Chiến Thần Bất Bại

Chương 250: Ông muốn Ꮆiết bản soái?

Chương 250: Ông muốn gϊếŧ bản soái?

Vân Kim Hổ nhấp một hơi xì gà, nói: “Đây chính là chuyện mà em lo lắng. Tên Tiêu Chính Văn này có chút không giống với tin tức chúng ta nhận được!”

Vân Cảnh Long sầm mặt xuống, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, nói: “Lập tức điều tra Tiêu Chính Văn! Chúng ta nhất định phải tìm ra thân phận thật sự của hắn!”

“Em đã cho người đi điều tra rồi, chắc chắn sẽ có tin tức ngay thôi”.

Vân Kim Hổ cười lạnh lùng.

Vừa dứt lời, bỗng một tên thuộc hạ gõ cửa phòng làm việc, thái độ rất cung kính bước vào, trong tay gã cầm một văn kiện, nói: “Lão gia, nhị lão gia, đây là điện báo khẩn từ Tu Hà”.

Vân Kim Hổ cầm lấy tập tài liệu, nhanh chóng mở ra, cụ ta xem lướt qua, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, đứng bật dậy, kinh hãi nhìn chằm chằm vào nội dung tài liệu, nói: “Sao lại thế này? Hắn? Hắn chính là… ”

Thấy cảnh này, Vân Cảnh Long lập tức giật lấy tài liệu của Vân Kim Hổ, xem qua, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, nói: “Quả nhiên, thông tin ban đầu của chúng ta là sai! Không ngờ, Tiêu Chính Văn này thực sự là lính xuất ngũ Bắc Lương! Có chút thú vị đấy! Nhà họ Ninh ở Tu Hà, một nhân vật sắp nhậm chức thiếu tá, lại bị tiêu diệt chỉ vì đắc tội Tiêu Chính Văn! Ngay cả tổng tham mưu trưởng chiến khu Đông Nguyên, thượng tướng Vương Truyền Minh, một chiến thần Nhật Tôn, cũng đích thân qua đó… Chú hai, tên Tiêu Chính Văn này xảo quyệt hơn chúng ta tưởng!”

Vân Kim Hổ tối sầm mặt mũi, cơ thể không còn khí chất bình tĩnh như trước, cau mày nói: “Anh cả, anh nghĩ xem, lẽ nào là người bên Bắc Lương thực sự muốn đối đầu với nhà họ Vân chúng ta?”

Vân Cảnh Long im lặng, gương mặt trở nên u ám, cụ ta do dự hồi lâu mới nói: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tỉnh Vân chúng ta cách Bắc Lương hàng ngàn dặm, nhà họ Vân cũng chưa từng đắc tội với người bên Bắc Lương!”

Vừa nói, Vân Cảnh Long vừa nhìn xuống tài liệu mới nhất về Tiêu Chính Văn trong tay, tức giận vò nát, nói: “Chỉ là thân phận của Tiêu Chính Văn này có chút phiền phức, lính xuất ngũ Bắc Lương… Nếu tôi nhớ không lầm, vị chủ soái đó của Bắc Lương rất bảo vệ quân của mình! Cho dù có là lính xuất ngũ, hắn cũng hết mực quan tâm, săn sóc! Xem ra, chúng ta phải thay đổi kế hoạch một chút rồi…”

Vân Kim Hổ gật đầu nói: “Anh cả, ý của anh là?”

Vân Cảnh Long im lặng, ánh mắt trầm đυ.c nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, nói: “Phải đẩy nhanh tiến độ lên! Đêm nay lập tức hành động! Chú mau dẫn theo một nghìn đàn em đã chuẩn bị sẵn sàng, bao vây khách sạn tên Tiêu Chính Văn ở! Tôi muốn lấy mạng hắn ngay đêm nay!”

Vân Kim Hổ gật đầu và đáp: “Vâng! Em đi ngay!”

Dứt lời, Vân Kim Hổ nhanh chóng rời khỏi sơn gia nhà họ Vân, lên chiếc Bentley màu đen đang đậu ở cửa, sau đó bấm một dãy số, lạnh lùng nói: “Thông báo ngay cho mọi người, lập tức hành động. Bao vây khách sạn Vân Hải trước! Đợi tôi đến rồi hành động tiếp!”

“Vâng, thưa Vân Gia!”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất tôn kính!

Sau đó, chiếc Bentley màu đen phóng vù vù rời khỏi sơn trang nhà họ Vân, loé lên tia sáng trong đêm tối.

Tại một khung cửa sổ nào đó trên tầng hai của sơn trang nhà họ Vân, Vân Cảnh Long nhìn ánh trăng khuyết và những vì sao sáng trên bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an,bồn chồn.

Cụ ta lập tức quay người, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, nói: “Tôi là Vân Cảnh Long, bố của Vân Sơn và Vân Hải, tôi muốn gặp hai người này ngay lập tức!”



Đồng thời, ở khách sạn Vân Hải, tại phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, khoác chiếc áo choàng màu đen bên ngoài. Anh đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, nhìn đường phố dưới lầu, trong mắt thoáng loé lên tia lạnh lùng!

Bởi vì, trong mắt anh, sáu con phố xung quanh khách sạn Vân Hải lúc này đã quá đông đúc!

Toàn là côn đồ cầm trong tay ống thép và dao!

Vào lúc này, bọn chúng từ tứ phương tám hướng đổ dồn về phía khách sạn Vân Hải như một đàn châu chấu!

Khí thế vô cùng hung hăng!

Sát ý nồng đậm thấu trời!

Long Nhị đứng bên cạnh, cung kính nói: “Chủ soái, quả nhiên là anh đoán không hề sai, bọn chúng tới rồi”.

