Chiến Thần Bất Bại

Chương 179: Nhà họ ninh sụp đổ, có thù tất báo

Chương 179: Nhà họ Ninh sụp đổ, có thù tất báo

Lúc này, sự xuất hiện của Vương Truyền Minh chính là quả bom nặng kí nhất!

Ngay lập tức, tất cả binh lính đều đứng nghiêm chào điều lệnh!

Vương Truyền Minh cũng bước đều bước trên đôi giày chiến đấu tiến về sân khấu.

Ông ta mặc quân phục, trên vai lấp lánh quân hàm ba sao và bông lúa vàng, chói sáng rực rỡ!

Thượng tướng!

Một thượng tướng xuất hiện ở trang viên nhà họ Ninh!

Càng đáng sợ hơn là Vương Truyền Minh này còn là chiến thần cấp bốn sao của chiến khu Đông Nguyên!

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nín thở, sắc mặt nghiêm trọng liếc nhìn Vương Truyền Minh!

Đại diện của các thế gia giàu có và doanh nghiệp ở Tu Hà cũng lần lượt nhường đường, thậm chí có người còn không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Bởi vì, khí thế quá bức người!

Đây là thượng tướng, chiến thần cấp bốn sao đấy!

Chiến thần của Hoa Quốc, số lượng không vượt quá ba mươi người mà thôi!

Mỗi người đều có những đóng góp to lớn cho Hoa Quốc, đều từng hi sinh cả tính mạng và xương máu vì Hoa Quốc!

Bọn họ cũng được người dân Hoa Quốc kính trọng.

Là nhân vật có cấp bậc cao nhất chỉ đứng sau chủ soái!

Và cũng là người được bầu chọn giữ chức chủ soái!

Thậm chí có những lúc có thể thay chủ soái ra lệnh điều động quân lính từ chiến khu!

Nếu như nói, chủ soái chiến khu là sự tồn tại dưới một người trên trăm vạn người!

Vậy thì chiến thần chính là sự tồn tại dưới một người, trên vạn người trong năm chiến khu lớn của Hoa Quốc!

“Trời ạ, là một vị thượng tướng! Mọi người nhìn thấy gì chưa, quân hàm trên vai là thượng tướng!”

“Không được rồi, ngay cả thượng tướng cũng tới rồi! Vậy người này là ai?”

“Bình thường mọi người không đọc tin tức sao? Đây là thượng tướng Vương Truyền Minh, tổng tham mưu trưởng bên cạnh chủ soái Từ Kiêu Long thuộc tổng bộ chiến khu Đông Nguyên! Đáng sợ hơn là ông ấy còn là chiến thần!”

Soạt!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh!

Một vị thượng tướng, lại còn là chiến thần!

Với thực lực và thân phận này thì người này có có vị trí cao nhất ở đây rồi!

Chẳng lẽ người này đến cứu Ninh Dương sao?

Suy cho cùng, Ninh Dương cũng là người của tổng bộ chiến khu Đông Nguyên.

Không ít người bắt đầu suy đoán, lúc này ngay cả sắc mặt của Lý Trường Thắng cũng trở nên khó coi.

Mà cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người kinh ngạc, thậm chí trợn tròn hai mắt, hoài nghi cuộc sống!

Bởi vì, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Vương Truyền Minh vậy mà lại nhẹ nhàng bước lên sân khấu trước, sau đó đi về phía Tiêu Chính Văn, khẽ gật đầu, nói: “Cậu Tiêu, đã lâu không gặp”.

Soạt!

Lông tóc mọi người dựng ngược!

Vương Truyền Minh lại khách sáo với Tiêu Chính Văn, nói chuyện còn khiêm tốn như vậy!

Ông ta là một vị thượng tướng cấp bậc chiến thần đấy!

Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bộ não mọi người bị ngưng hoạt động, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Họ lại liếc nhìn Tiêu Chính Văn, anh thản nhiên gật đầu, chẳng nói câu nào!

