Chiến Thần Bất Bại

Chương 22: Chuyển lời tới tứ đại gia tộc!

Chương 22: Chuyển lời tới tứ đại gia tộc!

Đối mặt với đám vệ sĩ của nhà họ Ninh vừa xông vào này, Long Nhất nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó hung hăng ra tay!

Chỉ nghe “rầm rầm” vài tiếng, những vệ sĩ kia đồng loạt bay ra ngoài, húc đổ rất nhiều bàn ăn!

Cả sảnh chính trở nên hỗn loạn, rất nhiều người ngã xuống đất không ngừng kêu rên!

Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, nhất thời không nói nên lời, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại!

“…”

“Thằng cha này là ai vậy? Có phải là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó không?”

Một lúc lâu sau, một giọng nói nhỏ nhẹ khẽ vang lên trong sảnh lớn.

Rất nhẹ, rất nhỏ!

Chủ nhân của giọng nói đó như sợ rằng sẽ xúc phạm đến người không biết từ đâu tới là Tiêu Chính Văn kia, đối với mọi người ở đây thì anh giống như một kẻ gϊếŧ người!

Tuy nhiên.

Vù!

Ngay khi người đó vừa dứt lời, Long Nhất nhanh chóng ra tay, con dao bay ra khỏi tay anh ta, xé tan bầu không khí lao tới cắt ngang cổ người đó!

“Dám xúc phạm chủ soái! Đáng chết!”, Long Nhất lạnh lùng nói, ánh mắt như chim ưng quét qua tất cả mọi người có mặt ở sảnh!

Mọi người liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đó, anh ta đang cầm chén trà trong tay, lúc này cổ anh ta bắn ra máu và anh ta lập tức ngã xuống đất!

“Aaa!”

Những tiếng la hét liên tiếp vang lên, lúc này những vị khách đó đã đã không còn quan tâm được gì khác, liều mạng chạy trốn khỏi sảnh chính!

Cả sảnh lớn đã trở nên nhốn nháo như vỡ chợ!

Trong đám đông lộn xộn, Ninh Kỳ Nhi nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng sừng sững ở đó, anh thật sự rất bình tĩnh và mang một khí thế kinh người!

Trong phút chốc, Ninh Kỳ Nhi đột nhiên cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm năm năm trước, lẽ nào bản thân cô ta đã lựa chọn sai rồi sao?

Tuy nhiên, mọi thứ đã xảy ra rồi!

Bàn tay ngọc ngà của Ninh Kỳ Nhi siết chặt váy cưới trên người, từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, đó không phải là vì cô ta cảm thấy hổ thẹn với Tiêu Chính Văn, mà là cô ta cảm thấy tức giận! Cô ta vô cùng tức giận khi Tiêu Chính Văn đã phá hoại lễ đính hôn của mình!

Anh đã phá hỏng mọi thứ mà cô ta đã chuẩn bị trong mấy năm qua!

“Tiêu Chính Văn! Đủ rồi đó!”

Ninh Kỳ Nhi không nhịn được nữa, cô ta hậm hực lao về phía Tiêu Chính Văn rồi quát ầm lên: “Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, chuyện này rất quan trọng đối với tôi! Tôi không cho phép bất cứ ai phá hủy nó, bao gồm cả anh, Tiêu Chính Văn! Anh không nên xuất hiện ở đây, sự xuất hiện của anh chính là sự sỉ nhục, sự thất bại đối với tôi!”

Vừa rống lên, Ninh Kỳ Nhi vừa cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, xông về phía Tiêu Chính Văn, hung hăng đâm về phía ngực trái của anh!

Ngay lúc đó, đôi mắt sáng như sao của Tiêu Chính Văn phản chiếu những vị khách đang chạy tán loạn khắp nơi, và phản chiếu hình ảnh Ninh Kỳ Nhi đang lạnh lùng cầm dao gọt hoa quả và đâm về phía anh!

Con dao gọt hoa quả lóe lên tia sáng kia đột nhiên dừng lại ở vị trí chỉ cách trái tim của Tiêu Chính Văn mười centimet!

Tiêu Chính Văn đưa tay lên, siết chặt cổ tay Ninh Kỳ Nhi, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Hôm nay, cô có cảm thấy hối hận về việc mình đã làm năm năm trước không?”

Ninh Kỳ Nhi đang nắm chặt con dao gọt hoa quả và cố gắng đâm xuống, nhưng dù cô ta có cố gắng hết sức thì cũng không có cách nào đâm xuống được!

