Chiến Thần Bất Bại

Chương 520: Đoàn thương gia nước ngoài

Chương 520: Đoàn thương gia nước ngoài

Một giọng nói cung kính vang lên từ đầu dây bên kia: “Vâng, điện chủ! Tôi lập tức thông báo cho Long Lân!”

Cúp điện thoại.

Lúc này, Long Lân đang ở trên một chiến trường nào đó ở Trung Đông, mặc một chiếc áo choàng đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hàng trăm đội ngũ binh lính được trang bị vũ trang phía trước!

Phía sau anh ta chỉ có năm người, tất cả đều mặc đồ đen, đều là cao thủ của điện Thần Long!

Sắc mặt người nào cũng rất lạnh lùng, trên khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt!

Lúc này, Long Lân chính là người được nhắc đến trong cuộc điện thoại, anh ta liếc nhìn những binh lính đối diện, hét lớn: “Gϊếŧ!”

Bùm!

Ngay lập tức, trên người Long Lân và các anh em phía sau tỏa ra luồng sát khí ngút trời, giống như một cơn lốc màu đen, quét sạch toàn bộ chiến trường!

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng dồn dập, đan tuôn ra như mưa bão!

Tuy nhiên, năm bóng người phía sau Long Lân lập tức hóa thành một cái bóng, xuyên qua làn mưa bom bão đạn!

Xoạt xoạt xoạt!

Trong nháy mắt, hàng trăm người trước mặt bọn họ ngã xuống như rơm như rạ, bọn chúng ngã xuống vũng máu trong nỗi kinh hoàng, ngắm nhìn hoàng hôn lần cuối!

Chưa đến ba phút, toàn bộ chiến trường đã ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc.

Khắp nơi đều là xác chết!

Long Lân phất tay, giẫm lên nền đất nhuốm máu, bước lên trực thăng, hướng về Hoa Quốc!

Phía Tiêu Chính Văn lúc này.

Đã một tuần kể từ khi anh từ chức chủ soái Bắc Lương.

Theo thời gian, mức độ phổ biến của chủ soái Bắc Lương đã từ từ giảm xuống.

Người dân Hoa Quốc trở lại cuộc sống bình thường.

Suy cho cùng, những sự kiện quốc gia này không phải chuyện mà họ có thể bình luận và suy đoán theo ý muốn.

Trong những ngày qua, mức độ phổ biến của Xích Diệm Vương ngày càng cao dưới sự thổi phồng của những người quan tâm!

Trong bảy ngày, Xích Diệm Vương đã dẫn hai trăm nghìn binh lính Bắc Lương tới biên giới và chiến đấu với năm nước, kết quả thắng lớn quay trở về, giành lại ba khu vực đã mất!

Tin tức này truyền ra đã khiến toàn Hoa Quốc chấn động!

Ai có thể tưởng tượng được vị Xích Diệm Vương vừa mới tiếp quản Bắc Lương này đã lập tức giành được một chiến lợi phẩm khổng lồ như vậy!

Cả Hoa Quốc đều sôi sục!

Ngay lập tức, dường như mọi người đã quên đi hết những chiến tích lẫy lừng của cựu chủ soái Bắc Lương!

Lúc này, nhà họ Khương nhìn thấy tin tức ngập tràn về vị chủ soái Bắc Lương mới, tất cả bọn họ đều mang vẻ trịnh trọng.

Ông cụ Khương Thái Xương ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt ngày càng kém, lão ta ho khan vài tiếng, nói: “Cứ tưởng rằng Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương thì có thể giúp nhà họ Khương chúng ta tiến lên hàng ngũ gia tộc hạng nhất ở Tu Hà, bây giờ xem ra, cậu ta không gánh nổi nữa rồi”.

“Hừ, nói dễ nghe chút thì là từ chức về quê, nhưng chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhìn ra tên Tiêu Chính Văn này nhất định là đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó, vì vậy mới bị cách chức!”

Khương Văn Kỳ cay nghiệt tiếp lời: “Nói ra lại bực, tên Tiêu Chính Văn này trước đây là chủ soái Bắc Lương mà không nói thân phận thật với chúng ta, cũng không giúp đỡ nhà họ Khương ta. Bây giờ thì hay rồi, không còn chức vụ gì cả, là một người bình thường, có khác gì so với lao công quét đường đâu?”

“Đúng vậy! Không thể dựa dẫm vào cậu ta được nữa rồi, chúng ta cần phải nghĩ cách khác thôi”.

Mọi người rì rầm bàn tán.

Ông cụ Khương ho khan vài tiếng, vươn tay ra hiệu: “Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, nghe nói mấy ngày nữa sẽ có một đoàn thương gia nước ngoài đến Tu Hà, tài nguyên rất mạnh, lần này tới Tu Hà cũng là để đầu tư. Nếu như chúng ta có thể hợp tác được với một đoàn thương gia lớn mạnh như vậy, thì địa vị ở nhà họ Khương ở Tu Hà nhất định sẽ tăng thêm một bậc!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Con nghe nói, đội thương gia này rất nổi tiếng ở nước ngoài, đã đầu tư vào hàng trăm dự án! Dự án nào cũng thu về lợi nhuận khổng lồ!”

