Chiến Thần Bất Bại

Chương 339: Có gì mà không dám chứ

Chương 339: Có gì mà không dám chứ

Khoảnh khắc đó, Phạm Cao Kiệt suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất, may mà Trần Lệ Diễm nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao thế?”

Phạm Cao Kiệt hoảng sợ, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cố đứng vững rồi gào mồm lên với Tiêu Chính Văn: “Tao… tao không biết mày đang nói gì, Hà Nhị Long gì, tao căn bản không quen biết!”

Cùng lúc đó, trong lòng Phạm Cao Kiệt cực kỳ hốt hoảng!

Sao Tiêu Chính Văn lại biết Hà Nhị Long chứ?

Lẽ nào, hắn đã phát hiện ra điều gì rồi?

“Ồ, anh không quen ư? Vậy thì không khéo rồi, Hà Nhị Long này nói hắn quen biết anh”.

Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên nụ cười khẩy.

Phạm Cao Kiệt vừa nghe vậy, lập tức hét lớn: “Mày nói năng bậy bạ! Tao hoàn toàn không hiểu mày nói gì! Mày cho rằng tùy tiện bịa ra một cái tên nói quen biết tao, thì có thể úp tội danh không chứng cứ gì đó lên đầu tao sao?”

Gào thét xong, Phạm Cao Kiệt nhìn sang Trần Hải Phúc, hét lên: “Bố vợ, bố xem xem, Tiêu Chính Văn này có ý gì? Lời hắn nói con hoàn toàn nghe không hiểu!”

Mặt Trần Hải Phúc cũng lạnh tanh, nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm, nổi giận đùng đùng nói: “Tiêu Chính Văn! Mày đừng vu oan lung tung cho Cao Kiệt nhà tao! Hà Nhị Long mà mày nói, tao cũng không quen!”

Lúc này sắc mặt Khương Văn Kỳ cũng u ám, chỉ vào Tiêu Chính Văn, giận dữ nói: “Đủ rồi! Hôm nay gọi mấy người đến đây là muốn mấy người nhận sai! Nhưng bây giờ thái độ này của mày khiến tao quá thất vọng! Tiêu Chính Văn, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, quỳ xuống, xin lỗi Phạm Cao Kiệt và người nhà họ Trần!”

Sắc mặt Khương Học Bác cũng rất khó coi!

Mặc dù ở bữa cơm lần trước Tiêu Chính Văn ra mặt giúp mình, nhưng chuyện hôm nay quả thật ông ta không cách nào giúp đỡ, cho nên chỉ đành ngồi một bên, lặng lẽ uống trà.

Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, sốt ruột nói: “Tiêu Chính Văn, anh đừng nói bậy gì nữa, nghe em, chúng ta xin lỗi đàng hoàng được không?”

Thế nhưng.

Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn Khương Vy Nhan rất nghiêm túc, nói: “Yên tâm đi, anh có cách giải quyết”.

Dứt lời, anh quay đầu nhìn sang Phạm Cao Kiệt, nói: “Vậy được, hôm nay đúng lúc Hà Nhị Long này cũng ở Tu Hà, tiện thể tôi mời hắn đến đây, hắn có mấy lời muốn nói với anh”.

Nghe vậy, rõ ràng Phạm Cao Kiệt đã vô cùng hoảng loạn!

Chuyện gì đây?

Hà Nhị Long ở Tu Hà?

Tiêu Chính Văn mời anh ta đến sao?

Chuyện… chuyện này sao có thể chứ!

Dứt lời, ở cửa đã có mấy người xuất hiện!

Long Nhất đích thân đưa Hà Nhị Long đến!

Mặt Hà Nhị Long đầy vẻ hoảng hốt, lúc này nhìn thấy Phạm Cao Kiệt, cho dù đối phương có bị băng bó như cái bánh ú thì hắn vẫn nhận ra được!

“Phạm Cao Kiệt! Mẹ kiếp mày dám hãm hại ông đây! Ông đây đạp chết mày!”

Lúc này, Hà Nhị Long vô cùng giận dữ, bước một chân lên, đạp Phạm Cao Kiệt thật mạnh khiến hắn bay ra ngoài, ngã lăn vào đống bàn ghế phía sau!

“Cao Kiệt!”

“Con rể!”

Lúc này Trần Lệ Diễm và Trần Hải Phúc vô cùng hoảng loạn, vội kéo Phạm Cao Kiệt dậy từ dưới đất.

Cùng lúc đó, ánh mắt Trần Lệ Diễm nhìn Hà Nhị Long vô cùng giận dữ, la ầm lên: “Anh là ai? Vừa đến là đánh người! Còn có pháp luật nữa không hả?”

“Pháp luật? Ông đây chính là pháp luật! Hôm nay không đánh chết cậu ta thì ông đây không phải Hà Nhị Long nữa!”

Hà Nhị Long bừng bừng lửa giận, bước lên trước vẫn còn muốn ra tay!

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng khiến Hà Nhị Long run lẩy bẩy!

Hắn vội đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Chính Văn, phát hiện Long Nhất đang lặng lẽ đứng phía sau Tiêu Chính Văn, ra hiệu với anh ta!

Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra!

Ầm ầm!

Hà Nhị Long quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, van xin: “Vị đại ca này, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên tìm người đối phó với anh, chuyện này không phải chủ ý của tôi, đều là tên Phạm Cao Kiệt này bảo tôi làm như vậy, là cậu ta bảo tôi tìm người phế bỏ chân của anh”.

