Chiến Thần Bất Bại

Chương 451: Long nhất xảy ra chuyện rồi

Chương 451: Long Nhất xảy ra chuyện rồi

Khương Vy Nhan quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.

Đầu tiên cô không dám xác nhận, sau đó ngạc nhiên nghi ngờ hô lên: “Anh… anh là anh Thiên Thụy?”

Lương Thiên Thụy nở nụ cười lịch thiệp, làm động tác bắn tim đẹp trai, nói: “Là anh đây, không ngờ em vẫn còn nhớ anh”.

Dứt lời, Lương Thiên Thụy dang hai cánh tay, ôm chầm lấy Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan hơi sững sờ, nhưng cũng ôm lại đối phương một cách rất lịch sự, sau đó thì tách ra.

Trong mắt cô chứa đầy vẻ vui mừng.

Lương Thiên Thụy là bạn chơi cùng với cô lúc nhỏ, cũng là bạn khác giới quan trọng nhất của cô, vẫn luôn đối xử với hắn như anh trai của mình.

Nhất là lúc tiểu học và trung học, bất luận xảy ra chuyện gì, Lương Thiên Thụy đều sẽ đứng trước mặt Khương Vy Nhan, giúp cô che mưa chắn gió.

Lúc đó, cô và Lương Thiên Thụy được người khác gọi là kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã.

Nhưng sau này, lúc học cấp ba Lương Thiên Thụy đã theo bố mẹ hắn ra nước ngoài, vừa đi thì đã hơn mười năm.

Không ngờ, hôm nay lại gặp hắn ở đây, trong lòng Khương Vy Nhan rất kích động.

Giống như thế, trong lòng Lương Thiên Thụy cũng vô cùng kích động.

Không ngờ, em gái lúc nhỏ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, hấp dẫn quyến rũ như thế.

Dáng người này, nhan sắc này, đều là tiêu chuẩn kén vợ hoàn hảo nhất trong lòng Lương Thiên Thụy!

Hắn đã thích Khương Vy Nhan!

“Sao anh lại về rồi?”, Khương Vy Nhan lên tiếng hỏi trước.

Lương Thiên Thụy cười hờ hững, nói: “Ừ, anh tính về định cư, sau đó định mở một công ty ở Tu Hà, nếu có hứng thú thì đến công ty anh xem xem”.

“Được thôi”, Khương Vy Nhan cười rất vui vẻ: “Công ty anh Thiên Thụy mở, đương nhiên em phải đi xem rồi”.

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nâng ly tỏ ý Khương Vy Nhan hãy uống một hớp.

Hắn nhìn đầu Khương Vy Nhan ngửa lên, cái cổ trắng nõn như thiên nga, còn có xương quai xanh mê người, cùng với nửa ngực đầy đặn và vòng eo yêu kiều kia, không khỏi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone nam tính của Lương Thiên Thụy!

Quá đẹp!

Quá hoàn mỹ!

Người phụ nữ này, mới là tiêu chuẩn mình theo đuổi.

Chính vào lúc Khương Vy Nhan và Lương Thiên Thụy nói chuyện vui vẻ, Tiêu Chính Văn chậm rãi đi đến.

Cùng lúc nhìn thấy Lương Thiên Thụy, đương nhiên đối phương cũng nhìn thấy Tiêu Chính Văn, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nghi ngờ hỏi: “Vy Nhan, người này là?”

Vy Nhan?

Tiêu Chính Văn nhíu mày!

Người đàn ông này, lại gọi vợ mình thân mật như thế!

“Ừ, anh Thiên Thụy, giới thiệu với anh, người này là chồng em, Tiêu Chính Văn”.

Khương Vy Nhan kéo cánh tay Tiêu Chính Văn rất thản nhiên, giới thiệu với Lương Thiên Thụy.

Nghe vậy!

Lương Thiên Thụy như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, vẻ lạnh lùng giấu sâu trong ánh mắt chợt lướt qua!

Cái gì?

Khương Vy Nhan vậy mà lại kết hôn rồi?

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào cô đã quên ước định lúc nhỏ rồi sao?

Không phải nói, phải đợi nhau mãi à?

Nhưng Lương Thiên Thụy che giấu cảm xúc của mình rất giỏi, hắn khẽ mỉm cười, giơ tay ra bắt tay với Tiêu Chính Văn rất lịch thiệp: “Chào anh, tôi là Lương Thiên Thụy”.

Mặc dù hắn che giấu vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của mình rất kỹ, nhưng Tiêu Chính Văn liếc mắt vẫn nhìn thấu được tâm tư của đối phương.

Anh giơ tay ra, bắt tay với Lương Thiên Thụy, hờ hững nói: “Tiêu Chính Văn, chồng của Khương Vy Nhan”.

Tuyên bố chủ quyền.

Hai người bắt tay, âm thầm phân cao thấp.

Nhưng dáng vẻ Tiêu Chính Văn ung dung, trái lại là Lương Thiên Thụy thì khóe miệng hơi co rút, nhanh chóng rút tay ra, cười ha ha một câu: “Vy Nhan này, không ngờ em đã kết hôn rồi, anh còn ngây thơ cho rằng em sẽ đợi anh đấy”.

