Chiến Thần Bất Bại

Chương 169: Ba mươi nghìn quân sư đoàn hổ lang

Chương 169: Ba mươi nghìn quân sư đoàn Hổ Lang

“Cái gì?”

Từ Phân hoảng hốt, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ, liều mạng giãy giụa: “Đừng, đừng mà! Đừng chôn chúng tôi! Tiểu thư Ninh, cứu mạng! Đều là con ả Khương Vy Nhan kia và tên Tiêu Chính Văn vô dụng đó gây họa, không liên quan gì đến tôi hết mà…A a a, đừng chôn chúng tôi!”

Trong nháy mắt, Từ Phân, Khương Thần và Khương Học Bác bị đẩy thẳng vào hố sâu đã đào xong!

Khương Thần bị dọa đến mức tè cả ra quần, khóc lóc kể lể trốn phía sau Từ Phân, kêu khóc: “Mẹ, con không muốn chết, con không muốn chết đâu… con còn trẻ, con còn trẻ mà…”

Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan trong chuồng chó, hỏi: “Nói hay không nói? Không nói thì bây giờ tôi sẽ chôn bố mẹ và em trai cô!”

Khuôn mặt Khương Vy Nhan đầy nước mắt, nhìn bố mẹ trong hố sâu gào khóc và tuyệt vọng, trong lòng cô rất đau, cũng rất tuyệt vọng!

Khoảnh khắc đó, cô chỉ có thể không ngừng cầu xin, không ngừng dập đầu!

Nhưng theo cái nhấc tay của Ninh Kỳ Nhi, mấy tên lính kia lập tức vung xẻng sắt, nâng bụi đất lên, trong nháy mắt đã san toàn bộ đến người Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần…

“Đừng, đừng mà… bố, mẹ, con xin lỗi, con gái bất hiếu, con gái có lỗi với hai người…”

Khương Vy Nhan tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ đành ngửa lên trời kêu gào đau khổ: “Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc anh đang ở đâu, đang ở đâu chứ?”

Khương Vy Nhan sắp phát điên!

Lúc này cô bị nhốt trong chuồng chó, chỉ đành trơ mắt nhìn những người kia chôn sống bố mẹ và em trai mình!

Cô bất lực gào khóc, không ngừng dập đầu cầu xin.

Nhưng đổi lại là Ninh Kỳ Nhi càng lúc càng tệ hơn!

Trong hố sâu, Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần, toàn bộ đều tuyệt vọng nhìn trời kêu khóc.

“Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy, chúng tôi đã làm sai chuyện gì chứ?”, Từ Phân khóc lóc, còn không ngừng mắng chửi Khương Vy Nhan: “Đều tại con đàn bà đê tiện như cô! Tại cô nên bọn tôi mới bị chôn sống!”

Khương Thần bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, bùn đất hết xẻng này đến xẻng khác, toàn bộ đều đập lên mặt, lên người cậu ta!

“Mẹ, con sợ, cứu mạng, con không muốn chết… Thật sự không muốn chết đâu…”, Khương Thần gào khóc.

Lúc này những gia chủ và nhà doanh nghiệp của thế gia nhà giàu hạng nhất xung quanh đều nhìn cảnh tượng trước mắt với sắc mặt thờ ơ.

Không ai dám đứng ra mặt, không ai dám lên tiếng khuyên can.

Bởi vì, ở đây là nhà họ Ninh!

Người trên kia là em gái ruột của thiếu tá Ninh Dương!

Quanh đó còn có bảo vệ của Ninh Dương đang đóng giữ.

Toàn bộ đều được trang bị vũ khí súng ống đạn dược đầy đủ!

Lúc này đám người Khương Thái Xương đứng phía sau, nhìn cả nhà Khương Học Bác sắp bị chôn sống, cũng rất sốt ruột, dẫu sao đó cũng là con trai của lão!

“Văn Kỳ, làm sao đây? Cả nhà Học Bác sẽ không bị chôn sống thật chứ?”, Khương Thái Xương nôn nóng hỏi.

Đầu Khương Văn Kỳ cũng đầy mồ hôi lạnh, xem tình hình này, sợ là cả nhà Khương Học Bác lành ít dữ nhiều rồi!

Mặc dù ông ta không thích gia đình Khương Học Bác, nhưng dẫu sao cũng là em trai của mình.

“Bố, tình hình bây giờ con cũng không biết phải làm sao? Người Ninh Kỳ Nhi muốn tìm là Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan kia khăng khăng không chịu nói thì có thể làm gì được chứ?”, Khương Văn Kỳ nói với vẻ mặt đầy bất lực.

Khương Thái Xương nhìn sang Khương Mỹ Nghiên, hỏi: “Mỹ Nghiên, cháu có thế làm phiền thiếu gia Ngô chút được không, bảo cậu ta tìm thiếu tá Ninh, dù sao cũng là chú hai của cháu đấy!”

Khương Mỹ Nghiên suy nghĩ, gật đầu trả lời: “Ông nội, để cháu thử”.

