Chương 16: Nổi trận lôi đình!
Kim Chính Long tức giận, gầm lên một cách điên cuồng!
Bùm!
Trận chiến ngay lập tức nổ ra!
Lúc này, hàng nghìn tên côn đồ của nhà họ Kim gào thét xông về phía Tiêu Chính Văn! Dao găm và thanh sắt trên tay bọn chúng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới cơn mưa!
Long Nhất đến Long Bát nhanh chóng ra tay!
Tuy nhiên, ngay lập tức!
“Pằng!”
Tiếng súng vang vọng khắp sơn trang nhà họ Kim!
Kim Chính Long đứng sau đám đông, trực tiếp lấy khẩu súng lục ra, gầm lên một tiếng, bắn về phía Tiêu Chính Văn!
“Đi chết đi! Đi chết đi! Mày phải đền mạng cho Thái Nhi của tao!”
Khoảnh khắc đó, một bóng người yếu ớt trong bộ váy trắng đột ngột lao ra khỏi đám đông!
“Tiêu Chính Văn! Cẩn thận!”, cô liều mạng lao ra, rơi mất cả giày, cô chạy trên đôi chân trần, lao vào giữa Tiêu Chính Văn và Kim Chính Long, đối mặt với Tiêu Chính Văn, nở nụ cười xinh đẹp nhất, lương thiện nhất thế gian này, sau đó dang rộng hai cánh tay mảnh khảnh của mình ra!
“Pằng!”
Tiếng súng thứ hai vang lên!
Gần như cùng một lúc, hai viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, tóe lửa, xé tan không khí, xuyên qua màn mưa, trực tiếp găm vào bóng lưng yếu ớt!
Khoảnh khắc đó, toàn bộ không gian dường như ngưng tụ lại!
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về người phụ nữ váy trắng đang đứng không vững, yếu ớt ngã xuống này!
“Khương Vy Nhan!”
Hai mắt Tiêu Chính Văn trợn trừng lên, đồng tử đột ngột co rút lại! Trong nháy mắt, anh liều mạng lao ra! Mấy tên côn đồ trước mặt đều bị đánh bay chỉ bằng một chiêu!
“Phịch!”, giây phút ấy, Khương Vy Nhan giống như một đóa hoa sen trắng, ngã xuống vũng máu! Bộ váy màu trắng nhanh chóng bị nhuốm máu, giống như một chiếc váy cưới màu đỏ!
“Phịch” một tiếng!
Tiêu Chính Văn vội vàng chạy tới, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt Khương Vy Nhan trong lòng, bờ môi run rẩy, nước mắt không ngừng lăn xuống!
“Vy Nhan…Vy Nhan… Tại sao? Tại sao em lại ở đây?”
“Phụt!”, Khương Vy Nhan nôn ra một ngụm máu, ngã vào vòng trong vòng tay của Tiêu Chính Văn, nước mưa không ngừng rơi trên cơ thể yếu ớt của cô, lăn dài khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của cô. Cô run rẩy duỗi bàn tay đầy máu ra, nhẹ nhàng vuốt má Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, hình như từ trước tới giờ em chưa từng chạm vào mặt anh như thế này… Năm năm rồi, em đã từng hận anh… Nhưng khoảnh khắc anh xuất hiện đêm hôm đó, em đã biết rằng, cả đời này của em chỉ thuộc về một mình anh… Tiêu Chính Văn, có thể hứa với em một chuyện được không…”, trên gương mặt Khương Vy Nhan nở một nụ cười dịu dàng.
“Anh hứa! Anh hứa!”, Tiêu Chính Văn bi thương đến tuyệt vọng, ôm chặt Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan ghé vào tai anh khẽ thì thầm: “Hứa với em, tiếp tục sống tốt cùng với Na Na… Tiêu Chính Văn, em… yêu… anh”.
Bụp!
Nói xong câu này, bàn tay nhỏ đầy máu của Khương Vy Nhan trượt khỏi má Tiêu Chính Văn, giống như một con bướm bị gãy cánh, rơi xuống vũng nước khiến nước bắn ra tung tóe!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn quỳ trong mưa, tiếng sấm sét vang rền trên nền trời!
