Chiến Thần Bất Bại

Chương 14: Na na bị mù

Chương 14: Na Na bị mù

Kim Chính Hổ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị thuộc hạ của Kiều Chấn Sơn đuổi ra ngoài!

Thấy Kiều Chấn Sơn sau khi nhận một cuộc điện thoại, cảm xúc trở nên bất thường như vậy khiến cho Kim Chính Hổ hoang mang, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán!

Giác quan thứ sáu nói cho ông ta biết, cuộc gọi ấy có lẽ là liên quan đến tên Tiêu Chính Văn đó!

Kim Chính Hổ thông qua một số mối quan hệ biết được tên của Tiêu Chính Văn, nhưng thông tin cụ thể về Tiêu Chính Văn thì lại không thể điều tra ra được! Đây mới là lí do vì sao Kim Chính Hổ đặc biệt tới tiểu khu Giang Nam lần này!

“Nhanh, mau đưa tôi về!”, Kim Chính Hổ cũng không dám chậm trễ, ông ta phải nói với anh trai của mình việc này càng sớm càng tốt!

Bởi vì trong lòng ông ta càng lúc càng cuống, một cảm giác vô cùng tồi tệ cứ lởn vởn trong đầu ông ta!

Tên Tiêu Chính Văn này không đơn giản!

Nhà họ Kim có lẽ đã gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi!

Tuy nhiên, ngay khi Kim Chính Hổ đi vào đường lớn của Tu Hà, bốn chiếc xe jeep màu xanh lục đột nhiên xuất hiện xung quanh ông ta, cưỡng chế buộc xe của ông ta dừng lại!

“Kít!”, tiếng phanh gấp vang vọng khắp đường phố!

Chiếc xe của Kim Chính Hổ để lại vết lốp màu đen dài mười mấy mét trên mặt đất, làn khói trắng bốc lên!

“Chuyện gì vậy?”, Kim Chính Hổ đang ngồi ở hàng ghế sau gầm lên với vẻ mặt tức giận!

Thuộc hạ ngồi hàng ghế trước vừa mới xuống xe xem xét tình hình, cửa xe đột nhiên bị mở ra một cách mạnh bạo từ bên ngoài!

Sau đó, một số nhân viên đặc biệt mặc áo dài màu đen leo lên, khống chế toàn bộ chiếc xe!

Ở hàng ghế sau, một vài người cầm súng dí vào trán Kim Chính Hổ, lạnh lùng nói: “Kim Chính Hổ! Ông đã bị tạm giữ! Bắt đầu từ bây giờ, ông không được phép có bất kỳ tiếp liên lạc nào với thế giới bên ngoài!”

Kim Chính Hổ phẫn nộ!

Dù sao ông ta cũng là sĩ quan tham mưu của tiểu khu chiến khu Giang Nam, nhưng lại bị giam giữ trên đường lớn ở Tu Hà, mà đây lại là địa phận của nhà họ Kim!

“Hỗn xược! Chúng mày muốn chết sao? Chúng mày rốt cuộc là ai? Biết ông đây là ai không hả! Ông mày là Kim Chính Hổ! Là ông hai của nhà họ Kim ở Tu Hà! Là sĩ quan tham mưu của tiểu khu Giang Nam! Gọi người đứng sau chúng mày ra đây! Tao muốn xem xem, là tên nào có gan dám bắt giữ tao!”

Kim Chính Hổ điên cuồng gầm lên!

“Là tôi!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau đám đông!

Hàn Lợi Dân bước ra, chắp tay sâu lưng, khóe miệng nở nụ cười, chỉnh lại quần áo và mũ, nói: “Kim Chính Hổ, đã lâu không gặp! Hi vọng ông vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay!”

“Hàn Lợi Dân? Cậu muốn làm gì? Tôi là người của tiểu khu Giang Nam, cậu dám bắt tôi?”, sắc mặt Kim Chính Hổ nhanh chóng tối sầm lại, ông ta không hiểu, mặc dù Hàn Lợi Dân là tổng tư lệnh đóng quân ở Tu Hà, địa vị cao hơn ông ta một bậc, nhưng anh ta cũng không có quyền bắt giữ mình lại như vậy!

Hàn Lợi Dân lắc đầu, nói: “Xem ra, nhà họ Kim các ông vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì đúng không! Đưa đi!”

Hàn Lợi Dân không cho Kim Chính Hổ cơ hội để nói những lời cay nghiệt, trực tiếp sai người đưa ông ta đi!

Mặc dù Kim Chính Hổ liên tục văng những câu chửi thề nhưng Hàn Lợi Dân coi như không nghe thấy gì!

“Thiếu tá Hàn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, một thuộc hạ hỏi.

Hàn Lợi Dân ngước mắt lên nhìn trời xanh mây trắng, sau đó vươn tay vỗ vào vai người kia, cười nói: “Đương nhiên là thu dọn mọi thứ xong quay về rồi, những ngày này, bảo các anh em tranh thủ nghỉ ngơi, những chuyện còn lại, chúng ta không thể can dự vào được nữa rồi”.

