Chiến Thần Bất Bại

Chương 375: Quỳ xuống xin lỗi ư? ông không xứng

Chương 375: Quỳ xuống xin lỗi ư? Ông không xứng

Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp cũng cười khẩy, nói: “Không tồi! Ý kiến này được đấy, khiến cho anh ta không ngóc đầu lên nổi!”

“Đúng đúng đúng! Nên làm như thế!”

“Vừa hay đại sư Bàng cũng ở đây, thật giả tự khắc sẽ rõ ràng!”

“Cái tên Tiêu Chính Văn này cũng buồn cười thật đấy, vậy mà lại dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”

Lúc này, đám người nhà họ Khương đều đồng loạt trưng ra vẻ mặt châm biếm và nụ cười khẩy.

Tiếp đó, vào lúc mọi người đang cùng nhau tán gẫu thì Ngô Khoan Nghiệp lại kéo Đinh Lập Xuân ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông có nắm chắc không đấy?”

Đinh Lập Xuân nói: “Thiếu gia Ngô, cậu yên tâm, chuyện đóng giả đại sư Bàng này tôi là diễn viên lão làng rồi, không ai có thể diễn giống hơn tôi đâu! Chỉ cần đối phương không phải đại sư Bàng thật thì về cơ bản tôi chính là người thật!”

Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp gật đầu, hài lòng cười nói: “Tốt, tốt lắm! Xong việc sẽ cho ông thêm mười nghìn tệ!”

“Thật sao? Cảm ơn thiếu gia Ngô!”

Đinh Lập Xuân kích động hô lên, nước mắt lưng tròng!

Ông ta hơn năm mươi tuổi, vì miếng cơm manh áo mà phải đóng giả nhân vật lớn cũng không dễ dàng gì.

Buổi tối.

Trong phòng bao cao cấp nhất trên tầng cao nhất Tề Hiền Lâu.

Lúc này, ba chiếc bàn trong phòng bao đã chật kín chỗ.

Đám người nhà họ Khương đang bàn tán sôi nổi về “đại sư Bàng” ngồi ở chính giữa và cả Ngô Khoan Nghiệp!

“Đó chính là ông chủ nhỏ của nhà họ Ngô và là con rể tương lai của nhà họ Khương chúng ta sao? Vẻ ngoài đúng là một nhân tài!”

“Đúng vậy! Không ngờ cái người thần bí mời được đại sư Bàng mà Tu Hà đồn thổi gần đây lại là thiếu gia Ngô!”

“Thật ngưỡng mộ chị Mỹ Nghiên, vậy mà có thể tìm được một người đàn ông vừa có tiền vừa có tài như vậy!”

Lúc này, đám họ hàng và con cháu nhà họ Khương cùng nhau bàn luận vô cùng náo nhiệt.

Ngô Khoan Nghiệp và Đinh Lập Xuân – đại sư Bàng giả ngồi ở chính giữa, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, cao ngạo xa cách!

Cảm giác được người ta tâng bốc và ngưỡng mộ đúng là quá sảng khoái!

Mà lúc này, trong tiếng cười nói rộn ràng của mọi người, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra.

Tiêu Chính Văn dẫn theo Khương Vy Nhan, sau lưng còn có Bàng Ngọc Thành và trợ lý của ông ấy xuất hiện trước cửa phòng bao.

Mọi người thấy vậy thì đều lộ ra vẻ hoài nghi.

“Ô? Sao bọn họ lại đến thế?”

“Mấy người không cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng bọn họ hơi giống ai đó à?”

“Ôi, anh đừng nói, hình như cũng hơi… Trời ơi! Đây không phải đại sư Bàng sao?”

“Trời đất ơi! Sao lại có đến hai đại sư Bàng thế này?”

Ngay lập tức, cả phòng bao liền trở nên huyên náo, ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn về phía Bàng Ngọc Thành đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn về phía đại sư Bàng giả lúc này đang ngồi ở chính giữa bàn tiệc, mắt đã hoa cả lên!

Quá… quá giống!

Không có điểm nào khác biệt cả!

Chuyện này là sao vậy chứ?

Lúc mọi người vẫn chưa kịp hiểu gì, Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn đến thì lập tức đứng dậy, nói với vẻ mặt châm biếm cười cợt: “Ôi chao, Tiêu Chính Văn, anh vẫn còn dám đến cơ à? Còn dẫn theo cả đại sư Bàng giả tới, anh đúng thật không biết chữ “chết” viết thế nào nhỉ”.

Đại sư Bàng giả?

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, trố mắt nhìn nhau.

Vậy mà có người còn dám giả mạo đại sư Bàng?

“Mẹ nó, đừng nói, hai đại sư Bàng này trông thật giống nhau, nhìn kỹ thì đúng là không phân biệt nổi”.

“Nực cười quá đi mất! Tiêu Chính Văn lại tìm một đại sư Bàng giả đến đây ăn cơm, vậy là có ý gì?”

“Thật là láo xược! Đây không phải là làm mất mặt nhà họ Khương chúng ta hay sao?”

Những âm thanh chất vấn, chỉ trích không ngừng vang lên.

