Chiến Thần Bất Bại

Chương 77: Khởi binh hỏi tội

Chương 77: Khởi binh hỏi tội

Khoảnh khắc đó, Tiền Lão Hổ có cảm giác trời sụp xuống rồi! Có lẽ mọi thứ cả đời ông ta phấn đấu mới có được sẽ mất đi toàn bộ vào ngày hôm nay!

Người đàn ông trước mặt cực kỳ đáng sợ! Thế mà có thể khiến tổng tư lệnh Tống của Tu Hà đích thân đến đây, hơn nữa còn cúi người cung kính nói chuyện với anh! Cậu ta có khí thế và uy lực thế nào? Thực lực ra sao?

Tiền Lão Hổ quỳ thụp xuống đất, mồ hôi vã như tắm, vẻ mặt rất hoảng loạn!

Tống Hậu Lượng quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiền Lão Hổ đang quỳ dưới đấy nói: “Tiền Lão Hổ! Bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”

Tiền Lão Hổ ngẩng đầu lên, cả người run rẩy nhìn Tiêu Chính Văn đang ung dung ngồi trên sofa. Sau đó, ông ta vội vàng bò đến chỗ anh như một con chó, dập đầu xin tha: “Ngài Tiêu, ngài Tiêu, tôi sai rồi! Xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của tôi! Tôi nhất thời hồ đồ xúc phạm đến ngài Tiêu! Xin ngài Tiêu nương tay, sau này Tiền Lão Hổ tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn tha mạng ngày hôm nay của ngài!”

Tiêu Lão Hổ điên cuồng dập đầu, đầu đập vào gạch dưới sàn vang lên tiếng cốp cốp, cả viên gạch đều bị vỡ dính máu tươi trên đó!

Cảnh tượng này hoàn toàn khiến từng đàn em của Tiền Lão Hổ buông vũ khí trong tay xuống, đều quỳ rạp xuống!

Đám người Hàn Dĩnh Nhi ở phía bên kia cũng kinh hoảng!

Nhất là Tiền Tuệ Tuệ lúc này thấy bố của mình vốn là một người giỏi giang, một tay có thể che trời, thế mà bây giờ lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn – người mà cô ta vốn xem thường và chế nhạo!

Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới quan của cô ta đều sụp đổ! Lúc này người bố mà cô ta luôn lấy làm tự hào, tính cách kiêu ngạo hống hách của cô ta đều bị nghiền thành một đống hỗn độn!

Rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai? Tại sao lại có thế lực đáng sợ như vậy?

Ngay cả Trịnh Thiên Thái – người đứng đầu ở thế giới ngầm Tu Hà và tổng tư lệnh Tống cũng phải cung kính với anh ta!

Anh ta là con chó hoang của nhà họ Tiêu trong lời đồn sao?

“Tiêu Chính Văn! Đại thiếu gia Tiêu, cầu xin anh tha cho bố tôi, cũng tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi đáng chết! Tôi mắt mù xem thường người khác, tôi không nên đánh Khương Vy Nhan. Nhưng đây cũng không phải là ý của tôi, là cô ta, là Hàn Dĩnh Nhi bảo chúng tôi làm vậy! Là cô ta gọi chúng tôi đến cố ý làm khó dễ và sỉ nhục vợ của anh!”

Tiền Tuệ Tuệ mặc kệ vết thương của mình bò đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cố sức dập đầu xin lỗi, đồng thời bán đứng Hàn Dĩnh Nhi!

Bạn thân gì đó đều là giả!

Đối mặt với sự sống và cái chết, bạn bè người thân đều có thể bán đứng!

Chỉ cần cô ta, bố cô ta và nhà họ Tiền có thể sống là được!

Hàn Dĩnh Nhi vốn còn đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất lúc này nghe Tiền Tuệ Tuệ nói vậy, cả người cô ta như bị sét đánh giật mình hét lên: “Không có không có! Tiêu Chính Văn, anh đừng nghe cậu ta nói bậy, không phải tôi! Tôi… tôi…”

Hàn Dĩnh Nhi rất hoảng sợ, khuôn mặt cô ta cũng trở nên méo mó vì sợ hãi!