Cô ta lạnh lùng cười một tiếng rồi rống lên: “Hối hận sao? Không bao giờ! Nếu có thì điều tôi hối hận chính là ngay từ đầu đã không gϊếŧ chết anh!”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Chính Văn càng trở nên rét lạnh! Anh lắc đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, trở tay đoạt lấy con dao gọt hoa quả trên tay cô ta rồi ném nó đi!

Xoẹt!

Con dao gọt hoa quả bắn ra, cắt đứt vài sợi tóc ở bên tai của Ninh Kỳ Nhi, cắm vào cây cột vàng sau lưng cô ta!

Chuôi dao không ngừng rung lên trong không khí!

Vào lúc đó, khí thế của Tiêu Chính Văn đã khiến Ninh Kỳ Nhi sững sờ tại chỗ, cả người cô ta run lên bần bật!

Cô ta đang vô cùng kinh hãi!

Người đàn ông này khác một trời một vực so với người đàn ông năm năm trước!

Tiêu Chính Văn xoay người đóng hộp gấm trên bàn ăn lại rồi dùng tấm lụa đen bọc quanh hộp, sau đó anh chỉ để lại một câu: “Mối hận của tôi và nhà họ Ninh còn chưa kết thúc đâu! Thay tôi chuyển lời đến tứ đại gia tộc, Tiêu Chính Văn tôi, ngày nào đó sẽ thăm hỏi từng người một, bảo bọn họ chuẩn bị đủ quan tài đi!”

Nói xong Tiêu Chính Văn rời đi!

“Anh rốt cuộc là ai?! Tại sao, tại sao lại trở về!!!”

Ninh Kỳ Nhi nhìn theo bóng lưng anh đang xa dần mà miệng không ngừng gào thét, cả người cũng mềm nhũn ra, sau đó cô ta ngã khuỵu xuống đất, trong lòng kinh hãi, vẻ mặt đờ đẫn!

Những lời cuối cùng mà Tiêu Chính Văn nói vô cùng ngang ngược và lạnh lùng!

Một lúc sau, Ninh Kỳ Nhi nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy tới trước mặt Tần Hạo còn đang nằm trên mặt đất, quan tâm hỏi: “Tần Hạo, anh không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi, là em không tốt, em… ”

Bốp!

Tần Hạo thẳng tay tát vào mặt Ninh Kỳ Nhi, hung hăng chửi bới: “Con khốn kiếp! Nhà họ Tần sẽ không buông tha chuyện này!”

Tần Hạo bỏ lại câu nói này, nắm chặt cổ tay bị thương của mình rồi đưa người rời đi!

“Aaa! Tiêu Chính Văn … Tiêu Chính Văn! Đồ chết tiệt! Anh phá hỏng mọi thứ của tôi! Tôi hận anh! Tôi hận anh!!!”

Ninh Kỳ Nhi ngồi bệt trên mặt đất, vừa đấm tay xuống đất vừa hét lớn, sau đó ngửa mặt lên trời khóc rống lên!

Đêm đó, tin tức tiệc đính hôn của Ninh Kỳ Nhi bị tàn dư của nhà họ Tiêu phá hủy lan truyền nhanh đến chóng mặt, lan ra khắp giới thượng lưu ở Tu Hà!

Rất nhiều người bắt đầu suy đoán về thân phận của Tiêu Chính Văn!

Cuối cùng, không biết là ai tiết lộ, Tiêu Chính Văn xuất ngũ trở về, cả người tràn đầy nhiệt huyết và tài năng nhưng vẫn chỉ là đồ bỏ đi!

Loáng một cái, tầng lớp thượng lưu ở Tu Hà càng thêm khinh bỉ Tiêu Chính Văn!

Đồng thời họ cũng coi thường nhà họ Ninh, không đối phó được với một tên vô dụng đã biến mất năm năm nay, thật quá mất mặt tầng lớp thượng lưu ở Tu Hà!

Hơn nữa, vào đêm đó, nhà họ Tần ở tỉnh chính thức tuyên bố hủy bỏ hôn ước với nhà họ Ninh!

Vụ việc này đã gây lên một làn sóng dư luận không hề nhỏ!

Cả gia tộc nhà họ Ninh rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, rất nhiều công ty đối tác thậm chí đã ngừng hợp tác với nhà họ Ninh chỉ sau một đêm!

Tiêu Chính Văn, nhân vật chính của sự việc này lại không quan tâm chút nào, lúc này anh đang ở sơn trang Lãnh Nguyệt chăm sóc Khương Vy Nhan, cô đã tỉnh dậy, anh cẩn thận bưng bát canh bổ sức khỏe do Hoa thần y nấu và nhẹ nhàng bón cho Khương Vy Nhan ăn.

