, cai quản chín thành phố ở phía Tây, danh tiếng lẫy lừng!

Hơn nữa, điện chủ của điện Minh Vương này nhiều năm trước đã sở hữu sức mạnh của chủ soái bốn sao, là cường giả hạng nhất!

Vài năm trước, khi Tiêu Chính Văn chinh phục phương Tây, anh đã có tiếp xúc và chiến đấu với một vài thánh điện trong số mười hai thánh điện này.

Điện Minh Vương này là điện để lại cho Tiêu Chính Văn ấn tượng sâu sắc nhất, đây là một tổ chức hắc ám!

Điện chủ của điện Minh Vương Harris đó mấy năm trước đã là đối thủ ngang hàng với mình, xem ra bây giờ ông ta cũng đã thăng cấp lên chủ soái năm sao rồi!

Sau đó, Tiêu Chính Văn cau mày lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Vì sao người của điện Minh Vương lại muốn ám sát mình ở trên con tàu du lịch này?

Ngay sau đó, điện Thần Long lại gửi tin nhắn tới.

Sau khi Long Lân nhận tin nhắn, sắc mặt trông vô cùng khó coi, nói: “Chủ soái, có kẻ đứng sau đang nhắm vào anh! Có người đã đăng nhiệm vụ ám sát anh trên mạng ám sát phương Tây, tiền thưởng lên tới năm trăm triệu đô!”

Nghe thấy câu này, Tiêu Chính Văn khẽ ngây ra, sau đó cười lãnh đạm, tựa như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra đó là một nhiệm vụ ám sát, bảo sao người của điện Minh Vương lại ra tay với mình.

“Tìm thấy người đăng nhiệm vụ chưa?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Long Lân lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, hội đồng phương Tây bác bỏ yêu cầu của chúng ta”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Biết rồi”.

Nhưng trong lòng anh vẫn đang hoài nghi.

Rốt cuộc là ai lại ra nhiệm vụ ám sát mình?

Hơn nữa lại còn treo thưởng lên tới năm trăm triệu đô!

Thủ đoạn và tiềm lực tài chính như vậy không thể đùa được!

Nhất định là một người rất hiểu mình.

Trầm mặc một lúc, Tiêu Chính Văn nói: “Xem ra, con đường này không được yên bình lắm, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ”.

“Vâng”.

“Rõ rồi ạ”.

Long Nhất và Long Lân cùng gật đầu đồng ý.

Nửa đêm, Tiêu Chính Văn còn đang ở trong phòng lĩnh hội những kiến thức trong mảnh giấy, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Tiêu Chính Văn cảnh giác, cau mày nhìn sang, nghe thấy ngoài cửa có một giọng nữ yếu ớt: “Tiêu Chính Văn, anh ngủ chưa?”

Là Đỗ Tình Tuyết?

Cô gái này, đêm hôm không ngủ, còn muốn làm gì vậy?

Tiêu Chính Văn đứng dậy, đi tới, mở cửa ra, nhìn thấy Đỗ Tình Tuyết đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, lúc này, khuôn mặt cô ta đẫm lệ đứng ở cửa, trông rất yếu ớt và đáng thương, cô ta ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.

Tiêu Chính Văn bối rối gãi đầu, ngẩn người ra, sau đó hỏi: “Cô có việc gì thế?”

Đỗ Tình Tuyết nước mắt lưng tròng, nói với Tiêu Chính Văn: “Có thể cho tôi vào không?”

“À, được chứ”.

Tiêu Chính Văn vội vàng xoay người sang một bên, để Đỗ Tình Tuyết đi vào, anh đóng cửa lại, sau đó mang một cốc nước ấm cho Đỗ Tình Tuyết đang ngồi trên sofa với vẻ mặt u sầu.

“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Tiêu Chính Văn ngồi đối diện cô ta, nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Tình Tuyết có đôi chân dài và trắng như tuyết, cô ta co mình trên sofa, hai tay ôm chặt bắp chân, vùi đầu vào đầu gối, nhìn cốc nước ấm trước mặt, hai mắt đã ngấn lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Tiêu Chính Văn có chút hoảng hốt.

Khi phụ nữ khóc, anh không biết phải làm như thế nào.

“Này, cô đừng khóc chứ, rốt cuộc là làm sao?”, Tiêu Chính Văn vội vàng cầm khăn giấy đưa cho Đỗ Tình Tuyết.