“Gọi ông chủ khách sạn đến đây”, Tiêu Chính Văn nói.

Trịnh Thiên Thái lập tức ra hiệu cho đàn em của mình, không đến năm phút sau, Hàn Lập Trung run rẩy, toát mồ hôi lạnh bước vào!

Ông ta đã biết tình hình ở khách sạn! Dưới lầu toàn là người!

Người của Trịnh Thiên Thái, người của Tiền Lão Hổ và người của tổng tư lệnh Tống!

Hàn Lập Trung chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, là cảnh tượng mà cả đời ông ta không dám tưởng tượng!

Vừa vào cửa, Hàn Lập Trung đã thấy bố con nhà họ Tiền đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, còn Trịnh Thiên Thái, và Tống Hậu Lượng cung kính đứng một bên. Ông ta hoảng sợ quỳ xuống, nói với Tiêu Chính Văn ngồi trên sofa: “Cậu Tiêu, tôi đã biết rõ chuyện đã xảy ra, là con gái tôi làm sai. Nếu cậu muốn khiển trách con gái tôi thì Hàn Lập Trung tôi tuyệt đối không bao che! Nhưng xin cậu hãy tha cho con gái tôi một mạng! Hàn Lập Trung tôi dù có bán hết gia tài cũng sẽ đền bù đủ cho cô Khương! Xin cậu giơ cao đánh khẽ!”

Dứt lời, Hàn Lập Trung quỳ xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

Hàn Dĩnh Nhi quỳ ở một bên khóc lóc nức nở nói: “Bố, hu hu hu… Dĩnh Nhi sai rồi, Dĩnh Nhi sai rồi…”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngồi thẳng dậy xem màn kịch trước mắt, sự tức giận trong ánh mắt đã biến mất.

Anh nói giống như ra lệnh: “Kiểm tra nhà họ Tiền, tịch thu hết tài sản quyên vào quỹ công! Còn nhà họ Hàn, tôi hy vọng ngày mai có thể thấy hai bố con ông đến xin lỗi! Những người khác tự mình xử lý ổn thỏa!”

Trong thoáng chốc, Hàn Lập Trung và Hàn Dĩnh Nhi quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Cảm ơn cậu Tiêu! Ngày mai tôi dẫn con gái đến tận nhà xin lỗi!”

Những người khác cũng liên tục dập đầu, cảm ơn Tiêu Chính Văn đã không gϊếŧ họ.

Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.

Nghe anh nói vậy, Tiền Lão Hổ mềm nhũn nằm rạp dưới đất. Xong rồi, kết thúc rồi!

Trịnh Thiên Thái liếc nhìn Tiền Lão Hổ tự cao tự đại, thầm lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tiền Lão Hổ, một nước đi sai, kết cục sẽ thua! Đây chính là số mạng của ông đấy!”

Tống Hậu Lượng vung tay lên nói: “Người đâu! Dẫn toàn bộ đi!”

Ngày hôm sau, một tin tức làm cả Tu Hà chấn động!

Chỉ trong một đêm tập đoàn Tiền Thị bị niêm phong! Bố con Tiền Lão Hổ bị tống giam, các địa điểm giải trí và sản nghiệp dưới quyền đều bị Trịnh Thiên Thái thu mua! Đồng thời, đàn em dưới trướng của Tiền Lão Hổ đều sáp nhập vào đàn em của Trịnh Thiên Thái!

Chỉ trong một ngày, danh tiếng của Thiên Gia ở Tu Hà tăng vọt, gây ra sự chú ý và chấn động của cả thành phố!

Đồng thời tại công ty nhà họ Khương, Khương Thái Xương và cả nhà ba người Khương Văn Kỳ đang nghiêm khắc khiển trách Khương Vy Nhan!

