Chiến Thần Bất Bại

Chương 222: Rốt cuộc mày là ai

Chương 222: Rốt cuộc mày là ai

Tôn Cường chạy vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ đến mức trán ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Suýt chút nữa đã nổ súng rồi!

Lúc này Lý Sóc quỳ dưới đất, cả người máu me be bét, nhìn thấy Tôn Cường chạy đến, vội vàng la lên: “Cục trưởng Tôn, cục trưởng Tôn, cứu tôi! Xin cứu tôi! Tôi là anh vợ của cậu, cậu không thể thấy chết mà không cứu được!”

Thật ra Lý Sóc trẻ hơn Tôn Cường, bởi vì chị gái hắn thích người trẻ như Lý Sóc.

Hiện giờ, Tôn Cường rất hận Lý Sóc!

Nếu không phải do chị của hắn thì Tôn Cường tuyệt đối sẽ không để loại người cặn bã như Lý Sóc vào Cục giám sát chất lượng!

Tôn Cường biết rõ Lý Sóc là người như thế nào!

Đáng tiếc, chị hắn bị những lời ngon tiếng ngọt của Lý Sóc dỗ dành, mỗi lần xảy ra chuyện đều chạy về chỗ hắn khóc lóc làm ầm ĩ.

Bây giờ thì hay rồi, trêu chọc phải nhân vật lớn mà không ai có thể chọc vào được.

Tôn Cường đi đến với vẻ mặt giận dữ, giơ tay tát vào mặt Lý Cường, khiến hắn bị đánh gãy vài cái răng, miệng đầy máu, Tôn Cường trách mắng: “Lý Sóc! Anh đúng là muốn làm phản rồi! Anh có biết người hôm nay anh đắc tội là ai không? Lúc đầu tôi thật sự không nên cho anh vào đây làm việc! Anh nói xem, những năm nay tôi theo sau dọn dẹp tàn cuộc cho anh! Anh thì gây thêm cho tôi bao nhiêu là rắc rối! Tôi hận không thể gϊếŧ chết anh ngay lập tức!”

Lý Sóc quỳ dưới đất, cả người run rẩy, khúm núm nói: “Em vợ, nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là anh rể của cậu, cậu nhất định phải cứu tôi…”

Tôn Cường bực bội, nhấc chân đá văng Lý Sóc, sau đó quay người, vẻ mặt tươi cười cung kính, cúi đầu khom lưng nói với Tiêu Chính Văn: “ Anh là anh Tiêu sao?”

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tôn Cường, đáp: “Cục trưởng Tôn, anh đến muộn rồi”.

Bây giờ trong lòng Tôn Cường cũng sợ hãi, không nhìn thấy trung úy đứng sau lưng Tiêu Chính Văn sao?

“Thật xin lỗi anh Tiêu, trên đường bị kẹt xe, tôi đã cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe đến đây rồi. Anh Tiêu, nghe nói lô vật liệu mà vợ anh đưa đến đều chưa đạt chuẩn? Anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ sắp xếp, bảo đảm đạt tiêu chuẩn!”

Tôn Cường trả lời.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng cười đáp: “Cục trưởng Tôn, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Trưởng phòng Lý đã đưa ra kết luận lô vật liệu không đạt tiêu chuẩn, Anh ta nói, lời nói của anh ta trong Cục giám sát chất lượng mới được tính. Anh ta muốn cho doanh nghiệp nào đạt chuẩn thì doanh nghiệp đó đạt chuẩn, anh ta muốn cho doanh nghiệp nào không đạt chuẩn thì không đạt chuẩn. Thậm chí, trưởng phòng Lý còn nói, ngay cả cục trưởng của Cục giám sát chất lượng cũng phải nghe lời anh ta, có chuyện này sao? Cục trưởng Tôn?”

Tôn Cường nghe vậy liền nổi giận đùng đùng!

Lý Sóc quỳ dưới đất vội hô to: “Em vợ, tôi… là tôi nhất thời hồ đồ, nói lời không nên nói…”

“Câm miệng! Đừng gọi tôi là em vợ! Ở đây là Cục giám sát chất lượng, gọi tôi là cục trưởng Tôn!”

Tôn Cường nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng!

Lý Sóc sợ hãi, vội sửa lời: “Vâng vâng, thưa cục trưởng”.

Lúc này Tôn Cường mới lạnh lùng hỏi: “Lý Sóc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói thật mọi chuyện ra cho tôi, nếu nói dối dù chỉ nửa câu thì chuyện của anh tôi sẽ không quan tâm đến nữa! Anh Tiêu muốn bắn chết anh, vậy thì bắn chết anh luôn đi!”

Lộp bộp!

Lý Sóc run rẩy, cả người lạnh lẽo quỳ dưới đất, gào khóc nói: “Anh Tiêu tha mạng, chuyện này không phải là ý của tôi, là… là tổng giám đốc Tề Phong của công ty Thụy Phong bảo tôi làm như vậy… Tối hôm qua anh ta mời tôi ăn cơm, đưa vài cô gái xinh đẹp đến dụ dỗ tôi, tôi… Tôi nhất thời không kháng cự lại được! Là anh ta, đều là anh ta bảo tôi làm vậy! Anh ta bảo tôi cố ý kiểm tra lô vật liệu của vợ anh Tiêu không đạt tiêu chuẩn, còn bảo tôi kéo dài nửa tháng, đến lúc đó, nhà họ Khương nhất định sẽ sốt ruột, đuổi vợ anh Tiêu đi. Lúc đó, anh ta có thể bán lô vật liệu trong tay mình cho nhà họ Khương với giá gấp đôi, cũng chia cho tôi 10% lợi nhuận…”

Nói đến cuối cùng, cả người Lý Sóc đã nhũn ra!