Ngay lúc này, đám đông như dậy sóng!

Tất cả đều sững sờ và nhiều hơn là kinh ngạc!

Tiêu Chính Văn đối mặt với vị thượng tướng kiêm chiến thần, vậy mà lại có thái độ điềm đạm như thế!

Chẳng lẽ tên này không lo lắng bị đối phương trừng phạt vì tội thiếu tôn trọng sao?

“Tên Tiêu Chính Văn kia điên rồi sao? Lại dám bất kính với chiến thần Vương như vậy?”

“Chẳng lẽ tên này có thân phận nào đó thật sao? Bằng không, tại sao chiến thần Vương lại tới chào hỏi cậu ta ngay vậy chứ?”

“Không thể đoán ra được! Thân phận của tên Tiêu Chính Văn này đúng là càng lúc càng mơ hồ!”

Mọi người nhao nhao bàn luận.

Lúc này, đám người Khương Thái Xương đổ đầy mồ hôi lạnh, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ xem thường của Tiêu Chính Văn với Vương Truyền Minh, họ càng thêm hoang mang!

Đây là thượng tướng đấy, lại còn là chiến thần!

Sao Tiêu Chính Văn lại có thái độ như vậy!

Quá kiêu ngạo rồi!

Quá ngông cuồng rồi!

Khương Thái Xương sốt ruột đến mức mặt mày đỏ bừng, lão mắng: “Tiêu Chính Văn đúng là là tên nhóc không được dạy dỗ, quá ngông cuồng! Lẽ nào cậu ta không biết Vương Truyền Minh là nhân vật lớn cấp bậc chiến thần sao? Cả Tu Hà này, thậm chí cả tỉnh, không ai dám có thái độ như vậy với ông ấy! Nếu khiến chiến thần Vương oán hận nhà họ Khương thì nhà họ Khương của chúng ta sẽ xong đời”.

“Đúng vậy, bố, tên Tiêu Chính Văn này quá kiêu ngạo rồi! Tuy rằng không biết rốt cuộc cậu ta có thân phận gì, nhưng sao có thể cao hơn chiến thần Vương được chứ, tên này đang cố ý làm khó nhà họ Khương chúng ta đây mà”, Khương Văn Kỳ phụ họa theo, căm hận chửi rủa.

Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên cũng lạnh lùng, trách móc: “Cũng không biết anh ta giẫm phải vận cứt chó gì, xem ra, tên Tiêu Chính Văn này vẫn là lính xuất ngũ của chiến khu Bắc Lương, nói không chừng còn có thân phận gì đó! Có điều, theo cháu nghĩ dù anh ta có thân phân gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là loại lính xuất ngũ rác rưởi!”

Mà lúc này, Vương Truyền Minh quay người, toàn thân tỏa luồng khí lạnh, quan sát Ninh Dương với ánh mắt lạnh tanh!

Ninh Dương đột nhiên phản ứng lại, chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói: “Mày… mày thực sự là…”

Bịch!

Bỗng nhiên!

Vương Truyền Minh ra tay, tung cước đá bay Ninh Dương văng ra ngoài, nặng nề đập vào bức tường phía sau vang lên một tiếng rầm.

Cả bức tường đột nhiên nứt toác, sau đó sụp đổ, toàn bộ gạch đè lên người Ninh Dương.

Phụt!

Ninh Dương phun ra mấy ngụm máu, ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng nhìn Tiêu Chính Văn và Vương Truyền Minh trên sân khấu, lời nói cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng, mãi mà không thốt ra được!

Anh ta đã đoán ra thân phận của Tiêu Chính Văn!

Chỉ có nhân vật cấp bậc chủ soái mới có thể khiến chiến thần cúi đầu!

Bởi vì, chiến thần trước mặt người thường là sự tồn tại tối cao, duy chỉ trước mặt chủ soái, mới phải cúi đầu.

