Chương 505: Ngày thành hôn!
Việt
Bạch Khải Hằng quỳ trên mặt đất, cả người run lên!
Ông ta không thể ngờ rằng người đàn ông đứng trước mặt mình này lại là chủ soái Bắc Lương!
Thời gian trước đây một mình anh đã gϊếŧ chết chín vị chiến thần, còn tiêu diệt năm mươi nghìn binh sĩ của năm quốc gia!
Nhân vật tầm cỡ ngút trời như vậy làm sao ông ta có thể nghĩ tới được?
Tiêu Chính Văn cau mày, cúi xuống nhìn Bạch Khải Hằng đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ông là một thượng tướng ba sao cao quý, cũng là một vị chuẩn chiến thần một sao tôn kính, lại dám nhúng tay vào chuyện thế tục? Còn dám dùng thân phận và địa vị để uy hϊếp tôi? Nếu như hôm nay tôi không phải là vua Bắc Lương phải chăng đã chết trong đại viện nhà họ Bạch rồi?”
“Chuyện này… tôi không dám! Không dám! Vi chức biết sai rồi, cầu xin vua Bắc Lương tha cho!”
Bạch Khải Hằng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Hừ!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Triển Hùng, người đã tím tái mặt mũi vì sợ hãi.
Phịch một tiếng!
Long Nhị buông Bạch Triển Hùng ra, hai đầu gối ông ta mềm nhũn, vẻ mặt kinh hãi tột độ, quỳ rạp trên đất!
“Cậu… cậu là vua Bắc Lương?”
Bạch Triển Hùng dường như dùng hết sức lực để hỏi câu này.
Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn ông ta, nói: “Ông không tin à?”
Phịch!
Bạch Triển Hùng vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc van xin tha mạng: “Tôi biết sai rồi, cầu xin vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi, tha cho nhà họ Bạch, sau này tôi không dám nữa…”
Lúc này Bạch Triển Hùng túa đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi!
Ông ta hoảng sợ vô cùng!
Ai mà ngờ được, đứa con ngu dốt của mình lại đắc tội với vị vua Bắc Lương khí thế ngút trời này chứ!
Đây chẳng phải là cái họa diệt vong sao!
Lúc đó, Bạch Triển Hùng đã cảm nhận được cái chết đang tới gần rồi.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Bạch Triển Hùng nói: “Bạch Triển Hùng, ông phái ba cao thủ quân vương cấp ba sao tới ám sát vợ con tôi, ông đã biết tội chưa?”
“Bùm!”
Câu nói này khiến trái tim của Bạch Triển Hùng như nổ tung!
Ông ta run rẩy gật đầu nói: “Tôi… tôi biết tội rồi, cầu xin chủ soái tha mạng, tôi nhất thời hồ đồ, cầu xin chủ soái giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!”
Nói xong, Bạch Triển Hùng liên tục dập đầu trên mặt đất đến khi máu túa ra đầy trán!
Hoảng sợ!
Thực sự hoảng sợ!
Người trước mặt chính là vị chủ soái tôn kính của Hoa Quốc!
Muốn cái mạng của ông ta hoàn toàn chỉ cần một câu nói!
Thậm chí, muốn tiêu diệt cả nhà họ Bạch cũng chỉ cần một cái hất tay mà thôi.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tội chết có thể tránh, nhưng tội sống không thể thoát! Bắt đầu từ hôm nay, tất cả tài sản của nhà họ Bạch sẽ thuộc về Bắc Lương! Bạch Triển Hùng và toàn bộ người nhà họ Bạch đều phải rút lui khỏi tỉnh!”
Tiêu Chính Văn cũng không phải kẻ thích gϊếŧ người, dù sao đây cũng là tỉnh, làm ồn ào quá mức cũng không tốt lắm.
Nghe thấy vậy, toàn thân Bạch Triển Hùng run lên, hai mắt xám xịt.
Xong rồi, nhà họ Bạch xong rồi!
Tuy nhiên, ông ta chỉ có thể run rẩy quỳ trên mặt đất, nói: “… Vâng, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của chủ soái”.
Nói xong câu này, Bạch Triển Hùng như già thêm mấy chục tuổi, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ánh mắt thất thần.
Lúc này, Tiêu Chính Văn xoay người lại, nhìn Bạch Khải Hằng cũng đang quỳ trên mặt đất, nói: “Còn vấn đề của ông, tôi sẽ nói với Hắc Long, để ông ta tự mình quyết định! Dù sao ông cũng không phải thuộc hạ của tôi! Nếu như ông là thuộc hạ của tôi thì hôm nay ông đã tàn phế từ lâu rồi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước ra khỏi đại viện nhà họ Bạch!
Sau khi anh rời đi, Bạch Khải Hằng ngồi sụp xuống đất, mồ hôi nhễ nhại!
Xong rồi!
Sự nghiệp của ông ta hoàn toàn kết thúc rồi!
Đêm nay, nhà họ Bạch xảy ra một cơn chấn động!
Ngày hôm sau, tin tức về sự thay đổi chấn động của nhà họ Bạch đã lập tức gây ra phản ứng mạnh mẽ ở tỉnh, giống như một trận động đất mạnh tám độ richter!
Khắp các ngõ ngách con hẻm đều đang bàn tán về chuyện nhà họ Bạch!
“Mẹ kiếp! Không phải chứ? Trong một đêm mà nhà họ Bạch đều đã rút khỏi tỉnh rồi à?”
“Không phải đâu! Nghe nói nhà họ Bạch đắc tội với một nhân vật lớn thần bí! Trong một đêm tất cả tài sản đã bị tịch thu, tất cả mọi người nhà họ Bạch đều chạy trốn khỏi tỉnh!”
