Chương 176: Cờ của vua Bắc Lương!
Ninh Dương nổi giận!
Anh ta là là binh vương cấp bốn sao vậy mà lại bị làm bị thương nặng chỉ với một cú đá!
Tiêu Chính Văn tuyệt đối không phải là một người lính giải ngũ bình thường!
Ít nhất thực lực của anh cũng là binh vương cấp bốn sao!
Với thực lực như vậy thì thấp nhất cũng là cấp bậc thiếu tá ở Hoa Quốc!
Thiếu tá!
Ngang hàng với Ninh Dương!
Anh ta không cho phép xuất hiện thiếu tá thứ ba ở mảnh đất Tu Hà!
Càng không cho phép, một người có khả năng là thiếu tá trở thành kẻ thù của mình!
Phải bóp chết!
Do đó, trong nháy mắt, Ninh Dương đã ra lệnh!
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên, trong ngoài trang viên nhà họ Ninh, ba nghìn cận vệ do Ninh Dương đưa đến lập tức xuất hiện trong màn đêm, tựa như thủy triều đen kịt, ào ào tiến vào từ cổng trang viên nhà họ Ninh!
Bụp bụp bụp!
Trong phút chốc, ba nghìn cận vệ mang theo súng đã tập hợp đông đủ, phong tỏa hoàn toàn trang viên nhà họ Ninh!
Lúc này tất cả quan khách đến dự tiệc đều hoảng hốt sợ hãi khi nhìn thấy binh lính cầm súng liên tục chạy qua chạy lại trước mặt!
Điều đáng sợ hơn là đám binh lính ngoài cùng đều chĩa súng về phía họ, toàn thân toát ra sát khí lạnh toát!
“A a a! Đừng nhằm vào chúng tôi, chúng tôi là bạn của thiếu tá Ninh Dương, chúng tôi đến đây để dự tiệc mà!”
“Sao có thể như vậy chứ? Thiếu tá Ninh Dương, sao anh lại làm vậy?”
“Xong rồi, xong rồi! Đều tại Tiêu Chính Văn, chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
Nhất thời, mấy trăm khách mời đều hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, hoàn toàn bị đám binh lính bên ngoài ép vào góc sâu nhất trong trang viên!
“Ngồi xuống!”
“Tất cả cúi đầu ngồi xổm xuống!”
Đám binh lính phẫn nộ gào lên, một vài người không nghe lời còn bị bọn chúng dùng báng súng đánh gục, máu me đầm đìa, ngã nhào vào trong đám người, kêu rên thảm thiết!
Ở bên kia, đám binh lính đông đảo mang theo súng đã bảo vệ xung quanh Ninh Dương, binh lính phía trước còn có tấm bia chống đạn.
Lúc này xung quanh sân khấu đều là binh lính mặc đồng phục chiến đấu màu đen. Tất cả súng của bọn chúng đều chĩa về phía ba người Tiêu Chính Văn trên sân khấu!
Ngay cả những người do Hàn Lợi Dân đưa đến cũng bị bao vây hoàn toàn!
Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong lòng đã bùng cháy đến cực điểm!
Ninh Dương bước ra khỏi vòng bảo vệ với vẻ mặt hung tợn, liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang dửng dưng trước mặt, rồi gào lên: “Tiêu Chính Văn, hóa ra là tao đã đánh giá thấp mày rồi! Không ngờ mày lại có thực lực như vậy, quả nhiên mày không phải là lính giải ngũ bình thường. Nhưng vậy thì đã sao! Ở đây, tao có ba nghìn cận vệ, đủ để san bằng mọi thứ! Cho dù Tiêu Chính Văn Mày có ba đầu sáu tay thì cũng sẽ trở thành một linh hồn chết dưới họng súng thôi!”
Theo tiếng gào thét của Ninh Dương, ba nghìn cận vệ đồng loạt thực hiện động tác lên đạn chuẩn bị bóp cò một cách ngay ngắn và có trật tự!
Bầu không khí ở hiện trường bỗng trở nên căng thẳng tột độ!
Khương Vy Nhan và Na Na càng thêm sợ hãi, núp sau lưng Tiêu Chính Văn!
“Chính Văn, đời này Khương Vy Nhan em chưa từng làm chuyện gì táo bạo, nhưng đêm nay, nếu chúng ta không thể sống sót ra ngoài thì em sẵn sàng chết cùng anh và Na Na!”
Đột nhiên, Khương Vy Nhan nghiêm túc nói, cô ôm Na Na đang mơ màng ngái ngủ trên tay.
Cuối cùng, Na Na cũng không chịu đựng được nữa.
Tiêu Chính Văn nhìn nghiêng, vươn tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên khóe mắt Khương Vy Nhan, nói: “Em yên tâm đi, chúng ta sẽ không chết đâu!”
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay lại, lạnh lùng nói: “Hàn Lợi Dân, anh còn định đợi đến khi nào nữa?”
