Chiến Thần Bất Bại

Chương 27: Một ngày là đủ!

Chương 27: Một ngày là đủ!

Nghe thấy Tiêu Chính Văn đồng ý, vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà họ Khương tràn đầy mỉa mai!

Thằng cha này mạnh mồm phết!

Làm sao mà có thể dễ dàng lấy được dự án hợp tác này như vậy? Nếu như một con chó hoang như anh còn lấy được, vậy thì nhà họ Khương bề thế như vậy lẽ nào lại không bằng một con chó hoang sao!

Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan vừa nói cậu chẳng qua chỉ là một kẻ vừa xuất ngũ trở về, là do không tiếp tục kiên trì ở trong quân đội được nữa nên mới phải xuất ngũ. Người như vậy thì có năng lực và quan hệ gì chứ? Dựa vào đâu mà đồng ý? Dự án này do nhà họ Kim để lại, rất nhiều doanh nghiệp và các thế gia ở Tu Hà đều đang vắt óc suy nghĩ cách để lấy được, nếu trong năm ngày cậu có thể lấy được dự án này, tôi không chỉ cho Khương Vy Nhan quay trở về nhà, mà tôi còn sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của tôi!”

Khương Thái Xương mặc dù già rồi nhưng không hề hồ đồ, chỉ cần lấy được một phần của dự án nhà họ Kim để lại, địa vị của nhà họ Khương sẽ được tăng cao! Hơn nữa, để Tiêu Chính Văn gia nhập nhà họ Khương cũng vì để che đậy vụ bê bối năm nào.

Dù sao Khương Vy Nhan vẫn luôn là người nhà họ Khương, một người phụ nữ một mình nuôi con ở bên ngoài sẽ luôn bị cười nhạo, mà cuối cùng chính nhà họ Khương sẽ bị ảnh hưởng,vậy thì thà để anh trở thành bia đỡ chặn miệng người khác.

Tuy nhiên, trong mắt Khương Thái Xương và tất cả mọi người ở đây, yêu cầu này là không thể thực hiện được! Lão muốn khiến cho Tiêu Chính Văn thấy khó nên rút lui!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại dửng dưng nói: “Không cần mười ngày, một ngày là đủ rồi”.

“Mạnh miệng lắm! Cậu có biết ai là người sở hữu những dự án do nhà họ Kim để lại không? Muốn lấy được hợp đồng hợp tác từ tay người đó đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”, Khương Mỹ Nghiên cau mày nói.

Khương Vy Nhan cũng vội vàng cầu xin: “Ông nội, Tiêu Chính Văn mới quay về, không quen biết nhiều người, anh ấy làm sao lấy được dự án chứ….”

Tuy nhiên, Khương Thái Xương không quan tâm, lạnh lùng nói: “Đó là việc của cậu ta! Nếu như cậu ta đã muốn bảo vệ cô, việc này đối với cậu ta chỉ là một bài kiểm tra tầm thường mà thôi!”

Khương Vy Nhan lo lắng muốn chết, nước mắt lưng tròng, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiêu Chính Văn cắt ngang: “Vy Nhan, tin anh, anh có thể lấy được dự án hợp tác này”.

“Nhưng mà…”, Khương Vy Nhan vô cùng lo lắng và bất an.

“Ha ha, đúng là không biết xấu hổ! Một con chó hoang mà cũng dám mở miệng nói linh tinh!”, Khương Thần ở bên cạnh chế nhạo.

Tay của cậu ta vẫn còn đau, trong lòng vô cùng căm hận Tiêu Chính Văn.

Sớm muộn gì, cậu ta cũng phải gϊếŧ chết anh!

“Đúng vậy, cũng không tự xem xem mình là cái thá gì!”, Từ Phân thương con trai, lập tức chửi hùa theo.

Ở bên này, Ngô Khoan Nghiệp nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Anh cứ đợi đấy cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp rời đi trước mặt mọi người, Khương Mỹ Nghiên vội vàng đuổi theo sau.

Nhưng ngay khi Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên vừa bước được một bước, có hai người mang theo hai chiếc hòm lớn màu đỏ bước vào ở lối vào của sảnh chính.

“Bụp!”

Khi đặt chiếc hòm xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề, sau đó một người tiến lên trước, đưa thẻ quà tặng cho Khương Thái Xương, nói: “Ông cụ Khương, đây là quà mừng thọ của ông, mời ông ký nhận”.

“Quà mừng thọ của tôi?”, Khương Thái Xương ngẩn người, lúc này, chiếc hòm cũng được mở ra.

Trong phút chốc, mọi người trong nhà họ Khương đều choáng váng trước những món quà trong hòm!

Bên trong hòm là những món quà rất giá trị, bên trên có vài thỏi vàng, phát ra ánh sáng lấp lánh!

Đồ trang sức bằng ngọc càng thêm chói mắt, còn có một hòm đựng tiền mặt!

Cái này ít nhất cũng trị giá mười triệu!

“Cái này, cái này….là ai gửi tặng vậy?”, Khương Thái Xương vội vàng hỏi người chuẩn bị rời đi, món quà giá trị như vậy, đối phương hẳn là một người rất hào phóng và giàu có.

Người như vậy, nhà họ Khương nhất định phải kết thân!

Không chỉ riêng lão, những người còn lại của nhà họ Khương đều vô cùng kinh ngạc, tròn mắt nhìn những thỏi vàng và số tiền mặt quý giá.

