Chương 554: Cho các ông mười phút
“Ầm!”
Một câu nói lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Trong sảnh lớn, tất cả các thành viên của bang Thanh Xà đều phẫn nộ.
“Láo toét! Đúng là láo toét quá! Dám ăn nói ngông cuồng như vậy!”
“Thằng oắt ngu dốt! Xông vào đại bản doanh của bang Thanh Xà, đúng là chán sống!”
“Long Gia, để tôi dẫn một trăm người cho hắn biết tay!”
Thượng Quan Thanh Long vung tay lên, sắc mặt lạnh tanh, nói: “Không! Chúng ta cùng đi! Nếu hắn đã dám xông vào chỗ chúng ta, thì tôi cũng muốn xem rốt cuộc cái tên không biết trời cao đất dày này là ai? Hắn lấy đâu ra lá gan đó?”
Hơn hai mươi năm rồi, nhưng chưa từng thấy ai dám làm loạn trước cửa bang Thanh Xà như vậy.
Thượng Quan Thanh Long nhanh chóng dẫn theo hơn một trăm thành viên cốt cán của bang Thanh Xà, đến cổng sơn trang.
Đám người đưa mắt nhìn qua, liền thấy một bóng dáng đơn độc, đang chắp tay sau lưng đứng trước cổng, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Thằng oắt ngu dốt, cậu là ai mà dám xông vào cửa bang Thanh Xà của tôi?”
Một người đàn ông trung niên to béo lạnh lùng chất vấn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo bắn qua, nói: “Xông vào thì sao chứ?”
“Khốn kiếp! Cửa bang Thanh Xà không phải người nào cũng có thể xông vào được đâu, cậu dám một thân một mình đến đây, không sợ chết à?”
Người đàn ông béo kia lại hỏi.
Tiêu Chính Văn cười nhạt đáp: “Đêm nay, thành phố Thanh Sơn sẽ không còn bang Thanh Xà, tôi đến để nhặt xác”.
“Cậu! Đồ đần độn ngông cuồng!”
“To gan, dám đến đây để nhặt xác, cậu ăn phải gan hùm mật báo à?”
“Ha ha ha, nực cười, chỉ có mỗi cậu mà cũng dám ăn nói ngông cuồng sao?”
Các thành viên cốt cán của bang Thanh Xà đều tỏ vẻ tức giận và cười cợt.
Nhưng, Tiêu Chính Văn lại thản nhiên lắc đầu, nói: “Ai bảo là chỉ có mình tôi chứ?”
Vừa dứt lời, phía sau Tiêu Chính Văn xuất hiện từng đội binh lính vũ trang đầy đủ, sắc mặt lạnh lùng, sát khí ngút trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Thanh Long vẫn im lặng nãy giờ, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đã bắt Ngô Kỳ Lôi, san bằng hộp đêm Thanh Sơn sao?”
“Đúng, chính là tôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt!”
Thượng Quan Thanh Long cười to: “Oắt con, tuy tôi không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra, nhưng cậu muốn dựa vào mấy chục binh lính sau lưng cậu để nhặt xác cho bang Thanh Xà tôi, liệu có nổ quá không vậy?”
Lão nói xong, mấy trăm tên thuộc hạ của bang Thanh Xà nhanh chóng chạy từ trong sơn trang ra, ai nấy đều cầm súng.
Bọn họ vừa xuất hiện liền đối đầu với mấy chục người phía bên Tiêu Chính Văn.
Các thành viên cốt cán của bang Thanh Xà chứng kiến cảnh này đều cười khẩy.
“Không biết tự lượng sức mình! Tưởng dẫn theo mấy chục tên lính thì là thiên hạ vô địch chắc?”
“Ha ha, thằng ngu này từ đâu đến, còn đòi nhặt xác cho chúng ta, đúng là ngu xuẩn!”
“Long Gia, gϊếŧ luôn đi!”
Thượng Quan Thanh Long lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Bây giờ thì cậu nghĩ có nhặt xác được cho chúng tôi không?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, đáp: “Bang Thanh Xà không hổ danh là băng nhóm đứng đầu thành phố Thanh Sơn, chỉ là không biết mấy trăm người này có chống lại được mười nghìn người của tôi hay không?”
“Sao cơ? Mười nghìn? Ha ha ha, cậu điên rồi chắc? Cậu lấy đâu ra mười nghìn người?”
“Chết cười! Thằng nhãi này chắc không phải trốn từ viện tâm thần ra đấy chứ?”
“Oắt con, cậu nhìn cho rõ đi, đằng sau cậu có mấy chục người thôi, mười nghìn ở đâu ra vậy?”
Mọi người mỉa mai không ngừng.
Nhưng, tiếng cười của bọn họ bỗng ngừng bặt.
Bởi vì, bọn bọ phát hiện, không biết từ bao giờ mà ngày càng có nhiều binh lính.
Một trăm!
Năm trăm!
Một nghìn!
Thậm chí ngày càng nhiều!
Dường như bọn họ vẫn luôn hòa vào đêm đen, cho đến bây giờ mới xuất hiện.
Nếu nhìn từ trên cao sẽ phát hiện, Ngọc Đỉnh Phong lúc này đã bị các binh lính dày đặc chiếm lĩnh.
