Chiến Thần Bất Bại

Chương 499: Tặng luôn?

Chương 499: Tặng luôn?

“Đừng nói là tới đây xem biệt thự đấy nhé?”

Ngô Khoan Nghiệp bước tới, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt giễu cợt.

Khương Mỹ Nghiên nắm cánh tay cậu ta, sau đó cũng cười khẩy: “Anh ta mà cũng xứng tới đây xem biệt thự á? Liệu có mua nổi không?”

Nực cười!

Biệt thự ở đây, thấp nhất cũng có giá ba mươi triệu tệ, đây là khu biệt thự đắt đỏ nhất Tu Hà!

Những người sống ở đây đều giàu nứt đố đổ vách!

Tiêu Chính Văn chỉ là một thằng vô dụng ăn bám, có tư cách gì mà tới đây mua biệt thự chứ?

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn hai người họ, nói: “Tôi có phải tới đây để mua biệt thự hay không thì liên quan gì đến hai người?”

Nghe thấy câu này, Ngô Khoan Nghiệp nheo mắt, thái độ bất mãn, nói: “Tiêu Chính Văn, anh nói chuyện kiểu gì thế, một con chó hoang như anh thì có tư cách gì mà nói giọng điệu này trước mặt tôi?”

Nghĩ đến chuyện lần trước bị Tiêu Chính Văn đánh, trong lòng Ngô Khoan Nghiệp lại sôi máu!

Mình cũng đã tìm vài tên lưu manh đến để dạy dỗ anh ta rồi, nhưng đều bị đánh ngược lại.

Tức vãi!

“Đúng vậy! Tiêu Chính Văn, ba ngày sau, tôi và Ngô Khoan Nghiệp sẽ kết hôn, đến lúc đó, anh phải gọi anh ấy hai tiếng anh rể!”

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng nói, vẻ mặt rất không hài lòng.

Ngô Khoan Nghiệp chỉnh lại bộ vest của mình, bày ra vẻ cao ngạo.

Tuy nhiên.

Tiêu Chính Văn cười lạnh, nói: “Khương Mỹ Nghiên, cô quên rồi à, từ lúc Khương Vy Nhan quyết định rời khỏi nhà họ Khương, tôi và cô ấy không còn bất cứ quan hệ gì với nhà các người nữa!”

“Anh!”

Khương Mỹ Nghiên tức giận, chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn chửi bới: “Họ Tiêu kia, đừng quá ngạo mạn! Anh cho rằng Khương Vy Nhan sẽ thật sự rời khỏi nhà họ Khương sao? Chỉ cần ông nội và bố tôi mở lời, tôi tin rằng cô ta nhất định sẽ vẫy đuôi quay về như một con chó!”

Nói đến đây, Khương Mỹ Nghiên cười đắc ý.

Cô ta hiểu rất rõ tính cách của Khương Vy Nhan, cô là một người phụ nữ thiếu quyết đoán và trọng tình nghĩa.

Nói rời khỏi nhà họ Khương nhất định là do đang tức giận thôi.

Đến lúc đó, chỉ cần mình bày chút kế sách, Khương Vy Nhan sẽ ngoan ngoãn chạy về nhà, cầu xin bọn họ giữ cô lại.

Tuy nhiên.

Tiêu Chính Văn cười lạnh, nói: “Vậy các người có thể thử, tôi tin Vy Nhan, cô ấy sẽ không quay lại nhà họ Khương nữa đâu!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.

Tuy nhiên, Ngô Khoan Nghiệp lập tức ngăn anh lại, cậu ta cười một cách không mấy thiện cảm: “Này, đừng vội đi chứ, nếu đã đến rồi thì cùng chúng tôi đi xem biệt thự đi, tiện thể cho anh cảm nhận sự khác biệt giữa đẳng cấp của hai chúng ta ở đâu!”

“Ha ha, chồng à, anh làm vậy có bắt nạt người ta quá không?”

Khương Mỹ Nghiên cười giả tạo.

“Chuyện này có gì đâu chứ, để anh ta nhìn thấy bề nổi của thế giới cũng không tồi, để sau này đỡ bị người ta khinh thường”, Ngô Khoan Nghiệp nói.

Tiêu Chính Văn cau mày, sau đó tùy ý đi theo đám người Ngô Khoan Nghiệp đến phòng kinh doanh.

Anh muốn xem xem, Ngô Khoan Nghiệp muốn giả bộ trước mặt mình như nào.

Vừa bước vào văn phòng kinh doanh, Ngô Khoan Nghiệp đã chống cằm ngạo mạn nói với nhân viên: “Dẫn chúng tôi đi xem biệt thự ở đây của các cô!”

Thấy Ngô Khoan Nghiệp tỏ vẻ tổng tài bá đạo, nhân viên vội vàng bước đến và giới thiệu cho bọn họ một cách niềm nở.

Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên tận hưởng trạng thái được người khác phục vụ.

Còn Tiêu Chính Văn chỉ lặng lẽ đứng ở một bên.

Sau khi xem một hồi, Ngô Khoan Nghiệp chỉ vào căn biệt thự Thương Hải Số Một đắt nhất và hỏi: “Căn đó bao nhiêu? Tôi muốn mua căn đó”.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy câu này, vô cùng phấn khích, lập tức hôn lên má Ngô Khoan Nghiệp, nói: “Chồng à, anh tốt với em thật đấy”.

Nói xong, cô ta còn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn ở phía sau, nói: “Nhìn xem, chồng tôi mới đúng là người đàn ông giỏi giang”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Căn đó cậu ta không mua được đâu”.

