Chiến Thần Bất Bại

Chương 418: Cậu ấy là chủ soái bắc lương à?

Chương 418: Cậu ấy là chủ soái Bắc Lương à?

Nghe nói Khương Vy Nhan bị bắt, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Long Nhị kể lại tường tận chuyện đã xảy ra, nghe xong, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày nói: “Chắc chắn là bị người khác hãm hại! Trước tiên chúng ta đến chỗ công trường xem thử!”

Tiêu Chính Văn không nói gì chào Bàng Ngọc Thành rồi dẫn Long Nhị cấp tốc đến công trường.

Nhưng lúc này công trường đã kéo dây chắn không cho người không liên quan vào trong!

Tiêu Chính Văn cau mày bấm gọi cho Tống Hậu Lượng, Tống Hậu Lượng nghe xong cũng ngạc nhiên nói: “Chủ soái, tôi đến ngay!”

Cùng lúc đó, Tống Hậu Lượng đã gọi một cuộc điện thoại ra lệnh cho lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường: “Lập tức bỏ dây ra cho người vào!”

Sau khi nhận điện thoại của Tống Hậu Lượng, lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường ngơ ngác, không hề do dự mà cho Tiêu Chính Văn và Long Nhị vào công trường.

Tiêu Chính Văn và Long Nhị chạy đến năm hiện trường xảy ra sự cố an toàn, xem xét tình hình xung quanh.

Một lát sau, Tống Hậu Lượng vội vã chạy đến.

“Chủ soái, tôi cũng vừa biết chuyện. Sự cố an toàn lần này do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, viên chức đứng đầu là phó cục trưởng Châu Nham Chính của Tổng Cục thanh tra tỉnh”.

Đến hiện trường, Tống Hậu Lượng lập tức báo cáo toàn bộ tin tức, số liệu có liên quan mà mình nhận được.

Tiêu Chính Văn nhíu mày lạnh lùng nhìn xung quanh, anh bỗng nhìn thấy một camera ở trong góc: “Nếu chuyển lô vật liệu giả này đến hiện trường thì chắc camera này sẽ quay được”.

Nghe vậy, Tống Hậu Lượng gọi mấy lính tuần phía sau nói: “Đã kiểm tra camera chưa?”

Lính tuần đó đáp: “Thưa tổng tư lệnh Tống, kiểm tra rồi nhưng…”

“Nhưng cái gì, nói mau!”, Tống Hậu Lượng nghiêm giọng nói.

Chuyện liên quan đến vợ của chủ soái Bắc Lương nhất định phải nghiêm khắc xử lý.

“Camera bị hỏng rồi, video liên quan của mấy ngày nay đều biến mất”, một lính tuần run rẩy nói.

“Bị hỏng? Vô dụng! Thứ quan trọng vậy tại sao lại bị hỏng?”, Tống Hậu Lượng tức giận quát.

Mấy lính tuần cũng nhìn nhau nói: “Lúc chúng tôi đến kiểm tra hiện trường thì nó đã bị hỏng”.

Tiêu Chính Văn cau mày nói với Long Nhị: “Lập tức tìm nhân viên kỹ thuật khôi phục lại nội dung của video”.

“Vâng!”

Long Nhị đáp.

Nhưng một lính tuần trong đó nói: “Anh Tiêu, e là các anh không lấy được thẻ nhớ trong camera đâu. Những thứ như vật chứng hay manh mối hiện trường có liên quan đều ở chỗ phó cục trưởng Châu rồi, không được ông ấy cho phép thì không ai có thể tiếp xúc với mấy thứ đó”.

“Phó cục trưởng Châu?”

Tiêu Chính Văn cau mày.

Tống Hậu Lượng vội giải thích: “Châu Nham Chính này có uy tín rất lớn ở tỉnh, là một người công bằng chính trực. Những vụ mà ông ta xử lý cơ bản đều là các vụ có bằng chứng rõ ràng, nếu là ý của ông ta thì hơi khó đấy”.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nói với Long Nhị: “Lập tức liên lạc với Châu Nham Chính bảo ông ta đến đây!”

“Vâng!”

Long Nhị vội vàng liên lạc với Cục thanh tra tỉnh thông qua điện thoại vệ tinh được mã hóa!

Lúc này một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đang xem xét tài liệu trong văn phòng tổng tư lệnh ở Tổng Cục thanh tra tỉnh.

Điện thoại cố định trên bàn bỗng vang lên.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tổng tư lệnh Đường, đây là tổng bộ chiến khu Bắc Lương, bây giờ chủ soái Bắc Lương đang ở Tu Hà yêu cầu phó cục trưởng Châu Nam Chính trong Tổng Cục thanh tra các ông đến gặp anh ấy ngay lập tức!”

“Chủ soái Bắc Lương?”

Tổng tư lệnh Đường kinh ngạc, kích động đứng phắt dậy, kính cẩn gật đầu đáp: “Vâng vâng vâng! Tôi lập tức thông báo ngay đây”.

Dứt lời, đợi đối phương cúp máy, tổng tư lệnh Đường mới cấp tốc gọi cho Châu Nham Chính ra lệnh: “Phó cục trưởng Châu, bây giờ ông đang ở Tu Hà phải không?”