“Chuyện này… Vâng!”, thuộc hạ lập tức đứng nghiêm, sau đó nhanh chóng thông báo cho mọi người!

Tại sơn trang nhà họ Kim, Kim Chính Long đứng trong đại sảnh, sắc mặt vô cùng u ám!

“Vẫn chưa liên lạc được với ông hai à?”, sắc mặt Kim Chính Long vô cùng khó coi, tất cả các thành viên nòng cốt của nhà họ Kim đứng xung quanh đều đang nhìn ông ta, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

“Thưa gia chủ, vẫn chưa ạ… Có lẽ ông hai ở tiểu khu Giang Nam có chút chuyện cần giải quyết, hay là chúng ta cử người đến tiểu khu Giang Nam hỏi thăm tình hình?”, một thuộc hạ hỏi.

Kim Chính Long cau mày, mặt lạnh như băng, suy nghĩ một lúc, sau đó liền giơ tay lên nói: “Không cần đâu! Mọi việc vẫn làm theo kế hoạch ban đầu! Bảy ngày sau, tôi muốn xem xem, tên Tiêu Chính Văn đó có bản lĩnh gì! Dám xông vào sơn trang của nhà họ Kim!”

Nhà họ Kim và Tiêu Chính Văn đã trở thành kẻ thù không đội trời chung!

Về phía Tiêu Chính Văn, sau khi anh đưa Khương Vy Nhan an toàn trở về sơn trang Lãng Nguyệt, Khương Vy Nhan vẫn luôn trốn trong phòng một mình, không chịu gặp ai.

Tiêu Chính Văn vẫn luôn đứng đợi ở cửa, vẻ mặt có chút không vui.

Anh biết rằng, Khương Vy Nhan cần thời gian để hồi phục cảm xúc, bình tĩnh trở lại.

Khương Vy Nhan, tin anh, nhất định có một ngày nhà họ Khương sẽ phải quỳ xuống cầu xin em trở về! Đây là anh hứa với em!

“Chủ soái, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, người của điện Thần Long đều đã đến Tu Hà rồi! Tứ đại Long Tôn cũng đóng quân ở bên ngoài thành theo chỉ thị của anh! Chờ lệnh bất cứ lúc nào!”, Long Nhất chạy nhanh tới, tâm trạng rất kích động!

Đây sẽ là sự tập hợp đầy đủ nhất tất cả các thành viên của điện Thần Long trong khoảng thời gian này!

Lần trước là khi chống lại đội quân hàng triệu người!

Trận chiến đó, uy danh của điện Thần Long vang dội khắp thế giới/ khắp nơi, làm chấn động cả trong và ngoài nước!

Tiêu Chính Văn gật đầu, đôi mắt ánh lên một tia lạnh lẽo, hỏi: “Kim Thái sao rồi?”

“Theo lời căn dặn của chủ soái, mỗi ngày đều trị liệu cho hắn bằng phương pháp tốt nhất, sau đó lại khiến cho hắn chịu cơn đau thấu xương! Thằng cha này cũng chỉ là kẻ chân yếu tay mềm, đã bị dọa cho sợ chết khϊếp rồi!”, Long Nhất khinh bỉ nói, anh ta coi thường nhất chính là loại cặn bã vì muốn sống mà chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Thật là không có khí phách! Không đáng mặt đàn ông!

“Được! Bảy ngày sau, tôi sẽ đích thân đưa hắn về sơn trang nhà họ Kim!”, Tiêu Chính Văn nói, một luồng sát khí bừng bừng tỏa ra từ người anh!

Thời gian bảy ngày trôi qua thật nhanh!

Trong bảy ngày này, việc Tiêu Chính Văn làm mỗi ngày chính là ở bên cạnh Khương Vy Nhan và Na Na.

Đã năm năm không gặp, mặc dù giữa bọn họ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại luôn bỏ lỡ mất cơ hội, nhất là khi Khương Vy Nhan bình tĩnh lại, cô rất ít khi nói chuyện với Tiêu Chính Văn!

Bởi vì, Khương Vy Nhan đột nhiên không biết nên đối mặt với Tiêu Chính Văn như thế nào!

Năm năm rồi, cô đã từng hận người đàn ông này, cũng từng ngày đêm nhớ nhung người đàn ông này.

Đã rất nhiều lần cô cảm thấy vô cùng thất vọng, cô đã hi vọng biết bao người đàn ông này sẽ xuất hiện, nhưng thất vọng hết lần này đến lần khác khiến Khương Vy Nhan thương tích đầy mình.

Nhưng lần này, trong lúc cô bất lực và tuyệt vọng nhất, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện rồi.

Anh giống như một tia sáng trong quãng thời gian năm năm đen tối của Khương Vy Nhan, soi sáng tất cả, soi sáng tương lai của cô.

Tuy nhiên, cô vẫn không biết phải đối mặt với Tiêu Chính Văn như thế nào!

Trong phòng ngủ, Khương Vy Nhan cẩn thận chăm sóc Na Na, nhờ có sự điều trị của ba thần y mỗi ngày, vết thương của Na Na hồi phục rất nhanh, nhưng cơn đau do gãy xương vẫn cần thời gian để hồi phục.