Dưới áp lực đáng sợ của cái chết, Lý Sóc không dám giấu giếm điều gì nữa!

Nghe Lý Sóc nói vậy, lông mày Tiêu Chính Văn nhíu lại, nói: “Tề Phong? Thiếu gia nhà họ Tề sao?”

“Hỏi anh đó!”, Tôn Cường phẫn nộ.

“Đúng đúng đúng, là thiếu gia nhà họ Tề, thiếu gia nhà họ Tề ở tỉnh”.

Lý Sóc vội vàng gật đầu, sau đó khóc nói: “Cục trưởng Tôn, anh Tiêu, mọi người cũng biết tôi chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé của Cục giám sát chất lượng, sao tôi có thể cấu kết với thiếu gia nhà họ Tề ở tỉnh được chứ, tôi… tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, xin anh Tiêu ban ơn, ban ơn! Tha cho cái mạng chó của tôi!”

Nói xong, Lý Sóc lập tức dập đầu xuống đất cầu xin tha mạng!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, đột nhiên sát khí trên người tản ra, khiến tất cả mọi người trong phòng kinh hãi!

“Tề Phong, nhà họ Tề, tốt lắm!”

Tiêu Chính Văn nói, sau đó ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lý Sóc: “Muốn sống thì anh nên biết phải làm như thế nào rồi đấy!”

Lý Sóc nghe vậy liền sửng sốt, Tôn Cường bên cạnh liền đạp cho một phát, quát mắng: “Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau tự mình đi làm giấy đạt tiêu chuẩn cho vợ anh Tiêu!”

“Hả! Vâng vâng vâng, tôi đi ngay, tôi đi xử lý ngay!”

Lý Sóc đứng bật dậy, hấp tấp đến mức không kịp điều chỉnh lại dáng vẻ của mình, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi tòa nhà. Từ xa hắn nhìn thấy Khương Vy Nhan đang đợi, lập tức khúm núm chạy tới, trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Tiểu thư Khương, thật xin lỗi, thật xin lỗi, lúc trước là do tôi hồ đồ, làm sai việc, cô đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán, bây giờ tôi sẽ giải quyết giấy đạt chuẩn cho cô ngay!”

Khương Vy Nhan bị cảnh tượng trước mắt dọa giật nảy mình, chủ yếu là khi Lý Sóc nói chuyện, trong miệng hắn đều là máu!

“Trưởng phòng Lý, anh không sao chứ?”, Khương Vy Nhan sợ hãi lùi lại vài bước.

Nhân viên ở phía sau cũng nhanh chóng đứng ra, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lý Sóc!

Lý Sóc vội vàng rút khăn ra lau mặt, cười nói: “Không có gì, không có gì, lúc nảy xuống lầu bị ngã, tiểu thư Khương, mời đi hướng này”.

Sau đó, Lý Sóc tự mình đưa giấy chứng nhận lô vật liệu đạt chuẩn cho Khương Vy Nhan!

Cầm giấy chứng nhận đạt chuẩn, Khương Vy Nhan có cảm giác như đã trải qua mấy đời, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Cuối cùng cũng có rồi, nhanh, mọi người hãy báo ngay cho người ở nhà máy, khởi công ngay lập tức! Tối nay có tăng ca cũng phải xử lý xong lô vật liệu này, rồi đưa đến trung tâm mua sắm!”

“Vâng, giám đốc Khương!”, một nhân viên phấn kích hào hứng lập tức cầm giấy chứng nhận quay về nhà máy.

Hai nhân viên ở lại đứng bên cạnh Khương Vy Nhan với vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc Khương, cô nói thử xem vì sao đột nhiên Lý Sóc lại cho lô vật liệu của chúng ta đạt tiêu chuẩn? Có phải là anh Tiêu làm không?”

Khương Vy Nhan lấy lại cảm xúc, vẻ mặt cũng nghi hoặc nhìn lên cửa của tòa nhà Cục giám sát chất lượng.

Vài phút sau thì thấy Tôn Cường đích thân tiễn Nhậm Lương ra cửa, hai người còn bắt tay nói nói cười cười, chỉ là không thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn đâu.

Ngay lúc Khương Vy Nhan nhón ngón chân nhìn trái nhìn phải thì phía sau một bóng người đi đến, dịu dàng cười hỏi: “Vy Nhan, em đang nhìn gì vậy?”

“Hả?”

Khương Vy Nhan quay đầu lại, thấy Tiêu Chính Văn không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, nghi hoặc hỏi: “Anh… anh từ đâu ra vậy? Sao em không nhìn thấy anh?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Anh đi ra từ sớm rồi, sao vậy?”

Khương Vy Nhan nhìn Nhậm Lương và Tôn Cường ở bên kia, rồi lại liếc nhìn Tiêu Chính Văn, trợn tròn đôi mắt to, nghi hoặc hỏi: “Tiêu Chính Văn, chuyện này là anh giải quyết đúng không? Vừa nãy em nghe những binh lính đó nói, anh là trưởng quan của Nhậm Lương?”