Khương Vy Nhan hạnh phúc nhìn Tiêu Chính Văn, người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác vô cùng an toàn!

“Phải rồi, Tiêu Chính Văn, mắt của Na Na thật sự có thể chữa khỏi sao?”, Khương Vy Nhan nhỏ giọng hỏi, viền mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt đầy mong đợi và căng thẳng.

Chỉ cần nghĩ tới việc có thể cả đời này Na Na sẽ không thể nhìn thấy mọi thứ, là một người mẹ, đương nhiên Khương Vy Nhan cảm thấy rất đau khổ.

Tiêu Chính Văn đặt bát canh sang một bên, mỉm cười, đắp chăn lên cho Khương Vy Nhan và nói: “Ba vị thần y đã tìm ra phương án chữa trị, cần chờ thêm một thời gian nữa, em đừng lo lắng, Na Na là con gái của anh, anh nhất định không để con bé bị mù cả đời đâu, dù có phải tìm tới tất cả các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới thì anh cũng phải chữa khỏi cho con bé”.

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nhìn cô bằng ánh mặt cưng chiều, điều này khiến Khương Vy Nhan có chút ngại ngùng, vội vàng kéo chăn lên che mặt và nói: “Vâng, em tin anh”.

Cũng vào lúc này, Tiêu Chính Văn lặng lẽ lấy một tấm thiệp mời ở bên cạnh ra, đưa cho Khương Vy Nhan, nói: “Tặng em”.

Khương Vy Nhan nghi ngờ thò cái đầu nhỏ của mình ra, Tiêu Chính Văn đỡ cô ngồi dậy, cô mở thiệp mời ra, khi đọc được nội dung bên trong, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên cực kỳ hưng phấn, không kìm được mà rơi nước mắt, hỏi: “Tiêu Chính Văn, đây là sự thật sao? Đây là thiệp mời tới bữa tiệc mừng thọ của ông nội sao? Ông nội bảo em về dự tiệc mừng thọ của ông ư? Hu hu hu…… Ông nội vẫn yêu thương em, ông vẫn yêu Vy Nhan……”

Khương Vy Nhan vừa khóc vừa nói, nóng lòng muốn vén chăn ra khỏi giường, nhưng bị Tiêu Chính Văn ngăn lại, anh nói: “Em cẩn thận chút, ngày mai mới là lễ mừng thọ, mau nằm xuống đi, nếu ảnh hưởng tới vết thương thì làm sao em đi được?”

Lúc này Khương Vy Nhan mới bình tĩnh lại, cầm thiệp mời không muốn buông ra, như một đứa bé vậy!

Tiêu Chính Văn thấy bộ dạng đó của cô thì trong lòng thầm thở dài.

Khương Vy Nhan đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương năm năm rồi, cô phải nhớ nhà họ Khương bao nhiêu thì mới có phản ứng như vậy …

Người phụ nữ ngốc nghếch này trước nay luôn tốt bụng như vậy sao?

“Cám ơn anh, Tiêu Chính Văn!”

Đột nhiên, Khương Vy Nhan nhào tới ôm lấy Tiêu Chính Văn!

Ngay lập tức khiến cho Tiêu Chính Văn hơi đỏ mặt, cả người cứng đờ ngồi yên ở đó, hai tay không biết nên đặt tay ở đâu.

Hai người ôm nhau vài giây, Khương Vy Nhan cũng có phản ứng, cô đỏ mặt buông Tiêu Chính Văn ra, cầm trong tay thiệp mời, cảm thấy hơi xấu hổ.

Bầu không khí có chút mập mờ …

“Phải rồi, anh lấy thiệp mời ở đâu vậy? Ông nội cho người mang đến sao?”, Khương Vy Nhan hỏi.

Theo lý mà nói, nhà họ Khương chắc chắn không thể gửi thiệp mừng thọ ông nội cho cô được!

Hơn nữa, thái độ lạnh lùng và quyết liệt của ông nội ở nhà họ Khương vài ngày trước đã khiến Khương Vy Nhan tuyệt vọng từ lâu.

Bây giờ, đột nhiên có thiệp mời này khiến Khương Vy Nhan cảm thấy khó hiểu, và nó cũng khiến Khương Vy Nhan phải nghi ngờ và suy đoán về thân phận của Tiêu Chính Văn.

Ngay từ khi người đàn ông này xuất hiện thì anh đã tạo cho cô rất nhiều bất ngờ.

Chuyện gì đã xảy ra với anh trong năm năm đó?

Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười, sờ đầu Khương Vy Nhan, nói: “Em muốn biết sao?”