Nhìn các binh lính xuất hiện xung quanh càng lúc càng nhiều, các thành viên cốt cán của bang Thanh Xà cũng hoảng hốt.
Sao lại thế được?
Sao lại bất ngờ như vậy?
Không ngờ đám lính này đã ẩn náu quanh đây ngay từ đầu.
Thật là đáng sợ!
Ngay cả Thượng Quan Thanh Long, lúc này cũng nhíu mày, nhìn các binh lính đột ngột xuất hiện xung quanh với ánh mắt kinh ngạc.
Lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nhướng mày hỏi: “Cậu là ai?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Sao nào, Long Gia của bang Thanh Xà mà không biết tôi là ai sao? Xem ra món quà của tôi công cốc rồi”.
Quà?
Thượng Quan Thanh Long và những người khác bỗng hiểu ra.
“Cậu chính là tên Tiêu Chính Văn của nhà họ Khương ở Tu Hà?”
Thượng Quan Thanh Long lạnh lùng hỏi, ánh mắt đầy khó tin và hoài nghi.
Chẳng phải hắn là một thằng ở rể vô dụng sao?
Tại sao lại có thực lực lớn như vậy?
Không ngờ lại điều động được nhiều binh lính như vậy.
“Sao thế? Ông bất ngờ lắm à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Thượng Quan Thanh Long bật cười, đáp: “Đúng là rất bất ngờ, vốn dĩ tôi tưởng cậu chỉ là một người bình thường, bây giờ xem ra, cậu còn lợi hại hơn những gì chúng tôi điều tra được”.
“Nếu cậu đã dẫn được nhiều lính đến như vậy, tức là cậu cũng có thực lực. Nói đi, cậu muốn giải quyết thế nào?”
Thượng Quan Thanh Long không ngốc, lão sẽ không đắc tội với bất cứ ai mà lão không biết rõ.
Tiêu Chính Văn mỉm cười đáp: “Tôi muốn biết chủ thuê phía sau”.
Thượng Quan Thanh Long nghe thấy thế thì nhíu mày, nói: “Tuy cậu khiến tôi rất bất ngờ, nhưng vẫn chưa đến mức khiến tôi sợ hãi mà bán đứng chủ thuê phía sau. Vậy nên rất xin lỗi, cậu không có tư cách được biết!”
Lão nói xong, ánh mắt Tiêu Chính Văn bắn ra khí lạnh thấu xương, nói: “Vậy tôi chỉ đành xóa sổ bang Thanh Xà trước, rồi lại hỏi ông tiếp!”
“Ha ha ha!”
Thượng Quan Thanh Long bật cười, nói: “Oắt con, cậu ngông cuồng lắm! Cả thành phố Thanh Sơn này, ai mà chẳng biết bang Thanh Xà tôi là vua! Cậu muốn diệt bang Thanh Xà thì chẳng khác gì hủy cục diện đã được hình thành mấy chục năm ở thành phố Thanh Sơn. Cậu nghĩ, với thực lực của cậu thì có làm được không?”
“Long Gia nói đúng! Một thằng oắt không biết trời cao đất dày, còn mơ tưởng tiêu diệt được bang Thanh Xà, đúng là không biết tự lượng sức!”
“Oắt con! Chúng tôi cho cậu thời gian, chúng tôi muốn xem xem cậu tiêu diệt bang Thanh Xà kiểu gì!”
“Nực cười! Cậu ta tưởng bang Thanh Xà chúng ta là phường ăn hại sao?”
Bị mọi người mỉa mai, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên lắc đầu, nói: “Được thôi, mười phút sau, thành phố Thanh Sơn sẽ không còn bang Thanh Xà nữa!”
Anh vừa nói xong, xung quanh bỗng nổi gió lạnh, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được rùng mình.
Ánh mắt thật là đáng sợ!
Khí thế thật là kinh khủng!
Sao thằng oắt này lại tự tin đến vậy nhỉ?
Thời gian trôi qua từng chút một.
Năm phút sau, cuối cùng cũng có người không nhịn được, cười nói: “Oắt con! Lẽ nào cậu bảo khiến bang Thanh Xà biến mất khỏi thành phố Thanh Sơn chỉ là chém gió lạnh ở đây thôi sao?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, cười khẩy nói: “Ông tên là gì?”
“Hừ, tôi tên là Sở Thiên Hồng, Sở Ngũ Gia của bang Thanh Xà”.
Người kia chắp tay sau lưng, nói đầy ngạo mạn.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nói: “Ừ, vậy ông có thể gọi điện hỏi anh em dưới trướng ông, xem địa điểm làm ăn của ông có còn không”.
“Ý cậu là sao?”
Sở Thiên Hồng nhíu mày, quát hỏi.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, ông ta nửa tin nửa ngờ gọi cho thuộc hạ của mình, lúc đầu thái độ còn rất kiêu ngạo, nói: “Được, để tôi xem xem cậu có thủ đoạn gì!”
Dứt lời, điện thoại được kết nối, ông ta còn chưa kịp hỏi, đầu bên kia đã vang lên tiếng ai oán: “Ngũ Gia, toi rồi! Toi thật rồi! Các địa điểm làm ăn của chúng ta đều bị điều tra niêm phong rồi, các anh em cũng đều bị bắt!”