Chương 324: Giàu to rồi!
“Ha ha! Chú Khương, con rể tôi là nhà phân tích chứng khoán đấy. Những gì cậu ấy nói chắc chắn có lý. Chú bán ngay đi”.
Trần Hải Phúc cũng cười theo, đồng thời nhìn Tiêu Chính Văn Chiêu đầy khinh thường, nói: “Có những người ấy mà, không biết thì đừng mở mồm nói, kẻo lại làm trò cười!”
Trong phút chốc, ánh mắt khinh thường và giễu cợt của mọi người đổ dồn lên Tiêu Chính Văn!
“Ha ha, đã không hiểu lại còn ra vẻ ta đây! Cậu nói cổ phiếu đạt hạn mức cao nhất thì nó sẽ đạt hạn mức cao nhất sao?”
Tôn Lan nói mà vênh mặt lên trời, hết sức ngạo mạn.
“Chết cười mất thôi! Khương Vy Nhan, chồng cô cũng được đấy nhỉ? Sao nào, số cổ phiếu này là cậu ta phát hành à? Muốn cổ phiếu tăng là nó tăng luôn à? Hơn nữa còn tăng đến hạn mức cao nhất?”
Trần Lệ Diễm nhướng mày, buông lời châm chọc.
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chính Văn không hề quan tâm, nhưng vẻ mặt của Từ Phân và Khương Học Bác tối sầm ngay lập tức!
Từ Phân lập tức mắng: “Tiêu Chính Văn! Cậu không biết thì đừng nói nhảm, rồi mắc công người ta lại nhìn chúng tôi như lũ hề! Một thằng lính xuất ngũ quèn như cậu lấy đâu ra tự tin mà mở miệng nói ở đây vậy? Tôi thực sự muốn đuổi cậu ra ngoài luôn rồi đấy!”
Khương Học Bác cũng xấu hổ không thôi, uể oải ngồi xuống, gượng cười rồi nói: “Anh Trần, Tiểu Phạm, khiến hai người phải chê cười rồi”.
Tiêu Chính Văn lắc đầu bất lực, anh lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Lý Trường Thắng.
Lúc này, Lý Trường Thắng đang giải quyết công việc của công ty, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tiêu Chính Văn, ông ta lập tức dùng điện thoại cố định gọi cho nhân viên, nói: “Gọi ngay chuyên viên phân tích chứng khoán của công ty, và cả mấy đại diện của một số tổ chức chứng khoán tới dây!”
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Người trợ lý đầu bên kia điện thoại cung kính trả lời, sau đó nhanh chóng truyền đạt lời của Lý Trường Thắng!
Trong vòng chưa đầy năm phút, các nhà phân tích chứng khoán từ mười tập đoàn và đại diện từ năm tổ chức chứng khoán tư nhân đều đứng kính cẩn trong văn phòng chủ tịch!
Mười nhà phân tích chứng khoán này có thể nói là những nhà phân tích hàng đầu ở Tu Hà.
Họ đều có những hiểu biết sâu rộng về thị trường chứng khoán hiện nay!
Ai nấy đều có thành tích lên đến hàng trăm triệu tệ!
Mà người đại diện của năm tổ chức cổ phần tư nhân này đương nhiên cũng là do Lý Trường Thắng đầu tư tiền bạc mời về, chuyên về thị trường chứng khoán và đầu tư cổ phiếu!
“Chủ tịch có chuyện gì mà vội vàng gọi chúng tôi tới như vậy?”
Một trong số họ lên tiếng hỏi.
Lý Trường Thắng lập tức bật máy chiếu trong văn phòng lên, chỉ vào một cổ phiếu trên đó và nói: “Cổ phiếu này, trong vòng năm phút, tôi muốn các anh kéo nó đến hạn mức cao nhất!”
Mọi người vừa nhìn màn chiếu, không nói lời nào cả mà lấy máy tính xách tay ra, bắt đầu làm việc ngay!
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đã uống xong ba lượt rượu.
Khương Học Bác đang suy nghĩ về số cổ phiếu của mình, vẫn muốn Phạm Cao Kiệt xem giúp ông ta.
Vì thế, ông ta tranh thủ thời gian xem điện thoại, bỗng hai mắt sáng lên, đứng bật dậy, hét lớn: “Ôi! Giàu to rồi!”
Tiếng hét này của ông ta doạ tất cả mọi người trong phòng bao sững sờ!
Từ Phân ngồi bên cạnh vội vàng vỗ ông ta mấy cái rồi quát: “Ông làm gì vậy? Cái gì mà giàu to rồi? Muốn hù chết người ta à?”
Gia đình ba người Trần Hải Phúc và Phạm Cao Kiệt cũng nhìn Khương Học Bác đầy nghi ngờ.
“Chú Khương, làm sao thế? Sao tôi thấy chú kích động quá vậy?”
Trần Hải Phúc mỉm cười, hỏi.
Trần Lệ Diễm nhếch môi khinh thuờng, hỏi: “Chú Khương, chú đừng nói là cổ phiếu đó của chú đạt hạn mức cao nhất đấy nhé? Ha ha ha…”
Cô ta vừa dứt lời, Tôn Lam và Phạm Cao Kiệt lập tức bật cười ha hả.
“Con gái, sao con toàn ăn nói linh tinh vậy? Chẳng phải Cao Kiệt đã nói số cổ phiếu đó không có hy vọng gì rồi sao? Sao có thể đạt hạn mức cao nhất chứ, chẳng lẽ Cao Kiệt nhà chúng ta không bằng một thằng ở rể vô dụng à?”