Tuy nhiên, người đó chỉ liếc Tiêu Chính Văn một cái, sau đó vội vàng rời đi, không nói một lời.

“Đây là tôi thay Vy Nhan tặng”.

Đột nhiên, lời nói hờ hững của Tiêu Chính Văn ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả người nhà họ Khương.

“Cậu tặng?”, Khương Thái Xương có chút không tin, sau đó lạnh lùng khiển trách: “Đủ rồi! Chúng tôi lẽ nào không biết cậu như thế nào sao? Món quà quý giá như vậy mà cậu cũng dám nói dối là mình tặng được?”

“Ha ha ha! Thằng nhãi này, vừa rồi thì hứa là sẽ lấy được dự án mà nhà họ Kim để lại, bây giờ lại nói món quà này là do mình tặng, đúng là không biết xấu hổ!”

“Khương Vy Nhan cũng thật xui xẻo, gặp phải một tên vô dụng như vậy!”

Nghe thấy những lời chửi mắng này, Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Tiêu Chính Văn, anh đừng nói nữa….”

Tiêu Chính Văn bất lực thở dài, cũng lười giải thích, sau đó anh ôm Na Na, kéo tay Khương Vy Nhan, để lại một câu: “Ngày mai, bức thư ngỏ ý hợp tác sẽ được gửi đến nhà họ Khương, mong ông cụ Khương đừng nuốt lời”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan rời đi.

Người nhà họ Khương căn bản không thèm quan tâm những lời cuối cùng mà Tiêu Chính Văn nói, mà chỉ chăm chăm vây quanh hai chiếc hòm quà tặng quý giá, không ngừng bàn tán xem nên phân chia chúng như thế nào.

Cuối cùng, Khương Thái Xương lạnh lùng hừ vài tiếng, sau đó thu lại hai chiếc hòm quà tặng này, lúc này mọi người mới dừng lại.

Sau khi rời khỏi nhà họ Khương.

Khương Vy Nhan bật khóc như mưa: “Tiêu Chính Văn, em xin lỗi, bọn họ không phải cố ý nhắm vào anh đâu”.

Tiêu Chính Văn nắm lấy tay cô, nói: “Không cần xin lỗi đâu, anh không quan tâm bọn họ nghĩ anh thế nào, đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách để em được quay về nhà họ Khương”.

“Nhưng, đó là dự án mà nhà họ Kim để lại, em thậm chí không biết đi tìm ai, làm sao lấy được dự án đó…”, Khương Vy Nhan rất băn khoăn và lo lắng.

Tiêu Chính Văn cười, nói: “Yên tâm đi, chuyện đâu sẽ có đó. Trước đây anh có một số người bạn ở Tu Hà, có thể hỏi bọn họ”.

“Thật sao?”, Khương Vy Nhan tràn ngập hi vọng.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó đưa Khương Vy Nhan quay về, nhưng đi được nửa đường, Khương Vy Nhan đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Đúng rồi? Việc nhà họ Kim bị tiêu diệt có liên quan đến anh không?”

Khương Vy Nhan vẫn có chút nghi ngờ về thân phận của Tiêu Chính Văn, cô luôn cảm thấy anh rất thần bí.

Tiêu Chính Văn cười nhạt: “Thật ra không có liên quan nhiều đến anh, anh chỉ đến Cục thanh tra tố cáo thôi, đúng lúc bọn họ cũng đã nhắm vào nhà họ Kim từ lâu rồi, nhân cơ hội hành động luôn, lật đổ toàn bộ thế lực đen tối của nhà họ Kim trong một lần”.

Khương Vy Nhan nửa tin nửa ngờ gật đầu, sau đó ba người cùng quay về sơn trang Lãng Nguyệt.

Khi Khương Vy Nhan đang ở bên cạnh Na Na, Tiêu Chính Văn nói với Long Nhất: “Bảo Hàn Lợi Dân đến sơn trang Lãng Nguyệt một chuyến”.

Đối với Tiêu Chính Văn, các dự án mà nhà họ Kim để lại, anh muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chuyện này dễ như trở bàn tay!

Ngay sau đó, Hàn Lợi Dân mặc một bộ quần áo giản dị, tự mình lái xe jeep đến sơn trang Lãng Nguyệt.

Nếu như người ngoài biết được việc này nhất định sẽ kinh hồn bạt vía!

Đây là vị thiếu tá trấn giữ ở Tu Hà, không ít người muốn kết giao mà không thể gặp mặt được.

“Không biết vua Bắc Lương gọi thuộc hạ Hàn Lợi Dân đến đây là có việc gì?”

Việc đầu tiên khi Hàn Lợi Dân làm khi bước vào là đứng nghiêm chào, sau đó cung kính cúi người xuống, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn.

Người trước mặt là vị vua tối cao cai trị ba trăm nghìn binh sĩ Bắc Lương! Là một sát thần uy lực hùng dũng!

Trong lòng Hàn Lợi Dân thật ra cũng có chút sợ hãi, trên trán toát mồ hôi lạnh, lo lắng không biết có phải mình xử lý việc nhà họ Kim vẫn chưa ổn thỏa khiến vị vua Bắc Lương này khó chịu hay không.

“Hàn Lợi Dân, tất cả các dự án mà nhà họ Kim để lại đều đang nằm trong tay anh sao?”, Tiêu Chính Văn bình thản hỏi.