Chương 542: Ai thắng vậy?
Trong tòa nhà, Xích Diệm Vương cởi bỏ trang phục tướng soái của mình, lộ ra thân thể và khí phách mạnh mẽ.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, khẽ vặn cổ, dửng dưng hỏi: “Bảo tôi đấu với chủ soái Bắc Lương tiềm nhiệm một trận, xem có phải thật sự lợi hại như trong lời đồn hay không?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương trước mặt, lạnh lùng nói: “Ông không phải đối thủ của tôi”.
Nghe câu này, Xích Diệm Vương bật cười, trong mắt thoáng qua vẻ giận dữ, nói: “Có phải đối thủ của cậu hay không thì đánh rồi sẽ biết ngay!”
Dứt lời!
Ầm một tiếng!
Bóng người Xích Diệm Vương bỗng biến mất!
Bỗng nhiên, một nắm đấm của hắn mang theo sức mạnh sấm vang chớp giật, đã lao đến trước mặt Tiêu Chính Văn!
Nhanh!
Nhanh như tia chớp!
Đây chính là thực lực cấp bậc chủ soái!
Người bình thường cho dù là cường giả cấp chiến thần, căn bản cũng không nhìn rõ được đối phương ra tay thế nào!
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn chỉ hơi né người, nhẹ nhàng tránh cú đấm của Xích Diệm Vương!
Đồng thời, anh cũng tung một cú đấm móc, hung hăng đánh về phía Xích Diệm Vương!
Chỉ có điều, cú đấm này của anh cũng bị Xích Diệm Vương nhẹ nhàng tránh được.
Anh nhếch miệng cười khẩy: “Tốt lắm, ông có tư cách làm đối thủ của tôi”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn bình thản, nhìn Xích Diệm Vương không ngừng nhảy lên ở trước mặt, ánh mắt nhìn chăm chăm nhịp chân của hắn.
Giây tiếp theo, Xích Diệm Vương lại lao đến, nhấc chân cao như roi thép, quất mạnh trong không khí, vang lên tiếng vυ't vυ't, vung mạnh về phía đầu Tiêu Chính Văn!
Cú đá này đủ để khiến một chiếc xe tăng nổ tung!
Nhưng!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng nhấc cánh tay lên, đón đỡ cú đá của Xích Diệm Vương!
Giây tiếp theo, Xích Diệm Vương thu chân, rồi lại tung ra mấy cú đấm như pháo đạn dày đặc, ầm ầm đánh về phía Tiêu Chính Văn!
Sắc mặt Tiêu Chính Văn cũng u ám, anh dùng hết sức, nhanh chóng tránh né và đánh trả!
Rầm rầm rầm!
Cả tòa nhà truyền ra các loại tiếng vang nứt toác!
Cùng lúc, bức tường của tòa nhà không ngừng bị quyền cước đánh thành lỗ lớn, lộ ra tình hình bên trong.
Mấy ngàn binh lính ở bên ngoài quan sát, toàn bộ đều hoa cả mắt.
Đáng sợ quá rồi đấy!
Hai người họ dựa vào sức lực xá© ŧᏂịŧ, vậy mà đánh nhau đến mức khiến cả tòa nhà lớn chống đạn chống nổ chiến khu này khắp nơi đều là lỗ lớn khủng khϊếp kinh người!
Lúc này, mặt Hoa Hồng Đỏ kinh hãi, ánh mắt chứa đầy lo lắng, chỉ muốn lập tức xông vào trong!
Nhưng Long Lân ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Đừng qua đó, các người qua đó chỉ trở thành bia đỡ đạn thôi!”
Hoa Hồng Đỏ nghiêng đầu, liếc nhìn Long Lân bên cạnh, nhăn mặt, sau đó nói: “Anh là người của chủ soái à?”
Long Lân gật đầu nói: “Ừ, thuộc điện Thần Long”.
Điện Thần Long?
Hoa Hồng Đỏ cau mày, lập tức hiểu thân phận của người trước mắt.
“Chủ soái sẽ thắng sao?”, Hoa Hồng Đỏ căng thẳng hỏi.
Sắc mặt Long Lân u ám, lắc đầu nói: “Không rõ, nhìn tình hình bây giờ, thực lực của hai người ngang tài ngang sức, rất khó tưởng tượng. Xích Diệm Vương này lại là một cường giả siêu cấp long soái năm sao!”
“Chiến lực long soái năm sao?”, Hoa Hồng Đỏ hít một hơi khí lạnh!
Cũng mạnh quá rồi đấy!
Chẳng phải Xích Diệm Vương có thực lực chủ soái cấp bốn sao ư?
Tình báo vậy mà lại có sai lầm!
Mà bên này, Tiêu Chính Văn và Xích Diệm Vương đã đánh đến mức độ căng thẳng tột độ!
Trên người Xích Diệm Vương có không ít dấu vết quyền cước Tiêu Chính Văn để lại, khóe miệng rớm máu.
Đương nhiên Tiêu Chính Văn cũng không lành lặn, trên người anh cũng có không ít vết thương!
Lúc này, lông mày Xích Diệm Vương nhíu chặt, tên Tiêu Chính Văn này còn mạnh hơn hắn tưởng tượng!
Thanh niên hai mươi mấy tuổi mà đã đạt đến chiến lực long soái năm sao, quả thật là trước nay chưa từng có!