Nghe vậy, Hàn Lợi Dân lập tức lấy ra một tập tài liệu của tổng bộ chiến khu Đông Nguyên, giơ cao trong tay và gào lên: “Ninh Dương! Đây là tài liệu do tổng bộ chiến khu Đông Nguyên trực tiếp ban bố! Có chữ ký của bảy vị tướng chiến khu và chủ soái Từ Kiêu Long cùng con dấu. Từ giờ phút này trở đi, bãi bỏ tất cả chức vụ của cậu ở chiến khu Đông Nguyên bao gồm cấp bậc thiếu tá! Nếu cậu không tuân lệnh và không hạ vũ khí của mình xuống thì sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ! Còn những binh lính đi theo Ninh Dương sẽ bị tước vũ trang ngay tại chỗ, bỏ vũ khí xuống, đợi đưa đi thẩm tra, nếu vi phạm quân lệnh, gϊếŧ không tha”.
Tiếng hô lớn của Hàn Lợi Dân vang vọng khắp trang viên nhà họ Ninh!
Ba nghìn cận vệ của Ninh Dương bắt đầu dao động, khẩu súng trong tay chậm rãi buông xuống!
Ninh Dương đứng trên sân khấu, nhìn đống tài liệu giơ cao trong tay Hàn Lợi Dân, tức giận gào ầm lên: “Hàn Lợi Dân! Anh nói năng bậy bạ, làm loạn lòng quân! Tài liệu của tổng bộ chiến khu gì chứ, đều là giả! Mọi người nghe rõ đây, tài liệu trong tay Hàn Lợi Dân là giả! Cầm súng lên cho tôi!”
“Ninh Dương! Cậu thật hỗn láo! Cậu vi phạm quân lệnh phải bị xử bắn! Tài liệu trong tay tôi tuyệt đối là thật! Cậu đừng khăng khăng làm theo ý mình nữa! Đừng chống cự vô ích!”
Hàn Lợi Dân vô cùng tức giận, hét lên với Ninh Dương!
Đồng thời, anh ta cũng nói thêm: “Ninh Dương! Cậu nhìn cho kỹ đi, xung quanh là gì”.
Hàn Lợi Dân vừa dứt lời, bên ngoài trang viên nhà họ Ninh đã đông nghịt người, tiếng bước chân bụp bụp bụp rền vang khắp trời đất!
Mười nghìn binh lính từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà do Hàn Lợi Dân điều động đã đóng quân tại một nơi cách trang viên nhà họ Ninh một kilomet. Lúc này, tất cả đều tập hợp lại và bất ngờ bao vây toàn bộ trang viên nhà họ Ninh!
Dưới ánh mắt của mọi người, mười nghìn binh lính của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đều được trang bị súng đạn thật, đã bao vây nơi này một cách chỉnh tề và có trật tự!
Nhìn xung quanh, trong màn đêm đen, tất cả đều là binh lính với đầy đủ trang thiết bị vũ trang!
Họng đại bác của mười mấy chiếc xe tăng đột nhiên xoay tròn và nhắm vào trang viên nhà họ Ninh!
Mà ở vị trí hàng đầu ngay chính giữa mười nghìn binh lính này, có những chiếc xe tuần tra với đèn xanh đỏ lóe sáng, hàng trăm chiếc xếp thành một hàng!
Tất cả lính tuần tra lúc này đều đang ngồi xổm sau cửa xe, súng của bọn họ nhắm thẳng vào ba nghìn cận vệ trong và ngoài trang viên nhà họ Ninh!
“Người ở bên trong nghe đây, lập tức bỏ vũ khí xuống! Từ bỏ việc kháng cự! Chúng tôi thuộc Sở chỉ huy quân đội Tu Hà! Đừng giãy giụa vô ích! Nếu không sẽ chỉ còn một con đường chết!”
Bên ngoài, phụ tá của Hàn Lợi Dân đứng trên một chiếc xe tăng, cầm loa, gào thét trong gió lạnh!
Bên trong trang viên, ánh mắt Ninh Dương lóe lên luồng sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mười nghìn binh lính không thấy điểm cuối của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
“Hàn Lợi Dân! Tôi là thiếu tá đấy! Ngồi ngang hàng với anh! Anh dám điều động người đến bao vây tôi sao?”, Ninh Dương gào lên: “Anh tưởng rằng chỉ dựa vào mười nghìn binh lính của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà này mà có thể khiến tôi khoanh tay chịu trói à? Người của tôi đều đến từ tổng bộ chiến khu Đông Nguyên! Không giống đám binh lính trẻ con của anh!”
Nhưng Hàn Lợi Dân không trả lời.
Mà đúng lúc này!
Đột nhiên!
Toàn bộ trang viên nhà họ Ninh khẽ rung chuyển!
Ngay sau đó, sân khấu bắt đầu rung lắc mạnh, ánh đèn sân khấu bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa!
Trên mặt đất xung quanh trang viên cũng không ngừng vang lên tiếng bước chân dồn dập!
Bên trong và bên ngoài trang viên, bao gồm các công trình xây dựng bàn ghế, đều bị chấn động!
Người trong trang viên đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi!
Mặt đất sao lại bắt đầu rung chuyển vậy?
Đứng trên sân khấu, khuôn mặt Ninh Dương cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt nghiêm trọng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, đây là… động đất sao?
Ngay sau đó, trong tầm mắt của anh ta, màn đêm đen phía xa dường như bị xé nát!
Anh ta trợn mắt nhìn lá cờ lớn đang tung bay theo gió chợt xuất hiện ở phía xa!
Cờ Hắc Kim Long!
Bên trên có hai chữ Bắc Lương!
Cờ của vua Bắc Lương!