Nói xong, cô ta nhìn xung quanh, tìm được Ngô Khoan Nghiệp trong đám người, lập tức chạy qua, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, anh có thể tìm thiếu tá Ninh, bảo anh ta tha cho cả nhà chú hai của em không? Đương nhiên, Khương Vy Nhan thì có thể không cần quan tâm…”

Ngô Khoan Nghiệp cau mày, nhìn động tĩnh trước mặt, vẻ mặt hơi do dự, nhưng không chống đỡ được sự công kích dịu dàng của Khương Mỹ Nghiên, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: “Anh thử xem”.

Sau đó cậu ta đi đến bên cạnh Ninh Dương được mọi người vây quanh, cung kính nói: “Thiếu tá Ninh, người của nhà họ Khương muốn xin giúp gia đình kia, đương nhiên mẹ con Khương Vy Nhan thì không cần thiết, là ba người trong hố kia thôi”.

Ninh Dương xoay người, vẻ mặt lạnh lùng, khóe mắt lộ ra vẻ ớn lạnh, khóe miệng nhếch lên, nhìn đám người nhà họ Khương tha thiết mong chờ ở phía xa, rồi nói: “Được, bảo bọn họ lên đi”.

Ngô Khoan Nghiệp lập tức gật đầu, mặt tươi cười đi về phía đám người nhà họ Khương.

Mà bên này, Ninh Dương đã đi lên sân khấu, người mặc quân phục, vai mang quân hàm của thiếu tá, khiến mọi người ở đây nhìn chăm chú!

Anh ta giơ tay lên, những binh lính kia dừng động tác trong tay lại.

Tiếp đó, Ninh Dương nhìn đám người nhà họ Khương, cười nhạt hỏi: “Các người muốn cầu xin cho ba người này à?”

Khương Thái Xương nở nụ cười, nói: “Thiếu tá Ninh, đó là con trai của tôi, chúng không có quan hệ gì mấy với Tiêu Chính Văn, vẫn mong thiếu tá Ninh giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng, tôi thay mặt cho toàn thể người nhà họ Khương vô cùng cảm ơn”.

Sắc mặt Ninh Dương dửng dưng đáp: “Vậy được, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, cứu ba người bọn họ, đổi lại cả nhà họ Khương”.

Soạt!

Câu nói này khiến mọi người ở đây đều yên lặng!

Đám người Khương Thái Xương trợn tròn hai mắt, nhất thời sắc mặt vô cùng căng thẳng!

Cái gì?

Cả nhà họ Khương đổi lại một nhà ba người của Khương Học Bác?

Mặt Khương Thái Xương đầy vẻ do dự và kích động, nói: “Thiếu tá Ninh, cậu đừng đùa, đây đây đây… đã vượt quá phạm vi mà nhà họ Khương có thể chấp nhận rồi”.

Ninh Dương cười khẩy: “Vậy à? Vậy nếu giữa nhà họ Khương và ba người này, chỉ có thể đưa ra một lựa chọn thì sao? Ông cụ Khương, ông nên chọn thế nào?”

Khương Thái Xương sững sờ!

Tâm trạng Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên càng kích động, kéo bả vai của Khương Thái Xương: “Ông nội, ông không thể đồng ý được! Cả nhà họ Khương luôn đấy!”

Bên kia, Khương Thần thấy có hi vọng, liều mạng gào thét: “Ông nội, cứu cháu trai! Cứu cháu trai! Cháu vẫn chưa muốn chết, không muốn chết đâu…”

“Bố! Bố không thể vứt bỏ bọn con, bọn con là người nhà họ Khương mà, Học Bác là con trai của bố!”, Khương Học Bác cũng sợ, khóc lóc nói.

Khương Thái Xương tỏ vẻ nghiêm trọng, trong lòng rất nôn nóng, không cách nào đưa ra quyết định.

Mà cùng lúc này.

Dưới màn đêm, Tu Hà hóa thành một thành phố ánh đèn chói lóa xen kẽ nhau!

Đèn đóm rực rỡ!

Trong màn đêm dày đặc, ở ngoại ô Tu Hà, ba mươi nghìn đàn ông Bắc Lương đã đứng nửa tiếng đồng hồ ở dưới tình cảnh này.

Đậm chất quân đội oai hùng, giờ phút này xông thẳng lên trời cao, khuấy động tầng mây phía trên, toát ra cuồng phong mãnh liệt!

Đưa mắt nhìn, cả vùng ngoại ô như có thêm vô số cây thông sừng sững trong một đêm!

Nhìn kỹ thì đó không phải thông!

Là một loạt bóng người mặc đồng phục xanh tác chiến!

Ba mươi nghìn đàn ông Bắc Lương, lúc này đều khoác trang phục chiến đấu, súng thép vắt ngang trước ngực, mỗi bóng người giống như từng chuôi kiếm sắc, tràn đầy lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, đây giống như tảng đá, sừng sững không cử động!

Thậm chí, hô hấp của bọn họ cùng vô cùng đều đặn, tản ra khí thế sát phạt chinh chiến sa trường ngập trời!

Đây chính là ba mươi nghìn sư đoàn Hổ Lang mạnh nhất Bắc Lương khiến tám nước nghe danh đã sợ mất mật!

Trong nháy mắt!

Vù!

Mấy chục lá cờ lớn, che lấp trăng sáng, nghênh đón cuồng phong, gầm thét gào rít!

Lá cờ vua Bắc Lương!

Lá cờ màu đen, kim long mạ vàng, bên trên viết rõ hai chữ Bắc Lương!