Anh ôm chặt Khương Vy Nhan, toàn thân run rẩy! Đó là sự phẫn nộ! Là sự không cam lòng! Là sát khí xuyên thấu tận trời xanh!
“Á á á!”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên trời gầm thét! Tiếng gầm đó giống như tiếng rồng kêu, xé tan mây đen dày đặc trên bầu trời! Ngay cả sấm sét dường như cũng phải khϊếp sợ!
Sát khí vô tận trào dâng từ cơ thể của Tiêu Chính Văn!
Khoảnh khắc đó, anh giống như một vị sát thần! Một vị sát thần ở trên thế gian, khiến ma quỷ hay thần thánh cũng đều phải khϊếp sợ!
Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan đang mặc chiếc váy trắng đã nhuốm đầy máu trong tay, anh từ từ đứng lên! Ánh mắt lạnh lẽo lúc này đã chuyển hoàn toàn sang màu đỏ ngầu!
Bắc Lương tức giận, dời non lấp biển!
“Bụp!”
Ngay khi Long Nhất phía sau nhìn thấy cảnh này nghiến chặt răng, hai mắt cũng đỏ rực! Một tiếng gầm lên giận dữ, sau đó anh ta rút pháo đạn báo hiệu trong tay, bắn lên trời!
Một chòm sao Thương Long màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện phía trên sân của sơn trang nhà họ Kim! Chiếu sáng cả màn đêm, khiến cho nơi đây lập tức sáng chói tựa như ban ngày!
Tất cả mọi người ngẩng đầu, bị chòm sao Thương Long màu xanh nhạt trên bầu trời làm cho kinh ngạc!
Biểu tượng chòm sao Thương Long màu xanh nhạt…. Đây là…
“Bùm bùm bùm!”
Trong khoảnh khắc, một nhóm người mang theo sát khí cuồn cuộn xuất hiện trong trang viên nhà họ Kim với tốc độ cực nhanh! Mỗi một bóng người đều tỏa ra sát khí thấu trời, khiến cho một số tên côn đồ nhà họ Kim trực tiếp bị dá bay ra!
Sau đó, tất cả những bóng người đó lao tới trước mắt Tiêu Chính Văn, người đang ôm Khương Vy Nhan, quỳ một gối, cúi đầu xuống, tức giận nói: “Điện Thần Long, Long Thập Lục! Bái kiến điện chủ!”
“Bụp bụp bụp!”
Một bóng người khác với khí thế hung ác, đánh bay mấy tên côn đồ, sau đó quỳ gối trước mặt Tiêu Chính Văn: “Điện Thần Long, Long Nhị Thập Nhị! Bái kiến điện chủ!”
Người đó vẫn chưa kịp nói xong, những bóng người khác đã từ xa lao tới, xông vào như chỗ không người, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính hét lớn:
“Điện Long Thần, Long Nhị Thập Thất! Bái kiến điện chủ!”
“Điện Long Thần, Long Nhị Thập Cửu! Bái kiến điện chủ!”
……..
Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên và kinh hãi của tất cả mọi người, từ Long Nhất đến Long Bát, đã đá bay vô số người, toàn thân dâng trào sát khí cuồn cuộn, dưới sự chứng kiến của mọi người, quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Long Nhất, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, Long Bát! Thề chết nghe lệnh của điện chủ!”
Bụp!
Đột nhiên, một bóng người với sát khí khủng khϊếp thấu tận trời xanh, khí thế vượt xa đám cường giả Long Nhất, đứng ở lối vào của nhà họ Kim, bước từng bước dưới cơn mưa! Khí tức quái dị đó trực tiếp xé tan những tầng mây trong đất trời!
“Điện Thần Long, Long Tôn, Long Lân!”
Phạch phạch phạch!
Trên đầu đột nhiên vang lên tiếng gầm rú oai phong của cánh quạt trực thăng! Một bóng người đứng ở cửa trực thăng, mặc áo gió màu đen, giống như một vị tuyệt đỉnh sát thần, trực tiếp nhảy từ trên không xuống!
