Chiến Thần Bất Bại

Chương 471: Đừng hòng bước ra khỏi đây

Chương 471: Đừng hòng bước ra khỏi đây

Tống Khánh Lâm không hề sốt ruột, thở dài một hơi nói: “Cháu gái à, nhớ năm đó chú và bố cháu vào Nam ra Bắc, chịu biết bao nhiêu cực khổ mới thành lập được công ty như bây giờ, Đỗ Thị và Lực Dương mãi là doanh nghiệp anh em, không phân tôi anh. Bây giờ Đỗ Thị gặp rắc rối, người làm chú đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, cháu phải biết rằng, bây giờ nhà họ Tô ở Long Kinh cũng nhòm ngó thị trường y dược Tu Hà. Bọn họ định thành lập sản nghiệp y dược ở đây, tài nguyên cùng với năng lượng phía sau nhà họ Tô ở Tu Hà là thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng!”

“Đến lúc đó, nhà họ Tô nói chuyện với các cháu, có thể còn tàn nhẫn hơn so với chú!”, Tống Khánh Lâm nói tiếp: “Có điều, chú và nhà họ Tô ở Long Kinh cũng có qua lại, chi bằng, cháu bàn hợp đồng với chú trước, cho Lực Dương một nửa lợi nhuận và thành quả nghiên cứu, rồi lại cho nhà họ Tô 40% lợi nhuận, đến lúc đó, các cháu đợi chia tiền là được, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

Nói đến đây thì đã rất rõ ràng rồi.

Một nửa lợi nhuận, rồi lại cho nhà họ Tô ở Long Kinh 40%, như vậy Đỗ Thị chỉ có thể lấy được 10% lợi nhuận!

Quá vô liêm sỉ!

Sắc mặt Đỗ Tình Tuyết càng lạnh lùng, cô ta là một người phụ nữ, trong tình huống như vậy cho dù người phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào cũng không bày ra được bộ mặt không cảm xúc.

Cô ta cắn chặt răng, muốn mở lời nói gì đó, nhưng lại biến thành sự im lặng.

“Ồ, một chủ tịch lại đi ức hϊếp một cô gái thì có bản lĩnh gì, đây chính là văn hóa doanh nghiệp của Lực Dương các ông à?”

Bỗng một câu nói đùa lạnh lùng vang lên ở cửa phòng bao.

Tiêu Chính Văn đút hai tay trong túi quần, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nhìn Tống Khánh Lâm chăm chú như sói ác.

“Tiêu Chính Văn!”, khoảnh khắc Đỗ Tình Tuyết nhìn thấy Tiêu Chính Văn, cô ta đã không nhịn được mà đứng bật dậy, không biết tại sao, sự bất an và lo âu vừa nãy đã hoàn toàn biến mất không còn gì trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, thay vào đó là cảm giác yên tâm.

“Sao giờ anh mới đến…”, Đỗ Tình Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiêu Chính Văn sải bước đi vào, đứng trước mặt Đỗ Tình Tuyết, liếc nhìn cô ta, đưa tay lau đi nước mắt rơi ở khóe mắt giúp cô ta rồi nói: “Trên đường gặp phiền phức nên bị trễ, khóc lóc cái gì, chẳng phải còn có tôi đây sao”.

“Ai khóc chứ, anh mới khóc đó!”

Đỗ Tình Tuyết lẩm bẩm, quay lưng lau nước mắt ở khóe mắt, oán trách liếc nhìn anh.

Tiêu Chính Văn mỉm cười, quay sang nhìn Tống Khánh Lâm đang ngồi trên ghế sofa: “Chủ tịch Tống muốn bàn cái gì, nói với tôi là được”.

Tống Khánh Lâm ngồi trên sofa, dáng vẻ ung dung, có điều vừa nãy lúc Tiêu Chính Văn xông vào, ông ta lại có cảm giác vô cùng lo sợ.

Gương mặt già của Tống Khánh Lâm nở nụ cười nhạt, hỏi: “Cậu Tiêu, tôi đã nghe nhắc đến cậu từ lâu, cậu chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé của Đỗ Thị ở Tu Hà, có thể đại diện Đỗ Thị ở Tu Hà bàn việc với tôi sao?”

Tiêu Chính Văn dứt khoát khoanh tay ngồi xuống, bắt chéo chân, dáng vẻ ‘tôi có thể đấy ông định làm gì nào’, nói: “Tại sao không chứ?”

Tống Khánh Lâm nhíu mày, nhìn sang Đỗ Tình Tuyết.

Cô ta vuốt vạt váy dưới mông, ngồi bên cạnh Tiêu Chính Văn, sắc mặt thoáng chốc trở nên không chút sơ hở: “Chủ tịch Tống muốn bàn bạc gì thì bàn với anh ấy, anh ấy toàn quyền đại diện Đỗ Thị ở Tu Hà phụ trách việc liên quan”.

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu, chớp mắt, cho Đỗ Tình Tuyết một dấu like lớn, cô gái này thay đổi nhanh thật.