Lúc này, Na Na nở một nụ cười ngọt ngào, ôm con thỏ bông mà Tiêu Chính Văn mua cho trên tay, nũng nịu nói: “Hi hi, đây là bố mua cho Na Na đó, đây là muốn quà đầu tiên bố tặng cho Na Na, hi hi hi…”.

Na Na cười khúc khích, Tiêu Chính Văn đứng ở bên cạnh, nở một nụ cười cưng chiều, nói: “Nếu như Na Na thích thì ngày nào bố cũng mua cho Na Na nhé”.

Khương Vy Nhan liếc anh một cái, nói: “Làm gì có ai chiều con như vậy, anh làm thế là chiều hư con đấy”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày nói: “Con gái của anh, anh tình nguyện”.

Na Na chu môi, lè lưỡi với Khương Vy Nhan, nói: “Bố thích Na Na, Na Na cũng thích bố, mẹ xấu lắm, Na Na không yêu mẹ nữa đâu”.

Nói xong, Na Na nhào vào lòng của Tiêu Chính Văn, cô bé ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, gương mặt đáng yêu tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Đương nhiên Khương Vy Nhan biết đây chỉ là lời nói đùa đơn thuần của một đứa trẻ, nhưng cô vẫn cố ý nắm chặt hai tay, mắt đảo quanh một vòng, giả vờ khóc: “Hu hu hu, mẹ khóc rồi này, mới có mấy ngày mà Na Na đã không cần mẹ nữa…”

Nói xong, Khương Vy Nhan nhào tới cù lét Na Na.

Hi hi hi…

Tiếng cười của Na Na giòn giã như tiếng chuông đồng, gia đình ba người đang chìm đắm trong khoảng thời gian hạnh phúc.

Từ Long Nhất đến Long Bát đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều lộ ra một nụ cười như một bà dì, ngây ngốc ngẩn ngơ.

Tuy nhiên, Na Na đột nhiên nói một câu khiến bầu không khí trong phòng lập tức trùng xuống.

“Mẹ ơi, khi nào Na Na mới có thể nhìn thấy bố? Vì sao trước mắt Na Na toàn là màu đen thế này…”, cô bé Na Na bốn tuổi, ngồi trên chiếc giường lớn, mặc bộ đồ ngủ công chúa màu hồng, trên khuôn mặt non nớt, một miếng gạc còn vương vết máu quấn quanh mắt Na Na.

Na Na bị mù rồi…

Tổn thương vĩnh viễn, xác suất để khôi phục lại ban đầu rất thấp!

Ba vị thần y đã tìm kiếm phương án điều trị suốt mấy ngày nay nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp phù hợp nhất với tỷ lệ thành công cao nhất…

Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng xoa đầu Na Na, dịu dàng nói: “Na Na đừng sợ, có bố ở đây, Na Na nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời của ba ông nhé, dưỡng thương cho tốt, rất nhanh thôi là có thể được nhìn thấy bố rồi”.

“Vâng, Na Na sẽ nghe lời ạ”, Na Na gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên khiến cho người khác rất đau lòng.

Cô bé không hề biết, cô bé có thể vĩnh viễn không nhìn thấy được ánh sáng, không nhìn thấy được màu sắc, không nhìn thấy được bố mẹ của mình…

Khương Vy Nhan không thể chấp nhận được sự thật ở trước mắt, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, ôm mặt khóc.

Đó là con gái của cô, là mọi thứ đối với cô…

“Tất cả những gì Na Na đã mất, anh sẽ đòi lại tất cả từ nhà họ Kim!”

Tiêu Chính Văn nhìn bờ vai run rẩy của Khương Vy Nhan liền nói một câu, sau đó rời khỏi phòng ngủ, vẻ mặt lúc này đã trở nên vô cùng lạnh lùng!

Từ Long Nhất đến Long Bát đã thu lại nụ cười từ lâu, Na Na đáng yêu như vậy lại bị mù! Bọn họ phẫn nộ! Khí thế dâng trào khắp người! Hận không thể xông đến nhà họ Kim gϊếŧ hết bọn chúng ngay lúc này!

Long Nhất đi tới, cố nén lửa giận trong lòng, nói: “Chủ soái, có thể xuất phát rồi!”

“Ừ!”

Tiêu Chính Văn gật đầu, bước ra khỏi sơn trang, uy dũng đầy mình!

Khoảnh khắc đó, anh giống như một con rồng bừng tỉnh giấc, toàn thân mang theo sát khí thấu tận trời cao!

Bên ngoài sơn trang, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ba chiếc xe jeep, trên một chiếc xe jeep là Kim Thái cả người máu me be bét, thảm không nỡ nhìn!

Mấy ngày qua, hắn đã nếm trải tất cả thống khổ trên thế gian này, chỉ muốn chết quách đi cho rồi!

Tiêu Chính Văn ngồi trên xe jeep, lạnh lùng nói: “Xuất phát!”

Brừm!

Chiếc xe jeep gầm rú lao đi, hướng về phía sơn trang nhà họ Kim!

Nhà họ Kim, tôi tới rồi, các người đã sẵn sàng chết chưa?