“Nhà họ Bạch không phải có một chiến thần sao? Sao lại rơi vào kết cục như thế này?”
“Ha ha, chiến thần? Nghe nói, chiến thần đó đã bị chủ soái Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh cách chức và đuổi khỏi chiến tuyến rồi!”
…
Trong thời gian ngắn, sóng gió nổi lên ở tỉnh.
Tin tức về nhà họ Bạch cũng đã truyền tới Tu Hà, truyền tới tai nhà họ Khương!
“Bố! Bố! Tin tốt đây, tin cực tốt đây!”
Mới sáng sớm, Khương Mỹ Nghiên đã vội vàng chạy vào phòng làm việc của Khương Văn Kỳ, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.
Khương Văn Kỳ cau mày hỏi: “Tin tức tốt gì vậy? Đang ở công ty sao lại hò hét ầm ĩ thế!”
“Thực sự là tin tốt! Bây giờ đều đã lan truyền khắp Tu Hà rồi! Nhà họ Bạch ở tỉnh vì đắc tội với một nhân vật lớn thần bí, trong một đêm, tất cả mọi người đều đã rời khỏi tỉnh rồi!”
Khương Mỹ Nghiên vui mừng hét lên.
“Gì cơ? Chuyện này là thật sao?”, Khương Văn Kỳ kích động hỏi.
Khương Mỹ Nghiên gật đầu nói: “Chính xác trăm phần trăm! Còn lên cả bản tin thời sự rồi! Hơn ba mươi sáu người nhà họ Bạch đều đã rời khỏi tỉnh! Toàn bộ tài sản đều bị tịch thu! Ngay cả chiến thần của nhà họ Bạch cũng đã bị cách chức rồi!”
Nghe thấy vậy, trên mặt Khương Văn Kỳ tràn đầy vui mừng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tốt, tốt lắm! Như vậy nhà họ Khương chúng ta mới có thể yên tâm được”.
“Con vừa nói nhà họ Bạch đắc tội với một nhân vật lớn thần bí? Là ai vậy?”
Khương Văn Kỳ đột nhiên hỏi.
Khương Mỹ Nghiên cau mày, lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, không có chút tin tức nào, tuy nhiên, dựa theo thông tin mà bạn bè ở tỉnh của con cung cấp, nhân vật lớn đó hình như là người của chiến khu, chức vụ còn cao hơn cả chiến thần của nhà họ Bạch đấy!”
Khương Văn Kỳ nghe thấy vậy liền cau mày, nói: “Địa vị còn cao hơn chiến thần nhà họ Bạch?”
Đáng sợ quá!
“À đúng rồi, bố à, bố nói xem liệu có phải là bởi vì Tiêu Chính Văn không?”, Khương Mỹ Nghiên đột nhiên hỏi.
“Tiêu Chính Văn?”
Khương Văn Kỳ nhíu mày, sau đó cười khẩy: “Làm sao có thể là cậu ta được? Cậu ta làm gì có bản lĩnh đó? Được rồi, nếu sự việc nhà họ Bạch đã vô tình được giải quyết xong, ngày mốt chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ thôi!”
Vừa nghĩ tới việc hai ngày sau nửa số người tiếng tăm của Tu Hà này sẽ xuất hiện trong hôn lễ của con gái, Khương Văn Kỳ tràn đầy hưng phấn.
Hai ngày sau là ngày thành hôn của con gái trưởng nhà họ Khương, Khương Mỹ Nghiên!
Vô số các biển quảng cáo ở Tu Hà đều được treo ảnh cưới của Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp.
Đồng thời, nhà họ Khương cũng đã thuê khách sạn Vân Thiên xếp thứ hai Tu Hà và mời vô số khách quý đến dự!
Toàn bộ khách sạn Vân Thiên được trang hoàng đèn sáng rực rỡ, thảm đỏ dải trước khách sạn hơn trăm mét, ô tô sang trọng tiến tới cửa. Sau đó đám khách mời mặt mày hăm hở bước xuống, còn có các đối tác hợp tác của nhà họ Ngô từ nơi khác đến!
Có thể nói khách sạn Vân Thiên hôm nay sôi động vô cùng!
Bọn họ đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Hà!
Còn Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp mặc đồ cô dâu chú rể, vui mừng đứng đón tiếp khách ở cửa.
Khương Mỹ Nghiên hôm nay là người tỏa sáng và rực rỡ nhất trong đám đông!
Cô ta mặc chiếc váy trắng trắng được đính kim cương, đứng đón khách ở cửa, mỉm cười e lệ.
Chiếc váy cưới này được Ngô Khoan Nghiệp mua với giá một triệu!
Nếu như không mời nhà thiết kế tới thiết kế váy cưới riêng, khiến cho Khương Mỹ Nghiên vui vẻ, cậu ta cũng không thể nở mày nở mặt được!
“Ái chà chà, Mỹ Nghiên à, hôm nay trông em đẹp quá! Là người hay là tiên nữ vậy?”
“Chị Mỹ Nghiên! Chiếc váy cưới này em từng nhìn thấy rồi, hình như tận hơn một triệu đấy, thiếu gia Ngô đối tốt với chị thật đấy!”
“Trai tài gái sắc! Chị Mỹ Nghiên và thiếu gia Ngô đúng là trời sinh một đôi!”
Đám bạn thân và bạn học cũ của Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh, khen ngợi hết lời.
Khương Mỹ Nghiên cũng rất tận hưởng cảm giác này, cô ta hếch cằm lên.
Lúc này, cô ta vô tình nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cổng khách sạn Hoàng Đình ở đối diện.
Và người bước xuống xe chính là Khương Vy Nhan trong bộ váy cưới màu trắng!