Nghe thấy vậy, Ngô Khoan Nghiệp quay đầu, ánh mắt tức giận nhìn anh, hỏi: “Anh nói cái gì cơ? Tôi không mua được á, lẽ nào bị anh mua rồi sao?”

Tiêu Chính Văn cau mày, nói: “Căn đó đã có người mua rồi”.

“Gì cơ?”

Ngô Khoan Nghiệp ngây người ra, nhìn lại căn biệt thự Thương Hải số một lại lần nữa, căn này bị người khác mua rồi sao?

Vốn dĩ cậu ta cũng không định mua, chỉ muốn giả bộ tí thôi.

Một tỷ tệ đấy!

Ai mà mua được!

“Căn biệt thự này có người khác mua rồi à?”, Ngô Khoan Nghiệp gấp gáp hỏi nhân viên bán hàng.

Người nào có thể mua được căn biệt thự này nhất định là giàu nứt đố đổ vách!

Mình phải kết bạn giao lưu mới được!

Nhân viên bán hàng gật đầu, cười nói: “Đúng vậy thưa anh, căn biệt thự này đã bị một tỷ phú bí ẩn mua lại cách đây mấy tháng rồi, do đích thân tổng giám đốc Tưởng của chúng tôi tiếp đón”.

Ngô Khoan Nghiệp gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó hỏi tiếp: “Vậy có thể cho tôi cách thức liên lạc với tỷ phú bí ẩn đó được không?”

Nhân viên bán hàng có chút khó xử, nói: “Xin lỗi, chúng tôi đều là người mới tới, cũng không rõ lắm…”

Ngô Khoan Nghiệp có chút thất vọng.

Khương Mỹ Nghiên cũng buồn ra mặt, nhưng ngay sau đó lại rất kích động.

Nếu sống trong khu biệt thự này thì chẳng phải ngày nào cô ta cũng được gặp tỷ phú bí ẩn đó sao?

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn cười nói: “Cậu muốn cách thức liên lạc của vị tỷ phú bí ẩn đó sao?”

Nghe thấy vậy, Ngô Khoan Nghiệp quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lẩm bẩm: “Sao nào, lẽ nào anh có sao, cũng không xem lại xem bản thân là cái thá gì!”

“Tiêu Chính Văn! Đừng giả bộ nữa, thật khiến người khác ghê tởm! Đây là biệt thự giá một tỷ tệ đấy, nhân viên người ta còn không biết thì anh biết thế quái nào được?”

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hỏi vặn.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Bởi vì tôi chính là vị tỷ phú bí ẩn đó”.

Đoàng!

Sét đánh ngang tai!

Tất cả mọi người trong văn phòng kinh doanh đều chết lặng!

Tiêu Chính Văn đang nói gì cơ?

Anh chính là vị tỷ phú bí ẩn đã bỏ một tỷ tệ ra để mua căn biệt thự ấy?

Ngô Khoan Nghiệp lập tức phá lên cười: “Mẹ kiếp! Tiêu Chính Văn, anh đang nói cái quái gì vậy? Anh là vị tỷ phú bí ẩn ấy? Cười chết mất thôi!”

“Ha ha ha!”

Khương Mỹ Nghiên cũng cười đau cả bụng, nước mắt như chực trào ra, nói: “Dựa vào anh mà đòi mua căn biệt thự một tỷ tệ, anh có thể mua được một căn nhà một trăm mét vuông ở bên người là đã quá lắm rồi!”

Tuy nhiên.

Một vài vị khách đến xem nhà đột nhiên xuất hiện trong văn phòng kinh doanh, chỉ vào người Tiêu Chính Văn nói.

“Trời ơi! Đây không phải người lần trước đã mua căn biệt thự Thương Hải Số Một sao?”

“Chính xác! Lần trước tôi tới, vừa đúng lúc gặp được anh ấy”.

“Anh ấy lại tới mua biệt thự tiếp sao?”

Nghe thấy lời xì xào bàn tán của những người xung quanh, Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên đều trông rất sốc!

“Anh, anh đã mua căn biệt thự một tỷ tệ sao?”

Khương Mỹ Nghiên ngẩn người, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Tiêu Chính Văn nhún vai, lấy chìa khóa từ trong túi ra, nói: “Hay là tôi mời các người tới xem nhé?”

Lộp bộp!

Khương Mỹ Nghiên loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống!

“Sao có thể vậy được? Sao anh có thể mua được căn biệt thự một tỷ tệ? Nhất định là tôi đang nằm mơ…”

Khương Mỹ Nghiên sững sờ, hoàn toàn không dám tin, thậm chí còn tự tay nhéo da của mình.

Tuy nhiên cơn đau ập đến khiến cô ta tin rằng cảnh trước mắt này quả nhiên là thật!

Ngô Khoan Nghiệp cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn đang cầm chìa khóa, một lúc lâu sau cũng không thốt lên lời.

Lúc này, Tưởng Hoành cũng bước nhanh vào, vẻ mặt phấn khích, thái độ cung kính đón tiếp Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, sao anh lại đột nhiên tới đây? Chúng tôi có thể giúp gì cho anh? Hay là anh lại muốn mua thêm vài căn biệt thự à?”

“Nếu như muốn mua căn nào anh cứ chọn tùy ý, tôi tặng anh luôn”.

Phịch!

Nghe thấy những lời này, Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp không thể đứng vững được nữa, bọn họ ngồi phịch xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn và Tưởng Hoành!