“Khương Vy Nhan! Cô thật to gan! Đắc tội với nhà họ Hàn, cô có biết cô đã gây ra rắc rối lớn thế nào không?”, lúc này Khương Văn Kỳ đại diện cho phó chủ tịch của công ty nghiêm khắc chỉ trích Khương Vy Nhan đang ngồi bên dưới.

Hôm nay Khương Vy Nhan trang điểm che đi vết thương tối qua, lúc này cô cũng cảm thấy hoảng loạn, nghĩ lại mà sợ.

“Hừ! Nhờ cuộc đấu tranh địa bàn của Thiên Gia và Tiền Lão Hổ nên Tiền Lão Hổ bị tiêu diệt! Nếu không, đắc tội với nhà họ Tiền, nhà họ Khương chúng ta xong đời ở Tu Hà rồi!”, Tiết Mai mắng xối xả.

Sáng sớm nay cả nhà ba người họ biết được chuyện tối qua Khương Vy Nhan đắc tội với đám người Hàn Dĩnh Nhi và Tiền Tuệ Tuệ.

Hàn Dĩnh Nhi là tiểu thư nhà họ Hàn, nhà họ Hàn là tập đoàn khách sạn nổi tiếng ở Tu Hà, không kém gì nhà họ Khương!

Hơn nữa vốn dĩ nhà họ Khương có hợp tác với nhà họ Hàn, nhà họ Hàn cũng là khách hàng lớn. Đắc tội với họ thì nhà họ Khương ít nhất cũng phải tổn thất mấy chục triệu tiền lợi nhuận!

Càng đáng sợ hơn là con tiện nhân Khương Vy Nhan này còn đắc tội với Tiền Tuệ Tuệ của nhà họ Tiền!

Đó là sát thần đấy!

Nhà họ Tiền chỉ cần giậm chân một cái là cả nhà họ Khương không còn chỗ đứng ở Tu Hà!

Cũng may sáng nay tin tức tranh giành chuyện làm ăn của Trịnh Thiên Thái và Tiền Lão Hổ được đăng đầy trên các phương tiện truyền thông. Cuối cùng Tiền Lão Hổ bị bắt, nhà họ Tiền cũng theo đó tan rã, người nhà họ Khương mới thở phào nhẹ nhõm!

Nhưng dĩ nhiên trước mắt phải giải quyết vấn đề của nhà họ Hàn!

“Khương Vy Nhan, tôi không cần biết cô làm thế nào, hôm nay nhất định phải đích thân đến nhà họ Hàn xin lỗi! Nếu không được Hàn Dĩnh Nhi tha thứ thì cô đừng về đây nữa!”

Khương Thái Xương lạnh lùng ra lệnh!

Bây giờ trong đầu Khương Vy Nhan vẫn còn mông lung, tối qua sau khi tỉnh lại, cô đã nằm ở nhà rồi, là Tiêu Chính Văn đã chăm sóc cho cô đến rạng sáng. Mà sáng sớm nay cô đã bị Khương Mỹ Nghiên gọi đến công ty, bây giờ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Khương Vy Nhan! Mày còn ngây người được à! Còn không mau đến nhà họ Hàn xin lỗi đi!”, Khương Mỹ Nghiên đập bàn, tức giận đứng phắt dậy nghiêm giọng quát.

Khương Vy Nhan hết cách đành đồng ý, cô đứng dậy định đi đến nhà họ Hàn.

Cô không cam lòng, rõ ràng là Hàn Dĩnh Nhi bắt tay với mấy người kia bắt nạt mình, đánh mắng mình mà bây giờ lại bảo mình đi xin lỗi kẻ gây sự, đúng là hoang đường!

Nhưng đây lại là hiện thực!

Nhưng ngay lúc Khương Vy Nhan đứng dậy, một trợ lý vội vàng xông vào hô: “Chủ tịch, không ổn rồi, Hàn Lập Trung đến rồi! Ông ta đã đến dưới lầu rồi! Hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người nữa, khí thế khá hung hãn…”