Điều đó có nghĩa Tiêu Chính Văn chính là chủ soái Bắc Lương!

Quá đáng sợ!

Ớn lạnh toàn thân!

Giây phút đó, Ninh Dương đã hối hận!

Anh ta lại dám đối địch với chủ soái Bắc Lương, hơn nữa còn sỉ nhục vợ và con của chủ soái Bắc Lương!

Tội chết!

Tội chết diệt tộc!

“Chiến thần Vương! Cầu xin ông, tha cho nhà họ Ninh, tha cho em gái và bố mẹ tôi, tất cả đều là lỗi của một mình Ninh Dương tôi! Là tôi tự mình hành động, cầu xin ông, tha cho họ!”, Ninh Dương suy sụp, biết mình không còn đường quay lại, chỉ có thể nằm dưới đất, không ngừng đập đầu cầu xin tha thứ!

Vương Truyền Minh xua tay, lạnh lùng lên tiếng: “Người đâu, bắt cậu ta lại”.

Bụp bụp bụp!

Ngay lúc đó, vài cận vệ do Vương Truyền Minh đưa tới, chạy thẳng đến, nâng súng trường trong tay, đánh gãy tay chân Ninh Dương, sau đó lôi xuống sân khấu đè anh ta xuống đất!

Dù sao anh ta cũng là binh vương cấp bốn sao, bắt buộc phải khiến anh ta mất đi năng lực hành động.

Nếu không, một khi anh ta trở mặt thì những người ở đây, ngoài Tiêu Chính Văn và Vương Truyền Minh có thể tự bảo vệ mình, những người khác, đều không phải đối thủ của Ninh Dương!

Cùng lúc đó toàn bộ người nhà họ Ninh, trên có người già tám mươi tuổi, nhỏ có trẻ em bảy tám tuổi, tất cả đều bị bắt đưa đến quỳ dưới đất, kêu gào khóc lóc thảm thiết!

Vương Truyền Minh lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ trước mặt, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, bởi vì vấn đề ở chiến khu Đông Nguyên của tôi, nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay, vì vậy, cậu hãy định đoạt việc sống chết của bọn chúng”.

Rầm!

Ngay lúc đó, hai mắt Ninh Dương ngấn lệ, hoảng hốt và sợ hãi khi nhìn đám người lớn nhỏ nhà họ Ninh đang quỳ trước mặt.

“Tiêu Chính Văn! Cầu xin anh hãy tha cho bọn họ! Tất cả đều là lỗi của tôi, lỗi của một mình tôi!”, Ninh Dương hô lên, anh ta không dám nói ra thân phận của Tiêu Chính Văn!

Bởi vì anh ta hiểu rõ, việc này liên quan đến cơ mật của Hoa Quốc!

Nếu không, vừa nãy Vương Truyền Minh cũng sẽ không chỉ đá anh ta một cước!

Tiêu Chính Văn đột nhiên nắm tay Khương Vy Nhan đi về phía trước.

Lúc này Ninh Kỳ Nhi cũng đang quỳ trong đám người, nước mắt giàn giụa, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhìn Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bước tới, cô ta quỳ rạp xuống, ôm lấy chân Khương Vy Nhan, khóc nói: “Vy… Vy Nhan, cầu xin cô, nể tình cảm chị em bao năm qua của chúng ta, hãy tha thứ cho tôi, bỏ qua cho nhà họ Ninh, bỏ qua cho anh trai tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, cầu xin cô!”

Khương Vy Nhan nhìn Ninh Kỳ Nhi đang quỳ trước mặt mình, hơi hoảng hốt và do dự, nước mắt trong khóe mắt lại tuôn trào!

Tiêu Chính Văn cầm chặt bàn tay lạnh ngắt và run rẩy của cô, nhẹ nhàng nói: “Vy Nhan, bây giờ, bọn họ, đều do em xử lý”.