“Cái gì?”

Lúc này mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ kinh ngạc!

Khương Văn Kỳ và Khương Học Bá đang ngồi phía trên, lông mày cũng nhíu lại, hắng giọng hỏi: “Nói cho rõ ràng xem nào!”

Toàn thân Hà Nhị Long run rẩy, Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng nên hắn cũng không dám nói năng bậy bạ.

“Nói đi, nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

Hà Nhị Long lập tức kể lại: “Là Phạm Cao Kiệt, cậu ta cho tôi một trăm nghìn tệ, bảo tôi tìm người chặt đứt một chân của anh”.

Nghe vậy, sắc mặt Khương Học Bác tức giận, quay đầu sang nhìn Trần Hải Phúc, lạnh lùng nói: “Anh Trần, chuyện này anh giải thích thế nào? Con rể nhà anh, còn dám thuê sát thủ gϊếŧ người à?”

Nghe câu này, Trần Hải Phúc cũng ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn sang Phạm Cao Kiệt, quát mắng: “Cao Kiệt! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chuyện… chuyện này là con làm thật sao?”

Phạm Cao Kiệt nhất quyết không chịu thừa nhận, khóc lóc sướt mướt nói: “Bố vợ! Sao con có thể làm những chuyện này được chứ? Con không hề quen người này! Đây chính là diễn viên Tiêu Chính Văn cố ý tìm đến để hãm hại con đấy!”

“Không sai! Cao Kiệt nhà tôi sẽ không làm loại chuyện này đâu!”

Trần Lệ Diễm gào mồm lên, ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Hay cho cậu Tiêu Chính Văn! Vậy mà lại nghĩ ra chiêu trò nham hiểm thâm độc như vậy. Cậu cho rằng tìm bừa một người diễn màn kịch thì cho qua được sao?”

“Diễn kịch ư?”

Không cần Tiêu Chính Văn nói, Hà Nhị Long lập tức nheo khóe mắt nhìn sang đám người Trần Lệ Diễm và Phạm Cao Kiệt, tức giận nói: “Hà Nhị Long tôi là Nhị Long ở thành phố Hải Ninh, đàn em dưới trướng có tới bốn mươi năm mươi người! Uy tín là nguyên tắc làm việc của bọn tôi! Cho nên, mỗi chuyện bọn tôi làm, đều ghi chép tỉ mỉ! Vừa khéo tôi có đoạn ghi âm Phạm Cao Kiệt đến tìm tôi làm việc, còn có ghi chép chuyển khoản một trăm nghìn tệ!”

Dứt lời, Hà Nhị Long lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm nói chuyện với Phạm Cao Kiệt!

“Anh Nhị Long! Là tôi, Phạm Cao Kiệt đây, tôi muốn nhờ anh một chuyện giúp tôi dạy dỗ một người, đánh gãy một chân là được! Đúng đúng đúng! Sau khi xong việc, một trăm nghìn tệ!”

Khi đoạn hội thoại này vang lên, tất cả mọi người trong sảnh lớn đều ngơ ngác!

Phạm Cao Kiệt hét toáng lên: “Không phải tôi! Đó không phải tôi! Là bọn họ ngụy tạo! Ngụy tạo đấy!”

“Ha ha, Phạm Cao Kiệt à, mày đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ghi chép chuyển khoản này của tao, mày không chối được nhỉ?”

Hà Nhị Long cười nhếch mép dữ tợn, mở ghi chép chuyển khoản ngân hàng trong điện thoại, thật sự có một trăm nghìn tệ của Phạm Cao Kiệt chuyển đến!

Trong nháy mắt, Khương Học Bác nổi giận, chỉ vào Phạm Cao Kiệt gào lên: “Vô liêm sỉ! Nhà họ Khương sẽ tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy đâu!”

Tình thế đã xoay ngược trong chớp mắt!

Sắc mặt Trần Hải Phúc hết sức u ám, giận dữ đứng dậy quát mắng: “Phạm Cao Kiệt! Cậu khiến tôi quá thất vọng rồi! Hôn sự của cậu và Diễm Lệ, tôi sẽ không đồng ý đâu!”

Dứt lời, Trần Hải Phúc hất tay đưa Tôn Lam rời khỏi sảnh lớn!

Phạm Cao Kiệt hoảng hốt, quỳ xuống đất, gào lên: “Bố vợ, đừng mà, bố vợ… con sai rồi, con thật sự sai rồi…”

Trần Diễm Lệ cũng đứng dậy, nhìn Phạm Cao Kiệt rất tức giận và đau lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không ngờ, anh lại là loại người này! Phạm Cao Kiệt, chúng ta chia tay đi!”

Dứt lời, Trần Diễm Lệ giẫm trên giày cao gót bỏ đi!

Nhưng!

Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Tôi cho cô đi chưa?”

Trần Lệ Diễm sững sờ, nghiêng đầu hung tợn nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn làm gì?”

Khóe môi Tiêu Chính Văn nhếch lên, lạnh lùng nói: “Hôm qua, một bạt tai cô đánh vợ tôi, có phải nên trả lại rồi không?”

“Cậu! Cậu dám!”, Trần Lệ Diễm phát cáu, sắc mặt ửng đỏ!

“Có gì mà không dám chứ?”, Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt vô cùng sắc bén!