Chiến Thần Bất Bại

Chương 573: Ức hiếp

Chương 573: Ức hϊếp

Giọng nói cô ta khiến tất cả mọi người trong quán mì đều nhìn sang, người không biết còn cho rằng đôi tình nhân đang cãi nhau.

Có điều, khi bọn họ nhìn sang, liền bị vẻ đẹp của Tống Băng Văn hút hồn, thu hút ánh mắt của rất nhiều đàn ông!

Người phụ nữ này đẹp quá, lâu lắm rồi quán mì không có người phụ nữ nào đẹp như vậy đến đây, quá là xinh đẹp!

Người đàn ông này thật may mắn, lại có thể tìm được bạn gái như vậy!

Hơn nữa, Tống Băng Văn lúc tức giận rất giống nữ chính trong các bộ phim truyền hình, đặc biệt là ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người cô ta, như thể một nàng tiên, đẹp quá sức tưởng tượng!

“Xin hỏi hai người đã chọn xong món chưa? Món mì đặc biệt rất được yêu thích chỗ chúng tôi là món mì Giang Tô, hai người có muốn thử không?”

Người phục vụ nam cầm thực đơn đến, lúc anh ta thấy khuôn mặt tinh xảo của Tống Băng Văn thì suýt nữa quên mất tiếp theo phải nói gì, chỉ mỉm cười ngốc nghếch, không ngừng liếc thêm vài lần.

“Vậy thì hai bát mì đó đi”, Tiêu Chính Văn cười nói.

Mười phút sau, mì được mang lên.

Tiêu Chính Văn ăn vui vẻ, mùi vị không tệ, còn Tống Băng Văn thì lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn ăn mì.

“Sao cô không ăn?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày hỏi.

“Bây giờ tôi không đói, đợi anh ăn xong rồi chúng ta đi thôi”, Tống Băng Văn nói.

Tiêu Chính Văn lắc đầu, bất lực nói: “Không phải chứ, đội trưởng Tống, cô nhất định muốn bắt tôi quay về như vậy sao? Tôi cũng không mắc phải lỗi lầm lớn gì chứ?”

Tống Băng Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không tiếp lời anh.

Đúng vào lúc này, một cuộc tranh chấp xảy ra ở bàn bên cạnh!

Mấy nam thanh niên cao lớn ăn mặc thời thượng, bước đến vây quanh bàn ba cô gái đang ngồi.

Những người này rõ ràng là sinh viên đại học, có vẻ như bốn nam thanh niên đã uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, hành xử cực kì thô lỗ, lôi kéo ba cô gái!

“Ngô Minh Triết, bỏ tôi ra, chúng ta chia tay rồi!”

Một cô gái trong số đó cực kì xinh đẹp, bị một nam thanh niên lôi kéo cánh tay, cố gắng vùng vẫy, nước mắt trào ra.

“Chia tay cái gì mà chia tay! Ông đây nói không là không! Cô còn muốn chia tay, ai cho cô cái gan ấy hả?”

Nam thanh niên tên là Ngô Minh Triết đó cực kì kiêu ngạo, đúng kiểu con nhà giàu, hơn nữa tính tình cực kì kích động, ánh mắt lộ rõ sự hung ác!

“Ngô Minh Triết, anh nghe cho rõ đây, là anh cắm sừng trước, là anh phản bội cô ấy ngủ với người khác, anh tự mình làm sai, dựa vào cái gì ở đây mượn rượu giả điên, dựa vào cái gì trách Hiểu Vũ!”

Một cô gái khác không nhịn được nữa liền ngăn giữa hai người, tức giận la lên.

“Mẹ kiếp, cút mẹ mày đi! Mày là cái thá gì, ông đây nói chuyện với Hiểu Vũ mà mày dám chen miệng vào!”

Ngô Minh Triết gầm lên!

Cô gái cười khẩy: “Tôi là bạn của Hiểu Vũ, tôi không ưa việc anh đã làm, anh có phải đàn ông không vậy? Anh nhìn xem anh ức hϊếp cô ấy như thế nào, cô ấy khóc rồi kia kìa!”

“Ông đây có phải đàn ông hay không ư? Cô có cần ngủ với tôi một lần để thử không?”

Miệng Ngô Minh Triết sặc mùi rượu, tiếp tục gầm lên.

Sau đó, hắn trừng mắt hung dữ nhìn cô gái đang khóc ở bên cạnh, quát mắng: “Khóc cái gì mà khóc, đi theo tôi!”

Dứt lời, Ngô Minh Triết kéo tay cô gái đó lôi ra khỏi quán mì.

Cô gái tên là Hiểu Vũ đó cố hết sức vùng vẫy, lau nước mắt, khóc sướt mướt kêu lên: “Ngô Minh Triết, anh nói anh yêu tôi, nhưng anh đã làm gì với tôi? Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, anh cút đi! Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Đúng vậy, Ngô Minh Triết, nếu anh còn là đàn ông thì tránh xa Hiểu Vũ ra, đừng quấy rầy cô ấy nữa!”

Cô gái bên cạnh bắt đầu lôi kéo nam thanh niên đó.

“Mẹ kiếp, mày là ai! Cút!”

Ngô Minh Triết ở độ tuổi này rất dễ nổi cáu, hơn nữa hắn rất cao, vung tay tát thẳng một cái lên má của cô gái đó, làm cô ấy ngã xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhanh chóng sưng tấy!

