Chiến Thần Bất Bại

Chương 460: Một mình thảm sát!

Chương 460: Một mình thảm sát!

Phịch!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lý Huyền Kiếm xoay người sang một bên, con dao quân đội năm cạnh đâm vào xương bả vai của gã, máu chảy ròng ròng!

Trận chiến khốc liệt vẫn tiếp tục diễn ra!

Trước đạo quán, bóng người bay qua vun vυ't.

Thời gian trôi qua, hết người này đến người khác ngã xuống.

Một hồi lâu sau tại đỉnh núi Long Môn, trước đạo quán.

Trên mặt đất, có tám xác chết nằm la liệt!

Chỉ có hai người đang đứng!

Cả người Tiêu Chính Văn bê bết máu, bộ đồng phục rằn ri của anh rách nát, khuôn mặt có chút bầm tím, trên người cũng có vết thương, nhưng đều không gây chết người.

Còn tám cường giả cấp chiến thần đều đã chết!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, tràn đầy sát khí, anh đi về phía Tường Vy, cường giả cuối cùng!

Tường Vy giờ phút này đã hoảng hốt ra mặt, cơ thể mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không có bất kỳ ý phản kháng nào!

Quá… quá mạnh!

Đây có phải là thực lực của một cường giả cấp chủ soái không?

Tám chiến thần cấp bốn sao đều đã bỏ mạng tại đây!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang từng bước đi về phía mình, cả người Tường Vy bắt đầu run lên!

Khí thế thật mạnh mẽ, luồng sát khí lạnh thấu xương!

Cảm giác ớn lạnh bao trùm cả ngọn núi này khiến Tường Vy run lên từ tận tâm hồn!

Ả ta là cường giả cấp chiến thần bốn sao mạnh mẽ, lúc này lại yếu ớt ngồi sụp trên mặt đất như một cô gái nhỏ, toàn thân run rẩy!

Đây là biểu hiện của sự sợ hãi, là phản ứng theo bản năng!

Chính bởi vì Tiêu Chính Văn quá mạnh mẽ!

Tám chiến thần đều đã chết!

Bịch bịch bịch, đôi giày da to của Tiêu Chính Văn giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh nhịp nhàng, dừng trước mặt Tường Vy, anh nhìn xuống ả ta, lạnh giọng hỏi: “Long Nhất đang ở đâu?”

Lúc này, Tường Vy cảm thấy mình dường như thở không ra hơi, khí thế toả ra từ cơ thể Tiêu Chính Văn quá mạnh, chèn ép khiến ả ta cảm thấy ngột ngạt, như cảm nhận được cái chết!

Ả ta run rẩy vươn tay chỉ vào bên trong đạo quán.

Tiêu Chính Văn cất bước xông thẳng vào đạo quán, lúc này nhìn thấy Long Nhất nằm trên mặt đất, thương tích đầy mình, hôn mê bất tỉnh!

“Long Nhất!”

Tiêu Chính Văn gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới, kiểm tra vết thương của Long Nhất!

Bị thương rất nặng!

Chân tay gãy hết!

Ngực và bụng cũng phải chịu một tác động rất lớn, nguyên nhân là do bị cao thủ không ngừng đấm đá!

Chấn thương như vậy, có lẽ chỉ có cường giả cấp chủ soái mới chịu được!

Nhìn thấy cơ thể đầy máu của Long Nhất, trong mắt Tiêu Chính Văn cuồn cuộn sát ý cuồng bạo!

Sát khí này trong nháy mắt quét qua cả núi Long Môn!

Tướng quân Trà Tụng đang săn tìm bóng dáng Tiêu Chính Văn dưới chân núi cũng đột nhiên sững sờ!

Lúc này cũng mới có phản ứng, hắn hét lớn: “Không ổn! Trúng kế rồi! Mau! Mau lêи đỉиɦ núi ngay! Tất cả mọi người, mang theo trang bị!”

Đột nhiên, dưới chân núi Long Môn, hàng chục nghìn binh lính vũ trang đầy đủ xông lêи đỉиɦ núi!

Tiêu Chính Văn đang quỳ một gối trước mặt Long Nhất, anh giơ tay lên, mấy kim châm lóe lên ánh sáng màu bạc, đâm thẳng vào huyệt đạo trên đỉnh đầu, tim, ngũ tạng của Long Nhất!

“Phịch!”

Đột nhiên, Long Nhất tỉnh lại, phun ra một ngụm máu đen, mở to đôi mắt lim dim, nhìn thấy Tiêu Chính Văn ở trước mặt, vội vàng muốn đứng dậy quỳ xuống nói: “Chủ… chủ soái…”

Tuy nhiên, tay chân đều bị gãy, Long Nhất không thể gượng dậy được.

Tiêu Chính Văn cũng giữ Long Nhất, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Không cần lễ nghĩa nhiều, anh chịu đựng một chút!”

Vẻ kiên định lóe lên từ khóe mắt Long Nhất, anh ta nghiến răng nghiến lợi!

Rắc vài tiếng!

Tiêu Chính Văn dùng tay không nối liền phần xương tay chân đã gãy của Long Nhất, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy nửa phút, nhưng lại đau đến mức không phải ai cũng có thể chịu đựng được!

Hàm răng Long Nhất gần như bị nghiền nát, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau khủng khϊếp khi nối xương tứ chi!

Tiếp sau đó, Tiêu Chính Văn luồn sợi chỉ qua kim châm, nhanh chóng khâu lại vết thương trên người Long Nhất!

Toàn bộ động tác cực kỳ nhanh chóng!