Bên này, đám người Khương Văn Kỳ ngồi ở bàn chính giữa, lúc nhìn thấy Bàng Ngọc Thành ở sau lưng Tiêu Chính Văn thì cũng giật nảy mình!

Nếu không phải cũng đang có một đại sư Bàng ngồi bên cạnh mình thì bọn họ thật sự sẽ cho rằng người đi cạnh Tiêu Chính Văn kia mới là thật…

Quá giống!

Chính bởi vì như vậy, Khương Văn Kỳ mới vô cùng phẫn nộ, mạnh mẽ đập bàn quát tháo: “Tiêu Chính Văn! Mày quá hỗn láo rồi đấy! Hôm nay, khó khăn lắm nhà họ Khương mới mời được đại sư Bàng đến dùng bữa thông qua thiếu gia Ngô, vậy mà mày lại dám đưa một đại sư Bàng giả tới để rêu rao! Mày có còn coi nhà họ Khương này ra cái gì không? Có còn coi đại sư Bàng ra cái gì không hả?”

“Đúng thế! Quá đáng hận rồi! Vậy mà còn có mặt mũi để qua đây!”, Tiết Mai cũng hùa theo.

“Khương Học Bác, đây là cậu con rể tốt của chú à? Sao có thể làm ra mấy chuyện mất mặt như thế chứ? Đây không phải đang huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Khương chúng ta hay sao?”

Lúc này, sắc mặt của Khương Học Bác cũng vô cùng khó coi, lắc đầu thở dài không thôi!

Từ Phân bên cạnh cũng tức tới mức đỏ mặt tía tai, vừa nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán hận vừa không ngừng cười khổ sở.

Khương Thái Xương cũng lạnh lùng hừ một tiếng, cây gậy trong tay gõ mạnh lên mặt đất, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm loạn quá rồi đấy! Nếu cậu đã đến rồi thì mau xin lỗi đại sư Bàng đi, xin đại sư Bàng tha thứ! Nếu không thì chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho ra nhẽ trước mặt tất cả người nhà họ Khương!”

Nghe thấy Khương Thái Xương nói vậy, Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn sang Đinh Lập Xuân, nói: “Đại sư Bàng, ông xem, vị này trông giống ông quá nhỉ”.

Đinh Lập Xuân trầm lặng, nhìn Bàng Ngọc Thành đứng ở phía xa, nhếch mép cười khẩy, nói: “Thế gian rộng lớn, quả là chuyện gì cũng có! Ông bạn, ông giả mạo tôi thì đã đành. Bây giờ lại còn dám xuất hiện cùng một chỗ với tôi, còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi? Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người về đồn luôn!”

Câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của Đinh Lập Xuân!

Thật không ngờ lại có người giống đại sư Bàng đến thế.

Nếu không phải bản thân là kẻ giả mạo thì Đinh Lập Xuân suýt chút nữa đã cho rằng đối phương là đại sư Bàng thật!

Nhưng người này ăn mặc cũng giản dị quá.

Là vì không có thù lao hay sao?

Sao lại trông nghèo hèn như vậy!

Vừa nhìn đã thấy không giống đại sư Bàng!

Bên này, Tiêu Chính Văn hoàn toàn thờ ơ, Khương Vy Nhan đứng bên cạnh lo lắng và sợ hãi túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Tiêu Chính Văn, em hơi sợ, thật sự có đến hai đại sư Bàng sao… Chi bằng chúng ta cứ xin lỗi họ đi”.

Đến tận bây giờ Khương Vy Nhan mới hiểu ra tại sao Khương Mỹ Nghiên lại khẳng định chắc nịch đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời tới chỉ là giả mạo.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Tin anh đi, kẻ đang ngồi kia mới là giả mạo!”

“Nực cười!”

“Ăn nói linh tinh! Cậu dám nghi ngờ đại sư Bàng à?”

“Đúng là buồn cười! Tiêu Chính Văn, cậu cũng không nhìn cho rõ sự khác nhau của hai đại sư Bàng đi! Người đứng sau lưng cậu trông cứ như đồ nhà quê, cậu không bị ông ta lừa đấy chứ?”

Trong nháy mắt, đám người cùng nhau cười ồ lên và thảo luận sôi nổi.

Tên Đinh Lập Xuân giả mạo đại sư Bàng cũng cười khẩy, nghênh ngang tự đắc đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn và Bàng Ngọc Thành, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười, nói: “Chàng trai, cậu còn quá trẻ, bị người ta lừa gạt cũng là có nguyên do, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi và nhận sai với tôi, tôi có thể tha cho cậu lần này. Ngược lại, chỉ cần tôi báo cảnh sát chuyện tôi bị người ta giả mạo thì mấy người chỉ còn nước ngồi tù mọt gông”.

Nghe vậy, Khương Vy Nhan lo lắng tới mức đã chuẩn bị sẵn sàng để xin lỗi.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười khẩy, nói: “Rốt cuộc ai là thật ai là giả thì vẫn chưa nói chắc được. Nhưng nếu bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi và thừa nhận ông là kẻ giả mạo thì có thể tôi sẽ đề nghị đại sư Bàng tha cho ông một lần này”.