Đỗ Tình Tuyết nhận lấy, sau đó lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh đã bị người nhà phản bội bao giờ chưa?”

Hử?

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Đỗ Tình Tuyết.

Sau đó, anh hơi nghiêng người, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn, nói: “Cô vẫn đang nghĩ về chuyện ám sát hôm nay à?”

Đỗ Tình Tuyết gật đầu, lau nước mắt, nói: “Tôi không hiểu được, vì sao bà ấy lại làm như vậy, chỉ vì chút lợi ích mà tìm người tới ám sát tôi còn gãi bẫy như vậy… Lẽ nào, bố tôi không biết sao?”

Tiêu Chính Văn cười lạnh một tiếng, rót một ly rượu, tự mình nhấp một ngụm, sau đó nhìn Đỗ Tình Tuyết, hỏi: “Muốn uống một chút không?”

Đỗ Tình Tuyết không ngại liền gật đầu nói: “Muốn”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, rót một ly cho Đỗ Tình Tuyết, cô ta liền cầm lên rồi uống cạn.

Sau đó, cô ta đưa ly cho Tiêu Chính Văn, nói: “Thêm nữa”.

Tiêu Chính Văn hơi sửng sốt, tiếp tục rót cho cô ta một cốc, thấy cô ta lại uống cạn, vội vàng vươn tay nắm lấy tay cô ta, nói: “Uống từ từ thôi”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn nói: “Có lẽ bố của cô không biết đâu, chuyện này, tôi nghĩ là sau khi cô quay về, âm thầm điều tra một chút, còn tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ”.

Đỗ Tình Tuyết nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Cảm ơn anh, nếu như không có anh cứu tôi, tôi đã chết trên con tàu này rồi”.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi là vệ sĩ của cô mà, có nghĩa vụ phải bảo vệ cô”.

Nghe thấy vậy, khóe miệng Đỗ Tình Tuyết mới hiện lên nụ cười, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thấy cô ta cứ nhìn mình như vậy liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế, trên mặt tôi có gì à?”

Lúc này Đỗ Tình Tuyết mới phản ứng lại, vội vàng quay mặt đi, nói: “À, không có gì”.

Sau đó, cô ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ban công bên ngoài, gió biển thổi tung váy, cô ta mở rộng vòng tay, cảm nhận hơi ẩm mát mẻ của làn gió biển mạnh mẽ.

Khoảnh khắc đó, thân hình của Đỗ Tình Tuyết hiện lên một cách hoàn hảo trước mặt Tiêu Chính Văn.

Sau đó, cô ta quay lại, nhìn về phía Tiêu Chính Văn, hỏi: “Nếu một ngày tôi chết, anh có nhớ tới tôi không?”

Tiêu Chính Văn sửng sốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đỗ Tình Tuyết, cười nói: “Cô đang nói linh tinh gì vậy?”

Thấy Đỗ Tình Tuyết không nói gì, Tiêu Chính Văn nghĩ một chút rồi nói: “Có chứ, cô là một trong số những người bạn ít ỏi của tôi”.

Nghe vậy, một tia buồn bã thoáng qua trên mặt Đỗ Tình Tuyết, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu đi, nói: “Bạn, hình như cũng tốt”.

Sau đó, cô ta lại quay người lại nhìn biển cả vô tận, mặc dù trời tối sầm, nhưng cô ta cảm thấy mình như nhìn thấy tận nơi cuối chân trời, đầu óc cũng được thả lỏng hơn rất nhiều.

“Tiêu Chính Văn, em đã từng rung động với anh, nhưng em biết, anh đã có vợ có con, em không thể bước vào thế giới của anh được…”

Câu nói thì thầm này rất nhẹ, bị gió biển cuốn bay, bị làn sóng đánh tan.

Mặc dù rất nhỏ nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Việc này là do gần đây anh đang nghiên cứu những nội dung trong mảnh giấy, anh phát hiện ra các giác quan của mình đã trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Lúc đó, lông mày Tiêu Chính Văn khẽ nhíu lại, anh giả vờ không nghe thấy gì.

Nửa tiếng sau, Đỗ Tình Tuyết đã uống say, nằm trên giường của Tiêu Chính Văn, hai má đỏ ửng, dáng người yểu điệu thướt tha, nếu là một người đàn ông nhất định sẽ không kìm được.