Tiêu Chính Văn và Tống Băng Văn đang ăn mì, hơn nữa mấy ngày nay Tống Băng Văn ngủ không ngon, vốn dĩ tâm trạng đang rất không thoải mái, bây giờ đúng lúc gặp phải chuyện Ngô Minh Triết ức hϊếp gái nhà lành, đúng là có nơi để trút bực!

“Khốn nạn!”

Tống Băng Văn là lính tuần, cực kì ghét những chuyện này, cô ta đập bàn đứng dậy giận dữ quát lên: “Cậu mau thả cô gái đó ra!”

Ngô Minh Triết sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Tống Băng Văn, lập tức ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhếch miệng cười nói: “Ôi chao, người đẹp từ đâu đến lại muốn nhúng tay vào chuyện người khác thế này? Sao nào, để ý đến anh đây rồi hả? Muốn anh trai chơi cùng em không?”

Bốn nam thanh niên đều thích thú nhìn Tống Băng Văn, bị khí chất trên người cô ta và gương mặt xinh đẹp thu hút.

Tống Băng Văn tức giận, bị mấy tên lưu manh này dùng lời nói sỉ nhục, đương nhiên rất phẫn nộ, cô ta siết chặt nắm đấm muốn xông lên đánh người, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.

Anh nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Tống, cô là lính tuần, không thể tự ý sử dụng hình phạt, đó là biết tội còn phạm tội, cứ để tôi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy, ngăn trước mặt Tống Băng Văn, liếc xéo bốn nam thanh niên to cao kia với dáng vẻ rất vô lại, nói: “Cậu bạn, ức hϊếp phụ nữ là không được đâu, tôi khuyên các cậu đi nhanh đi, không thì lát nữa các cậu sẽ hối hận đấy”.

Ngô Minh Triết sững sờ, sau đó tức giận hét lên: “Hôm nay sao lại có nhiều kẻ ngốc lo chuyện bao đồng thế nhỉ? Ông đây dạy dỗ bạn gái mình, mày ăn no rửng mỡ đúng không? Anh em đâu, đánh nó cho tao!”

Bốn nam thanh niên đều đã uống rượu, lúc này đang rất hăng hái xắn tay áo lên muốn xông tới!

Tiêu Chính Văn vốn đã ngứa mắt bọn họ, khuôn mặt lạnh lùng thuận tay nhấc ghế lên vung mạnh!

Lúc này có thể nói Tiêu Chính Văn không hề nương tay, nam thanh niên xông lên đầu tiên bị đánh ngã lăn xuống đất, lập tức máu chảy đầy đầu, nhìn qua còn đáng sợ hơn cả cảnh trong phim!

Đối phó với những thanh niên lông còn chưa mọc hết chỉ biết gây rắc rối như thế này, Tiêu Chính Văn thực sự không hề khách sáo, nhấc chân đá một cước, khiến một tên trong số đó bay ra mấy mét, đập mạnh lên bàn ăn, làm bát đĩa trên đó vỡ tan tành xuống đất!

Tiêu Chính Văn vốn không ưa gì mấy chuyện ức hϊếp như thế này nên bây giờ anh cũng nổi giận, ra tay hơi nặng!

Ngô Minh Triết thấy tình hình không ổn lắm, hắn và một nam thanh niên khác không nghĩ ngợi gì liền quay người bỏ chạy!

“Còn muốn chạy, đứng lại đấy cho tôi! Hai tay ôm đầu, ngồi xuống!”

Tiêu Chính Văn dứt lời, nhấc một chiếc ghế lên ném thẳng vào lưng hai tên đó!

Bịch!

Trúng lưng của Ngô Minh Triết!

Răng rắc!

Chiếc ghế bị vỡ vụn, có thể thấy sức mạnh khủng khϊếp cỡ nào, ước chừng thằng nhóc này bị thương không nhẹ!

Ngô Minh Triết nằm bò dưới đất, sớm đã không còn sự kiêu căng lúc ban đầu.

Lúc này hắn nằm dưới đất không động đậy, cứ như đã chết!

“Đại ca… đừng đừng đừng… đừng đánh tôi, tôi sai rồi!”

Tên còn lại là tên duy nhất chưa bị đánh, lúc này thấy Ngô Minh Triết thê thảm như vậy liền ôm đầu ngồi xuống, toàn thân run rẩy xin tha.

Hắn đã nhìn thấy thủ đoạn đẫm máu của Tiêu Chính Văn, mẹ kiếp, quá tàn nhẫn!

Hắn không muốn bị như Ngô Minh Triết, không biết sống chết!

“Ừ? Cậu đang xin tha sao? Vậy cậu nghĩ liệu tôi có tha cho cậu không?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn nam thanh niên đang run rẩy, cười khẩy nói: “Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi cho thấy, những người như cậu, không có tư cách được tha thứ, nếu không phải tôi có chút bản lĩnh, thì người đang nằm dưới đất bây giờ hẳn là tôi rồi nhỉ?”

“Không không không… đại ca anh hiểu lầm rồi… tôi chỉ to mồm thôi…”

Nam thanh niên đó thật sự sợ hãi, nói năng lắp bắp, kết quả chưa nói xong đã bị Tiêu Chính Văn nhấc ghế đập mạnh vào sau lưng hắn!

Bịch!

Nam thanh niên đó mắt nổ đom đóm, ôm đầu ngất luôn tại chỗ!

Tiêu Chính Văn phủi tay, lúc này mới mở miệng nói với Tống Băng Văn ở bên kia: “Cô xem, giải quyết xong rồi, căn bản không cần cô nhúng tay, đối phó với loại cặn bã của xã hội thì nên bạo lực một chút!”