“Người đại diện của đội thương gia đó hình như tên là Westley, là một con ma trong ngành đầu tư kinh doanh! Hơn bốn mươi tuổi, ông ta đã có tài sản trị giá hàng chục tỷ đô la!”

Nghe mọi người bàn bạc sôi nổi, Khương Thái Xương nói: “Ừ, vì vậy, có ai muốn đi thử không?”

Ngay lập tức, mọi người đều chìm vào im lặng.

Đội thương gia nước ngoài này không phải là kiểu người mà bọn họ có thể dễ dàng tiếp cận được.

Hơn nữa, bọn họ cũng đâu biết tiếng nước ngoài.

Thấy mọi người rơi vào trầm mặc, sắc mặt Khương Thái Xương trở nên rất khó coi, lão ta nhìn Khương Văn Kỳ nói: “Văn Kỳ, hay là con đi thử xem sao?”

Khương Văn Kỳ lập tức cười nói: “Bố, bố cũng biết, cả đời này của con rất ít tiếp xúc với thương gia nước ngoài, hơn nữa, con cũng có biết ngoại ngữ đâu, con nghĩ rằng nên để thế hệ trẻ tuổi đi thì hơn”.

“Mỹ Nghiên, hay là con đi thử xem?”, Khương Văn Kỳ nhìn về phía con gái của mình.

Khương Mỹ Nghiên xấu hổ nói: “Bố, ngoại ngữ của con… cũng không ổn lắm”.

Ngay lập tức, sắc mặt Khương Văn Kỳ trở nên vô cùng khó coi, nói: “Con xem con đấy, đến lúc quan trọng thì lại chẳng được cái tích sự gì! Năm đó đi học đã bảo con học hành cẩn thận rồi mà con không chịu nghe, cứ đòi yêu sớm! Năm đó không phải tìm một giáo viên ngoại ngữ tên là Peter đó à? Sao một chút cũng không học được thế, thế bình thường con học cái gì?”

Khương Mỹ Nghiên ủ rũ cúi đầu nghe mắng.

Học được gì chứ?

Đương nhiên là ngoại ngữ rồi.

Nhưng ngoại ngữ khó như vậy, học bao lâu mà cũng chẳng vào.

Sau đó, cô ta đột nhiên nói: “Ơ, Khương Vy Nhan không phải rất giỏi ngoại ngữ sao? Để cô ta đi đi!”

Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ giật mình, sau đó vỗ tay, nói: “Đúng vậy, bố à, Mỹ Nghiên nói đúng, ngoại ngữ của Khương Vy Nhan khá tốt, để nó đi là hợp tình hợp lý rồi”.

Khương Thái Xương gật đầu, nói: “Cũng chỉ đành như vậy thôi, đến lúc đó, các con biết điều mà đi theo sau Khương Vy Nhan, nghe nhiều học hỏi nhiều vào, cố gắng hết sức để giành được sự hợp tác với đoàn thương gia này!”

Tuy nhiên có ai đó nói.

“Ông cụ, không phải Khương Vy Nhan đã rời khỏi nhà họ Khương, còn nói sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện nhà họ Khương nữa sao?”

Khương Văn Kỳ nghe vậy lập tức cười nói: “Ha ha, nó nói thì cứ nói, chỉ cần chúng ta mở lời, nó lại ngoan ngoãn như một con chó quay về nhà ngay thôi ấy mà”.

Nói xong, Khương Văn Kỳ lấy điện thoại di động ra bấm số của Khương Vy Nhan.

Ở nhà mới, Khương Vy Nhan đang tìm hiểu tất cả các khía cạnh của kinh doanh, dù sao, những ngày này cô cũng không có việc gì làm.

Từ khi rời khỏi nhà họ Khương, cô rảnh rỗi hơn rất nhiều.

“Alo, bác cả, có chuyện gì vậy?”

Đột nhiên nhận được điện thoại của Khương Văn Kỳ, cô nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ấn nghe.

“Khương Vy Nhan, lập tức quay về nhà họ Khương một chuyến, có chuyện sắp xếp cho cháu lo liệu đây”, Khương Văn Kỳ thô lỗ nói, giọng điệu như ra lệnh.

Nghe vậy, Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Bác cả, xin lỗi, mọi chuyện nhà họ Khương không còn liên quan gì đến cháu nữa, sau này bác cũng đừng gọi cho cháu làm gì”.

Nói xong, Khương Vy Nhan liền cúp máy.

Sau khi cúp máy, trái tim cô đập loạn xạ.

Đây là lần đầu tiên cô cứng rắn như vậy.

Trước đây cô luôn yếu đuối, nghĩ rằng bản thân không thể rời khỏi nhà họ Khương.

Như bây giờ xem ra, chỉ bằng cách dũng cảm ra đi như thế này cô mới có được một tương lai tươi sáng.

Nhà họ Khương không chỉ là gông cùm mà còn là vật cản cuộc đời cô.

Nếu như không có Tiêu Chính Văn, có lẽ cả đời này cô cũng không thể rời khỏi nhà họ Khương.

Phù.

Hít một hơi thật sau, Khương Vy Nhan siết chặt bàn tay nhỏ bé, tiếp tục cúi đầu học.

Còn phía đầu dây bên kia, Khương Văn Kỳ hoàn toàn đơ ra.

“Phản rồi, phản rồi!”

Khương Văn Kỳ gầm rú lên.