“Ha ha, Tiêu Chính Văn, cậu rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của tôi”.
Xích Diệm Vương cười khẩy, nói tiếp: “Có điều, tôi cũng chưa dùng hết sức lực, tiếp theo đây mới là quyết đấu thật sự!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy sao? Vậy thì để tôi xem thử, thực lực chân chính của Xích Diệm Vương thế nào”.
Dứt lời, Xích Diệm Vương đạp mạnh hai chân xuống, nền đất dưới chân vang lên tiếng ầm rồi nứt nẻ, sau đó, hắn như tên lửa bắn ra với tốc độ cao, xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn, giơ tay rút một thanh dao găm rèn thép ròng từ sau eo, kề thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn!
Khoảnh khắc đó!
Tiêu Chính Văn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có!
Tốc độ quá nhanh!
Có điều, anh cũng phản ứng lại trong nháy mắt, toàn thân chợt lùi về sau mấy bước, trong lúc giơ tay, anh vung con dao quân đội năm cạnh bên hông ra!
Hai ánh sáng màu bạc, chạm nhau giữa không trung, phát ra tia lửa sáng chói!
Keng!
Con dao quân đội năm cạnh phóng ra, còn Xích Diệm Vương cũng chợt lùi về sau mấy bước, gan bàn tay nắm lấy dao găm nứt ra, rỉ máu tươi!
Sắc mặt hắn u ám, đôi mắt lạnh lùng nhìn con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn, hờ hững nói: “Binh khí khá lắm, chắc hẳn là thiên cấp nhỉ?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười: “Dao găm của ông cũng không tệ, cũng là binh khí thiên cấp sao?”
Xích Diệm Vương gật đầu: “Đương nhiên, dao găm này tên là Kỳ Lân, là đời sau của đại sư Từ – đại sư đúc kiếm, đại sư Từ Chí Nham đã bỏ ra ba năm để chế tạo nên”.
Xích Diệm Vương hào hứng kích động giới thiệu dao găm trong tay mình.
Tay cầm của dao găm màu đỏ thẫm, giống như Kỳ Lân dữ tợn, dao găm có lưỡi nhọn hình răng cưa, còn có đường vân Kỳ Lân, vừa nhìn đã thấy không phải binh khí đơn giản!
Lúc cử động, còn có tiếng gầm thét của Kỳ Lân khàn khàn!
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Thì ra là binh khí của đại sư Từ Chí Nham chế tạo, quả nhiên không tầm thường”.
Xích Diệm Vương mỉm cười, hỏi: “Không biết binh khí trong tay cậu là do ai chế tạo?”
Tiêu Chính Văn giơ tay, cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay, lóe lên ánh sáng, nói: “Không biết, là ông cha tôi truyền lại”.
“Ông cha truyền lại?”, Xích Diệm Vương cau mày.
Ông cha đã truyền lại một binh khí thiên cấp, quả thật là ghê gớm!
Phân định binh khí, cũng được phân làm bốn cấp “thiên địa huyền hoàng”!
Binh khí hoàng cấp là bình thường nhất, chỉ mạnh hơn binh khí do nhà máy quân sự bình thường sản xuất ra một chút.
Binh khí thiên cấp là binh khí lợi hại nhất trong thiên hạ!
“Tôi muốn lấy binh khí này của cậu!”, Xích Diệm Vương lạnh lùng nói, sau đó hắn lại vọt tới!
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng: “Chỉ sợ ông không cầm nổi thôi!”
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn cũng xông qua!
Leng keng, leng keng!
Ầm ầm ầm!
Cả tòa nhà bỗng diễn ra cảnh tượng chiến đấu khủng bố hơn!
“Ầm!”
Trong lúc toàn bộ đám người nhìn đến nơm nớp lo sợ, một bóng người vọt thẳng ra, ầm một tiếng đâm lõm một vách tường, sau đó ngã trong đống hoang tàn, khiến bụi bay mịt mù!
Bên ngoài, đám binh lính vây xem lúc này vô cùng căng thẳng.
“Ai thắng vậy?”
“Nhìn không rõ! Lẽ nào là Xích Diệm Vương thắng?”
“Không! Nhất là định là vua Bắc Lương của chúng ta thắng rồi!”
Trong chốc lát, đám người nhìn chằm chằm vào tình hình trong tòa nhà, vô cùng căng thẳng!
Đợi khỏi bụi tản đi, lúc đám người Hoa Hồng Đỏ và Long Lân nhìn thấy bóng dáng đứng kiêu ngạo kia, toàn bộ đều bộc phát âm thanh vô cùng kích động, thét lên: “A! Chủ soái thắng rồi! Anh ấy thắng rồi!”
Mấy nghìn tướng sĩ Bắc Lương hân hoan reo hò!
Còn sắc mặt đám thuộc hạ cũ của Xích Diệm Vương lại vô cùng u ám!
Trong tòa nhà.
Toàn thân Tiêu Chính Văn đều là máu, trên người có không ít vết thương do dao găm Kỳ Lân của Xích Diệm Vương để lại!
Anh bước từng bước đi về phía đống đổ nát, từ trên cao nhìn xuống Xích Diệm Vương đang không ngừng nôn ra máu, lạnh giọng nói: “Ông không nên ra tay với với anh em của tôi!”