Chiếc kim châm trong tay Tiêu Chính Văn tựa như ánh sáng lấp lánh qua lại không ngớt, tốc độ hết sức nhanh, ngay sau đó, anh đã khâu xong vài vết thương bắt đầu nhiễm trùng trên cơ thể Long Nhất!

Xong xuôi, Têu Chính Văn kéo Long Nhất từ mặt đất lên, khoác tay lên vai anh ta, hỏi: “Có thể đi được không?”

Long Nhất nghiêm túc gật đầu: “Được!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn mang theo Long Nhất, nhanh chóng rời khỏi quán đạo!

Khi anh bước đến cửa, Tường Vy vẫn còn ngồi trên mặt đất.

Nhìn Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị rời đi, Tường Vy cuối cùng thu hết can đảm và hét lên: “Vua Bắc Lương, mày có nhớ Quỷ Khấp chết trong tay mày ba năm trước không?”

Tiêu Chính Văn dừng lại, lông mày cau lại, sau đó nói: “Không nhớ”.

Sau đó, anh tiếp tục cất bước đi về phía xe jeep.

Rầm!

Vào thời điểm đó, Tường Vy đã tuyệt vọng!

Ả ta luôn muốn báo thù cho anh trai mình, mà bây giờ, kẻ thù đang ở ngay trước mặt, nhưng ả ta không tài nào gϊếŧ được!

Thậm chí kẻ thù còn không nhớ tên anh trai mình. Có lẽ, từ đầu đến cuối, người đàn ông này thậm chí còn không biết tên anh trai mình…

Có quá nhiều cường giả chết trong tay vua Bắc Lương.

Tường Vy khóc thầm, nhìn Tiêu Chính Văn leo lên xe jeep.

Nhưng…

Đúng lúc này.

Xung quanh đỉnh núi, hàng chục chiếc xe jeep, xe bọc thép và hàng trăm lính tiên phong bất ngờ lao tới, vũ trang đầy đủ, giương súng nhắm vào Tiêu Chính Văn đang ngồi ở giữa xe jeep!

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tiêu Chính Văn nhíu mày!

Tướng quân Trà Tụng cũng bước ra từ phía sau đám đông với vẻ mặt giễu cợt, thắt lưng cũng có súng, rút một điếu thuốc trên túi ngực, châm lửa nhấp hai ngụm rồi cười nói: “Vua Bắc Lương, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay sẽ bị Trà Tụng tôi bắt giữ!”

Khi Trà Tụng nói, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ lạnh lùng hung dữ.

Long soái cấp năm sao mạnh nhất của Hoa Quốc đang bị bị hắn bao vây!

Tiêu Chính Văn bước xuống xe, lạnh lùng liếc nhìn hàng trăm tên lính cầm súng xung quanh, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Anh cho rằng nhiều người như vậy có thể gϊếŧ tôi?”

Nghe thấy vậy, Trà Tụng nhíu mày nói: “Vua Bắc Lương, anh ngang ngược quá đấy! Hôm nay, đạo quán này chính là nơi chôn anh đấy!”

“Đừng quên, tôi còn có mười cường giả cấp chiến thần! Nếu như bọn họ ra tay, anh chết là cái chắc!”

Hắn lạnh lùng cười ha hả.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, bật cười: “Anh đang nói đến bọn chúng sao?”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa đưa tay chỉ đám người trên bậc thềm đạo quán!

Chỗ đó, cơ thể vốn đã lạnh ngắt của tám cường giả chấn động lòng người, khiến Trà Tụng run lên bần bật, trên khóe trán túa ra mồ hôi lạnh!

“Chuyện này… chuyện này sao có thể như vậy được?”

Trà Tụng hốt hoảng!

Trước mặt hắn, tám xác chết đều là cường giả cấp chiến thần!

Họ thực sự đã chết?

Một giây tiếp theo, Trà Tụng quyết định dứt khoát, xua tay, gầm lên: “Bắn! Gϊếŧ anh ta cho tôi!”

Nhưng!

Ngay khi lời nói của hắn vừa vang lên, Tiêu Chính Văn đã hành động!

Tiêu Chính Văn giơ tay rút mười mấy kim châm chỗ thắt lưng, phi mạnh, trong nháy mắt, đâm xuyên qua giữa lông mày của đám lính xung quanh, chỉ còn hiện một chấm máu đỏ!

Sau đó, kim châm bay trở lại tay Tiêu Chính Văn, tất cả binh lính này đều ngã vật xuống đất, chết thảm!

Chỉ trong nháy mắt, hàng chục binh lính đã được giải quyết!

Cảnh tượng này khiến Trà Tụng hoảng sợ!

“Bắn! Gϊếŧ anh ta đi!”, Trà Tụng gầm lên.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn thấy một bóng người biến mất trước mắt mình!

Tiêu Chính Văn như một bóng ma, bay lướt qua trước mặt mười mấy binh lính, con dao quân đội năm cạnh trên tay cứa xuyên cổ và tim của bọn chúng!

Trong phút chốc, đám người ngã xuống, bị con dao lạnh lẽo cắt đứt sinh mạng!

Cứ như vật, bóng dáng của Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi vị trí, mỗi lần như vậy, đều có thể “thu” được một lượng sinh mạng lớn của đám binh lính!

Số lính còn lại kinh hãi không thôi, liên tục bắn vào tàn ảnh của Tiêu Chính Văn, nhưng kết cục toàn là bắn chết đồng đội của mình!

Khung cảnh trước mặt đạo quán hỗn loạn vô cùng!

Trà Tụng hoảng sợ, kinh hãi tột độ, nhanh chóng xoay người chạy trốn!

Tuy nhiên, một giọng nói tựa như thần chết vang lên sau lưng hắn.

“Trà Tụng, anh muốn chạy đi đâu?”