Long Nhị vô cùng sùng bái, xen lẫn theo cảm xúc kích động, đáy mắt tràn đầy khát vọng muốn đấu một trận ra trò!

Chiều nay, chủ soái đã đoán ban đêm nhà họ Vân sẽ hành động sớm hơn dự định!

Quả nhiên, bọn chúng tới rồi!

Lúc này, nhìn những bóng người dày đặc trên mặt đất như châu chấu, trong mắt Long Nhị tràn ngập vẻ thích thú!

Lâu lắm rồi anh ta chưa động chân động tay, sắp mốc người đến nơi rồi!

“Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả chưa?”, Lúc này Tiêu Chính Văn hỏi.

Long Nhị lập tức đáp lại: “Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi rồi, ba mươi nghìn binh lính không rút lui của sư đoàn Hổ Lang đang bí mật tiến vào thành phố, đóng quân ngay ngoại ô thành phố, có thể đến bất cứ lúc nào! Ngoài ra, Từ Nhân Phong thuộc Sở chỉ huy quân đội Vân Hải đã nhận được lệnh của chủ soái. Mặc dù có chút không hài lòng, nhưng đương nhiên anh ta sẽ không hành động hấp tấp!”

Xét cho cùng cũng là tướng lĩnh của các chiến khu khác nhau.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nhưng trong mắt lại loé lên cơn giận thấu trời, nói: “Được rồi! Cho ba mươi nghìn tướng sĩ không rút lui lên đường ngay!”

“Một nghìn binh lực nhanh chóng bao vây khách sạn Vân Hải!”

“Năm nghìn binh lực bao vây bảy thế lực lớn của thế giới ngầm Vân Hải, kẻ nào không đầu hàng, gϊếŧ không tha!”

“Tất cả binh lực còn lại bao vây sơn trang nhà họ Vân cho tôi!”

“Rõ!”, Long Nhị lớn tiếng đáp.

Lúc này xung quanh khách sạn Vân Hải, hơn một nghìn tên côn đồ, tay cầm dao và ống thép, bao vây toàn bộ nơi đây!

Một lúc sau, một chiếc xe Bentley màu đen dừng trước cửa khách sạn!

Vân Kim Hổ bước xuống xe, chiếc mũi khoằm đặc biệt chói mắt, từ người cụ ta toả ra một luồng khí lạnh khiến người ta run lên bần bật!

Dù gì thì cụ ta cũng là lão đại đứng đầu thế lực ngầm ở chín thành phố của tỉnh Vân!

Hào quang của Vân Kim Hổ vẫn còn đó!

“Vân Gia!”

Đột nhiên, trước khách sạn Vân Hải vang lên tiếng gầm long trời lở đất!

Tất cả bọn chúng đều giơ dao và ống thép trong tay, nhìn Vân Kim Hổ đầy ngưỡng mộ!

Vân Kim Hổ chăm chú nhìn hàng ngàn tên đàn em khí thế hùng hổ ở phía sau, mỉm cười rồi tức giận nói: “Người đâu! Bắt lấy đám người Tiêu Chính Văn cho tôi!”

“Rõ!”

Ngay lập tức, hơn chục tên đàn em hung hãn, vung dao và ông thép lên, xông thẳng vào khách sạn!

Nhưng, mười phút sau!

Hơn chục bóng người đập vào cửa kính vỡ vụn, rơi từ tầng cao nhất của khách sạn xuống!

Bịch, bịch, bịch!

Tất cả đều ngã bẹp xuống đất, người bê bết máu, chết tức tưởi!

Trong tích tắc, bầu không khí ở đây bỗng trở nên quái lạ!

Lúc này, hàng nghìn tên đàn em nhìn thấy hơn chục anh em bị ném từ trên toà nhà xuống, hai mắt đều trợn trừng, trong mắt bừng bừng lửa giận gầm lên: “Vân Gia, chúng tôi phải gϊếŧ hết chúng nó!”

“Đúng! Gϊếŧ chết bọn nó đi! Quá mất dạy!”

“Vân Gia! Chỉ cần ông nói một câu thôi, chúng tôi lập tức san bằng chỗ này!”

Đối mặt với cảm xúc tức giận và tiếng la hét của đám đàn em, gương mặt của Vân Kim Hổ tối sầm lại!

“Mẹ kiếp! Dám gϊếŧ người của Vân Kim Hổ này ngay trước mặt tao! Tất cả chúng mày, lập tức xông vào cho tao! Nhìn thấy đứa nào thì chém đứa đấy! Nhất là thằng Tiêu Chính Văn, chặt đứt tay chân rồi mang tới trước mặt tao!”

Vân Kim Hổ tức giận gầm lên như hổ dữ, âm thanh chói tai vô cùng!

“Gϊếŧ chết chúng nó!”

“Gϊếŧ chúng nó đi!”

“Xông lên! Báo thù cho các anh em đã chết!”

Trong tích tắc, hàng trăm tên côn đồ cầm dao và ống thép chuẩn bị xông vào khách sạn!

Nhưng!

Ngay lúc đó, hai bóng người cực kỳ lạnh lùng và nghiêm nghị xuất hiện ở cửa trước của khách sạn, khí thế ngút trời, kèm theo tiếng bước chân “bịch, bịch, bịch” như tiếng trống!

Gió lạnh bắt đầu nổi lên!

Ở cửa trước của khách sạn, áo choàng đen của Tiêu Chính Văn bay phấp phới, mang theo sát khí nồng đậm, để lộ chiến bào hoa văn rồng xanh bên trong, lấp lánh rạng rỡ!

“Vân Kim Hổ, ông muốn gϊếŧ bản soái?”

Một giọng nói lạnh như băng của Ma Vương nơi chín tầng địa ngục vọng lại, vang lên khắp khách sạn, khiến hàng nghìn người phải sững sờ!