Khương Vy Nhan cũng đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Anh Thiên Thụy, đó đã là lời trẻ con lúc nhỏ, sao anh vẫn còn nhớ chứ”.

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nói: “Ha ha ha, anh đùa với em thôi. Đúng rồi, chồng em làm gì thế? Người đàn ông có thể khiến em gái Vy Nhan của anh coi trọng như vậy, chắc chắn không phải thân phận bình thường nhỉ?”

Nhắc đến điều này, Khương Vy Nhan hơi bối rối.

Vừa định mở miệng thì Khương Thần bên kia đã chạy qua, nói: “Lương Thiên Thụy, anh Thiên Thụy? Là anh sao?”

Lương Thiên Thụy ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của Khương Thần thì hơi ngạc nhiên, cười theo nói: “Khương Thần?”

Khương Thần kích động ôm chầm lấy Lương Thiên Thụy, cứ như anh em ruột gặp mặt, gào lên: “Anh Thiên Thụy! Em nhớ anh chết đi được! Sao anh lại về nước vậy?”

Lương Thiên Thụy cũng mỉm cười, nói một câu: “Ồ, về định cư mở công ty”.

Khương Thần nghe vậy, mặt đầy vui mừng, sau đó nhìn sang Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, cứ như vội vàng thể hiện, nói lớn tiếng: “Anh Thiên Thụy, em giới thiệu với anh, người trước mắt anh là chồng của chị em, Tiêu Chính Văn! Anh đoán xem anh ta làm nghề gì?”

Lương Thiên Thụy mỉm cười, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Nhìn dáng vẻ tuấn tú lịch sự của anh Tiêu, anh nghĩ chắc cũng là thiếu gia của đại gia tộc nhỉ?”

“Ha ha ha!”

Khương Thần lập tức cười ồ lên, vỗ vai Lương Thiên Thụy, nói: “Anh Thiên Thụy! Anh đoán sai rồi! Anh ta chỉ là một kẻ bám váy vợ, ở rể nhà bọn em! Bây giờ hình như đang làm vệ sĩ gì đó… Dù sao cũng không đáng nhắc tới”.

Nghe vậy!

Khóe mắt Lương Thiên Thụy lóe lên vẻ nghi ngờ, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười khẩy hờ hững như có như không.

Ở rể?

Còn là một vệ sĩ?

Thú vị đấy!

Khương Vy Nhan vậy mà lại thích người như thế?

Lương Thiên Thụy cười ha ha, nói: “Quả nhiên tuấn tú lịch sự, không tầm thường”.

Lúc đám người nói chuyện, đột nhiên Tiêu Chính Văn nhận được tin nhắn của Long Tứ gửi đến, có chuyện khẩn cấp.

Cho nên, anh nói nhỏ với Khương Vy Nhan mấy câu, nói là gặp mấy chiến hữu cũ, rồi cũng rời khỏi đó.

Có điều trước khi đi, anh còn cố ý liếc nhìn Lương Thiên Thụy, để lại một ánh mắt chỉ có đối phương mới hiểu được.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã rời đi, Lương Thiên Thụy cũng gan dạ hơn nhiều, hỏi Khương Vy Nhan: “Em Vy Nhan, sao em lại gả cho một tên lính giải ngũ vô dụng thế? Anh ta có thể cho em cuộc sống thế nào? Anh nghe Khương Thần nói, hoàn cảnh ở nhà họ Khương của em bây giờ rất không ổn? Đều là vì tên Tiêu Chính Văn đó sao?”

Khương Vy Nhan nghe vậy, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Anh Thiên Thụy, anh không được nói Tiêu Chính Văn như vậy. Anh ấy là chồng em, còn anh là anh trai từ nhỏ em vẫn luôn rất kính trọng”.

Lương Thiên Thụy hơi nhíu mày, nói: “Chính vì anh là anh của em, anh xem em như em gái nên mới không muốn thấy em sống cùng với người như vậy!”

“Vy Nhan…”

Nói xong, Lương Thiên Thụy can đảm hơn, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Khương Vy Nhan, nói một cách trìu mến: “Trước nay anh chưa từng đối xử với em như em gái, lẽ nào tâm tư của anh dành cho em, em không rõ sao? Vy Nhan à, lần này trở về, có một nửa nguyên nhân cũng là vì em. Anh muốn lấy em, muốn em làm vợ của Lương Thiên Thụy anh!”

Khương Vy Nhan bị dọa sợ, vội rút bàn tay nhỏ từ trong tay của Lương Thiên Thụy ra, nói năng ấp a ấp úng: “Anh Thiên Thụy, anh… Anh đừng như vậy, em đã kết hôn rồi, em yêu Tiêu Chính Văn, em thật sự vẫn luôn xem anh như anh trai mà thôi…”

Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người bỏ đi, Lương Thiên Thụy cũng vội đuổi theo.

Mà bên này, Tiêu Chính Văn đến văn phòng của tổng tư lệnh.

Lúc này, Long Tứ và mấy binh lính Bắc Lương đang đứng trong văn phòng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đi vào, mặt Long Tứ đầy vẻ nôn nóng, hô lớn: “Chủ soái, vừa nãy tin từ Bắc Lương truyền đến, Long Nhất xảy ra chuyện rồi!”