Tôn Lam mỉa mai, nhìn Tiêu Chính Văn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Phạm Cao Kiệt cũng cười nói: “Chú Khương, chú phải bán cổ phiếu đó càng sớm càng tốt. Cơ chế thị trường chứng khoán tuy đã thay đổi, buổi tối cũng mở cửa sổ thao tác kéo dài ba tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ chỉ cách giờ đóng cửa thị trường có một tiếng thôi”.
Thị trường chứng khoán của Hoa Quốc có ba khoảng thời gian.
Tuy nhiên…
Ai ngờ, Khương Học Bác lại cười ha hả nhìn Tiêu Chính Văn và nói: “Con rể thân yêu của bố ơi, con nói đúng lắm! Cổ phiếu đã thực sự đạt hạn mức giới hạn cao nhất này! Giàu to rồi! Trong nháy mắt kiếm được hơn một trăm nghìn tệ!”
Ầm!
Tất cả mọi người đều chết lặng!
Đạt hạn mức cao nhất?
Từ Phân kích động đứng lên, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào đó, hỏi: “Hơn một trăm nghìn tệ á? Đâu? Tôi xem nào”.
Khương Học Bác lập tức dùng tay chỉ cho Từ Phân, sau đó vui vẻ nhìn Tiêu Chính Văn, nâng ly lên, cười nói: “Nào! Chúng ta cạn một ly!”
Tiêu Chính Văn không khách sáo, đứng dậy uống rượu với Khương Học Bác!
Chủ yếu là Khương Học Bác là quá vui mừng!
Không ngờ một ngày ông ta kiếm được hơn một trăm nghìn tệ!
Ánh mắt Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự biết về cổ phiếu sao?”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh biết một chút”.
Lúc ấy, vẻ mặt đám người Trần Hải Phúc tối sầm lại!
Phạm Cao Kiệt khó hiểu ra mặt, hắn lấy điện thoại di động ra, kinh ngạc nhìn lá cổ phiếu đó: “Sao có thể chứ? Cổ phiếu này, thị trường không có chút chuyển biến nào… Tại sao lại đột nhiên đạt hạn mức cao nhất? Chuyện này… không thể nào xảy ra được!”
“Cốp!”
Trần Hải Phúc tức giận đập ly rượu xuống bàn, khịt mũi: “Cao Kiệt, dạo này cậu bận quá nên lác cả mắt à?”
Phạm Cao Kiệt cau mày, cuối cùng lúng túng cười: “Cháu xin lỗi bác, có lẽ gần đây cháu mệt quá nên nhìn nhầm”.
Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng bao trở nên kì lạ.
Khương Học Bác thấy mặt mũi Trần Hải Phúc đỏ bừng, cười: “Anh Trần, xem ra con rể anh đúng là chẳng bằng thằng con rể an bám nhà tôi. Ha ha ha, cảm ơn gia đình anh đã mời nhà em, tối nay em sẽ thanh toán bữa ăn! ”
Khương Học Bác vui vẻ đập bàn, uống luôn vài ly rượu, ông ta say khướt, lảo đảo đi thanh toán!
Từ Phân cũng chạy ra ngoài, vẻ mặt tươi roi rói.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đương nhiên cũng không ở lại quá lâu, ôm Na Na rồi rời đi.
Chỉ còn lại gia đình Trần Hải Phúc ngồi trong phòng bao, bực hết cả mình!
“Hừ!”
Trần Hải Phúc hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, thẳng thừng bỏ đi!
Tôn Lam thấy Trần Hải Phúc đã rời đi, sau đó nhìn con gái, nói: “Bố con từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thua thiệt trước mặt nhà họ Khương! Con nhìn con xem…”
Sau đó, Tôn Lam cũng ném cho Phạm Cao Kiệt một cái nhìn hằn học và bỏ đi!
Phạm Cao Kiệt lúc này vô cùng hoảng hốt, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh!
Trần Lệ Diễm điên tiết, tát vào mặt Phạm Cao Kiệt và hét lên: “Phạm Cao Kiệt! Anh xem anh vừa làm chuyện tốt gì! Anh không phải là nhà phân tích chứng khoán sao? Chẳng phải cái gì anh cũng biết sao? Nhà họ Trần chúng tôi mất hết mặt mũi vì anh rồi đấy! Chuyện anh định xin bố tôi, có lẽ không được đâu! Anh tự mình nghĩ cách đi!”
Dứt lời, Trần Lệ Diễm giật lấy túi xách, giẫm đôi giày cao gót, lắc mông rời đi!
Phạm Cao Kiệt đứng bật dậy, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng cũng tức đến mức không nói nên lời!
Rầm!
Hắn tức giận đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Chính Văn! Mày đáng chết thật đấy! Phá hỏng việc tốt của tao! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Phạm Cao Kiệt chỉ là một nhân viên kinh doanh chứng khoán bình thường ở thành phố Hải Ninh. Cái gì mà kiếm một triệu tệ một năm chứ, toàn bộ đều là chém gió, ngay cả chiếc Porsche hôm nay cũng là được người khác cho mượn!
Có thể nói, hắn là một tên ăn bám điển hình, muốn lợi dụng Trần Lệ Diễm để ăn bám nhà họ Trần!
Lúc này, hắn điên đến mức bấm một dãy số, vẻ mặt lập tức thay đổi, cung kính mỉm cười: “Anh Nhị Long! Là tôi đây, Phạm Cao Kiệt. Tôi muốn nhờ anh một chuyện, anh thay tôi dạy dỗ một người, đánh gãy một chân anh ta là được! Đúng, đúng, đúng! Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi gửi anh một trăm nghìn tệ!”