“Tổng tư lệnh Đường, tôi đang ở Tu Hà giải quyết vấn đề về sự cố an toàn lần này, tổng tư lệnh Đường có nhiệm vụ gì sao?”

Lúc này Châu Nham Chính đang ở trong phòng thẩm vấn để chất vấn mấy người Khương Vy Nhan.

“Lập tức gác lại tất cả các công việc, chủ soái Bắc Lương muốn gặp ông!”, tổng tư lệnh Đường kích động nói.

“Cái gì? Chủ… chủ soái Bắc Lương?”

Nghe đến cái tên này, Châu Nham Chính cũng giật mình.

Sao chủ soái Bắc Lương lại muốn gặp mình?

Mình không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với chủ soái Bắc Lương mà!

Chuyện gì đây?

Không lâu sau.

Châu Nham Chính vội vã chạy đến công trường. Lúc nhìn thấy người đàn ông đứng cạnhTống Hậu Lượng cách đó không xa, ông ấy lập tức nhận ra, người này chính là chủ soái Bắc Lương quyền thế lớn nhất Hoa Quốc ngày nay!

“Thuộc hạ, Châu Nham Chính kính chào chủ soái Bắc Lương”.

Châu Nham Chính bước đến kính cẩn cúi người nói.

Tiêu Chính Văn chỉ hờ hững nhìn rồi hỏi: “Vấn đề về sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương do ông phụ trách điều tra à?”

Châu Nham Chính hơi sửng sốt, không hiểu tại sao chủ soái Bắc Lương bỗng nhiên quan tâm đến một vấn đề sự cố an toàn của một doanh nghiệp bình thường như vậy.

Nhưng ông ấy vẫn kính cẩn trả lời: “Thưa chủ soái, là tôi phụ trách điều tra. Sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương lần này là do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, tôi là tổng chỉ huy lần này, không biết chủ soái có gì dặn dò?”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Giao hết tất cả manh mối, bằng chứng của sự cố lần này cho người của tôi phụ trách xử lý”.

Nghe anh nói vậy, Châu Nham Chính run lẩy bẩy, nhướng mày nhìn Tống Hậu Lượng, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó lại cau mày nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi lớn gan hỏi một câu, chủ soái có quan hệ đặc biệt gì với công ty nhà họ Khương sao?”

Tiêu Chính Văn cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Khương Vy Nhan mà ông bắt đi điều tra trước đó là vợ của tôi”.

Hả?

Câu nói này như sét đánh ngang tai khiến cả người Châu Nham Chính run lẩy bẩy.

Cái gì?

Khương Vy Nhan thế mà lại là vợ của chủ soái Bắc Lương à?

Chuyện… chuyện này sao có thể?

Trời ạ!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mình lại đi bắt vợ của chủ soái Bắc Lương.

Châu Nham Chính hoảng hốt, mặt trắng bệch nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy nghiêm túc nói: “Chủ soái, mặc dù tiểu thư Khương là vợ cậu nhưng vấn đề về sự cố an toàn lần này đã được xác minh có liên quan đến vợ của cậu. Nếu chủ soái muốn lấy đặc quyền để giải quyết chuyện này thì trước tiên cứ cách chức tôi đi”.

“Hỗn láo!”

Tống Hậu Lượng tức giận chỉ vào Châu Nham Chính mắng: “Phó cục trưởng Châu! Sao ông có thể nói chuyện với chủ soái như vậy? Trong mắt ông, chủ soái là người như vậy sao?”

“Không phải!”, Châu Nham Chính đáp.

Tống Hậu Lượng còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn xua tay, nói với Châu Nham Chính: “Tôi biết ông đang nghĩ gì, điều duy nhất tôi có thể nói với ông là vợ tôi chắc chắn không phải là người lợi dụng chức quyền để tham ô. Chuyện này chắc chắn có người khác hãm hại, bây giờ tôi phải kiểm tra video giám sát hiện trường”.

Châu Nham Chính hiểu ý của Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái, video giám sát hiện trường đã bị hỏng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang khôi phục lại, nhưng… trước mắt xem ra hơi khó”.

Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Giao cho người của tôi”.

Châu Nham Chính cũng không do dự lập tức sắp xếp chuyên viên chuyển hết toàn bộ video giám sát hiện trường và các bằng chứng, manh mối, vật liệu giả thu thập được cho Long Nhị.

Long Nhị đã liên lạc với nhân viên kỹ thuật của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà. Không đến mười phút sau đã khôi phục hoàn toàn video giám sát hiện trường.

Điều khiến Châu Nham Chính cực kỳ kinh ngạc là trong video giám sát vào tối hôm trước bỗng xuất hiện vài bóng người lén lút chuyển một lô vật liệu vào hiện trường.

“Đây…”, Châu Nham Chính sửng sốt, trợn to hai mắt.

Đằng sau sự việc này quả nhiên có người đang hãm hại vợ của chủ soái Bắc Lương!

Đồng thời, nhân viên kỹ thuật liên quan thẩm định, đối chiếu vật liệu đó cũng gửi kết quả giám định qua.

Kết quả cho thấy hai lô vật liệu hoàn toàn khác nhau.

“Lập tức bắt giữ và thẩm vấn những người có liên quan! Tôi phải được biết kết quả trong thời gian ngắn nhất!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.