“Điện Thần Long, Long Tôn, Long Ngao!”
Ở phía xa xa, trên nóc biệt thự năm tầng của sơn trang nhà họ Kim, hai bóng người sột soạt, trên người mang theo luồng khí tức hoang dại như muốn hủy diệt cả thế giới!
“Điện Thần Long, Long Tôn, Long Hình!”
“Điện Thần Long, Long Tôn, Long Nguyệt!”
Tứ đại Long Tôn của điện Thần Long đều đã xuất hiện ở sơn trang nhà họ Kim! Đây là bốn vị sát thần nổi danh khắp thế giới!
Với sự xuất hiện của bọn họ, ba nghìn cường giả của điện Thần Long vẫn không ngừng ập đến, tất cả đều quỳ một gối trước mặt Tiêu Chính Văn!
Cùng lúc đó, toàn bộ bầu trời đêm được thay thế bằng âm thanh ầm ầm, những cỗ xe tăng chiến đấu lần lượt xuất hiện bên ngoài sơn trang nhà họ Kim, nòng súng màu xanh nhắm thẳng về phía tất cả người nhà họ Kim! Chiếc trực thăng liên tục bay lượn trên bầu trời, từng chiếc dây thừng được hạ xuống, những bóng người được trang bị vũ khí đầy đủ trèo xuống phía dưới!
Tất cả mọi người nhà họ Kim khi nhìn thấy cảnh tượng này đều rất sốc!
Bọn họ chưa bao giờ thấy một đội quân, một thế trận như vậy!
Kim Chính Long càng thêm kinh hãi, cả người run lẩy bẩy, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ôm chặt Khương Vy Nhan người bê bết máu, anh nhướng mày, ánh mắt tràn ngập lửa giận! Vào lúc đó, cả thế giới như bị bao trùm hoàn toàn bởi khí thế tỏa ra từ người Tiêu Chính Văn!
Tức giận!
Vô cùng tức giận!
Mà lúc này, Long Nhất cùng tám người đạp về phía trước, trên tay cầm một hộp gấm làm bằng gỗ lim Thương Sơn, phía trên hộp gấm được bao phủ bởi lá cờ Phá Long màu đen.
Trong màn mưa, trước mặt hàng nghìn người, bọn họ bước từng bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn!
Lá cờ màu đen được kéo lên, bên dưới ngọn cờ là áo choàng chiến đấu Thương Long thêu bằng chỉ tơ vàng!
Ở trên đó, tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ gây chấn động lòng người!
Thương Long Kim Sắc, chấn động thế giới!
Áo choàng Phá Long, không hề hối tiếc!
“Nghiêm chào!”
Mọi người đồng thanh hô lên, phá tan bầu không khí yên lặng, chấn động cả một vùng!
“Xoẹt!”, Tiêu Chính Văn phất tay, áo choàng chiến đấu Kim Long xoay nhẹ trong không trung!
Biểu tượng Thương Long màu vàng hiện ra trước mặt mọi người!
Rồng vàng năm móng, bay vυ't lên trời xanh!
Trong nháy mắt, áo choàng chiến đấu Kim Long đã khoác lên người anh! Trên vai có những ngôi sao vàng, tỏa sáng rực rỡ!
Uy thế hiên ngang hùng dũng!
Mà trong lòng anh, thân thể yếu ớt và đầy máu của Khương Vy Nhan như đang mặc một bộ váy cưới chỉnh tề, như một đóa sen đỏ đang nở rộ!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Kim Chính Long, sát khí bao trùm đôi mắt anh từ lâu!
Anh gầm lên: “Nhà họ Kim, gϊếŧ hết, không để sót một ai!”
Lúc này toàn thân Kim Chính Long run lên vì sốc!
Mặt ông ta cắt không còn một giọt máu, nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khí phách hiên ngang, tỏa sáng như ánh cầu vồng, run rẩy hỏi: “Mày… mày rốt cuộc là ai? Tại sao mày lại có áo choàng chiến đấu Kim Long hoa văn màu xanh!”