Nghe câu này sắc mặt Tống Khánh Lâm trở nên u ám, ông ta không hiểu đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn cười nhạt: “Vậy được, vậy tôi thảo luận với cậu Tiêu”.

“Được thôi, chủ tịch Tống muốn thảo luận thế nào?”, Tiêu Chính Văn híp mắt cười.

“Chi bằng thế này, Đỗ Thị ở Tu Hà giao ra thành quả nghiên cứu thuốc mới, Lực Dương toàn quyền xử lý việc liên quan thay Đỗ Thị ở Tu Hà. Còn về lợi nhuận tiêu thụ sau này, theo tôi thấy, nên đưa cho nhà họ Tô ở Long Kinh ít nhất 40% mới có thể duy trì được cục diện y dược của Tu Hà lúc này”.

Tống Khánh Lâm nở nụ cười gian xảo.

“Vậy thì Lực Dương các ông muốn bao nhiêu?”, Tiêu Chính Văn cười híp mắt hỏi.

Tống Khánh Lâm cầm ly rượu vang trên bàn, nói: “Lực Dương muốn một nửa lợi nhuận”.

Không gian yên lặng không tiếng động, cả phòng bao đều yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Một hồi lâu sau, Tiêu Chính Văn đứng dậy, nói với vẻ không cảm xúc: “Vậy Đỗ Thị ở Tu Hà chỉ có được 10% lợi nhuận sao? Còn phải đưa thành quả nghiên cứu thuốc mới cho Lực Dương các ông, lòng tham của chủ tịch Tống hơi lớn rồi đấy, có thể nuốt trôi không?”

Thoáng chốc Tống Khánh Lâm nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn, lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lùng từ trên người anh, nhất là đôi mắt xuyên qua mặt kính kia đầy lòng hăng hái!

Khoảnh khắc đó, đột nhiên Tống Khánh Lâm cảm thấy mình không thể nhúc nhích nữa, ly rượu vang trong tay suýt nữa cũng không cầm vững!

“Chủ tịch Tống, có lúc con người không thể quá tham, nếu không sẽ gây ra rắc rối không cần thiết”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt càng thêm băng giá, nói: “Vậy bây giờ tôi cho các ông hai lựa chọn, tự ông tuyên bố công ty dược Lực Dương phá sản, hoặc là tôi tuyên bố thay ông”.

Khóe miệng Tống Khánh Lâm khẽ giật, có cảm giác bất an mãnh liệt dấy lên trong lòng!

Sắc mặt Tống Khánh Lâm u ám, ném ly rượu trong tay xuống đất, gào lên: “Cậu đáng chết! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Tiêu Chính Văn buông tay, nói: “Tôi hy vọng chủ tịch Tống hiểu rõ, tôi không phải người thích bị người khác uy hϊếp, Đỗ Thị ở Tu Hà cũng vậy”.

“Được được được!”

Tống Khánh Lâm nói liên tục ba chữ được, sắc mặt u ám, tháo bỏ lớp mặt nạ hoàn toàn: “Hôm nay, nếu các người không giao thành quả nghiên cứu thuốc mới ra thì đừng hòng một ai rời khỏi đây!”

Đỗ Tình Tuyết đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Chú Tống, chú làm như vậy không sợ bố cháu đến tìm chú sao?”

“Ha ha”, Tống Khánh Lâm cười khẩy, khóe miệng lộ ra vẻ tàn ác, nói: “Cái lão già kia vẫn bận xử lý chuyện ở tỉnh, ông ta làm gì biết chuyện xảy ra ở Tu Hà! Cho dù ông ta biết thì có làm sao, chẳng phải đến tận cửa xin chú giúp đỡ sao? Cháu gái à, nếu cháu biết điều thì ngoan ngoãn ký vào hợp đồng, nếu không, thì đừng trách chú độc ác!”

“Chú!”

Đỗ Tình Tuyết chỉ vào Tống Khánh Lâm, tức đến bùng nổ!

Cô ta chưa từng gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như thế, còn là người chú đã nhìn mình lớn khôn.

Tiêu Chính Văn bỗng thở dài một hơi, kéo Đỗ Tình Tuyết ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn Tống Khánh Lâm: “Chủ tịch Tống, nếu như chúng tôi không đồng ý thì sao?”

Tống Khánh Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này, cửa phòng bao cũng bị người bên ngoài đẩy vào.

Tám tên vệ sĩ mặc vest màu đen đeo kính đen nối đuôi bước nhau vào, mỗi một người đều có vẻ mặt đầy dữ tợn, người bình thường thấy dáng người vạm vỡ này cũng sẽ sợ hãi run rẩy!

Người đàn ông trung niên có cái đầu sáng bóng vuốt keo, đeo kính đen, khoác áo khoác đen, ngậm xì gà và trên tay toàn là nhẫn kim cương phỉ thúy đi vào giữa tám tên vệ sĩ.

Khí thế mạnh mẽ!

Người đàn ông đó ngồi thẳng xuống sofa trong phòng bao, bắt chéo chân, nâng ly rượu vang trên bàn, nhấp một ngụm, nhìn Tống Khánh Lâm cười nói: “Lafite 82, không tệ nhỉ”.