Trên mặt hồ quá yên tĩnh, đáp lại Lan Huyên chỉ có cơn gió lạnh lẽo.
Cả người cô phát lạnh, không kiềm được mà run rẩy.
Cô thậm chí không dám nhìn vết máu trên mặt đất.
“Có tìm thấy không?” Hoàng Sơn hỏi.
Người dưới sông, không có ai tìm được.
Có người nói: “Chú Sơn Mao, tài bắn súng của Vương Khoa không được xem là bách phát bách trúng, nhưng mà đối phó một đứa trẻ cũng dư sức rồi, càng đừng nói rơi xuống sông, nhất định không cứu được rồi”
“Nói nhảm” Lan Huyên nghe được, tức giận hét lên: “Con trai tôi không thể có chuyện, tiếp tục tìm cho tôi”
Tín vật trong tay Lan Huyên chính là của thủ lĩnh của bọn họ, nào ai dám không tuân lệnh.
Mười mấy người tìm dưới sống, thời gian thôi qua, Vương Khoa.
cũng bắt đầu hoảng hốt, nếu như người mà chết, anh ta cũng chết theo luôn.
Vương Khoa liếc nhìn Lan Huyên, dường như tất cả lực chú ý của mọi người đều đặt ở phía mặt sông, anh ta có một ý nghĩ lệch lạc, lặng lẽ lùi về sau, chuẩn bị bỏ chạy.
Vương Khoa đã lùi ra sau đám người, Thúy Kiều phát hiện ra, hét to lên: “Vương Khoa sắp chạy rồi”
Đùng!
Một phát súng, Vương Khoa nhanh chóng gϊếŧ chết Thúy Kiều.
Tất cả mọi người đều dừng lại, Lâu Yến Vy đứng ở dưới sông nhìn thấy Vương Khoa sắp chạy trốn, cô ta nhanh chóng nạp đạn, miệng súng ngắm chuẩn chân của Vương Khoa, đùng một tiếng, trúng chân của Vương Khoa.
Bắn súng như thần.
Nhân lúc Vương Khoa đang bị thương, những người khác nhanh chóng bắt anh ta lại.
Mà lúc này, trên mặt sông đột nhiên cũng có động tĩnh, giống như có vật gì đó đang bơi trong nước.
Mọi người bị dọa đến mức vội vàng lên bờ, có người tính bóp cò, Lan Huyên hét lên một tiếng: “Không được bắn”
Lan Huyên nhìn động tĩnh trên mặt nước, những người khác căng thẳng nhìn theo.
Một làn sóng nước lớn cuồn cuộn trên sông hướng thảng về phía Lan Huyên, bỗng nhiên nổi lên một cái đầu đầy lông, trên mặt nước một con chồn vọt ra, lắc lắc đầu về phía Lan Huyên kêu lên, như đang nói chuyện vậy.
Vô cùng có linh tính.
Có người nói: “Không ngờ trong sông này lại có chồn”
Lan Huyên ngẩn người một lát, nhìn chằm chằm con chồn, con chồn gật gật đầu với Lan Huyên, dường như đang ám hiệu điều gì, sau đó quay đầu nhảy vào trong nước, bơi ra phía bên ngoài.
“Lâu Yến Vy, mau, đi theo nó”
Lan Huyên biết bơi, nhưng bây giờ cô đang mang thai, cộng thêm không quen thuộc vùng nước này, chỉ có thể để Lâu Yến Vy đi theo con chồn.
“Được” Lâu Yến Vy cùng với con chồn bơi về phía lau sậy nước sâu bên ngoài.
Mọi người đều lên bờ chờ đợi, quan sát phương hướng rời đi của Lâu Yến Vy và con chồn.
Trôi qua khoảng nửa tiếng, Lâu Yến Vy quay về rồi, người trên lưng của cô ta cõng chính là Hạ Bảo.
“Bé Bảo” Lan Huyên vui vẻ kêu lên.
“Mẹ ơi” Giọng nói của Hạ Bảo yếu ớt, nằm trên lưng Lâu Yến Vy trả lời Lan Huyên.
Lâu Yến Vy vừa lên bờ, Lan Huyên nhanh chóng cởϊ áσ của mình ra cho Hạ Bảo: “Có bị thương ở đâu không?”
Lan Huyên kiểm tra một lượt phát hiện trên người Hạ Bảo có máu, nhưng không có vết thương.
“Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao hết, những vết máu này là của người khác: “Hạ Bảo vì để tránh sự truy kích của Vương Khoa nên đã nhảy xuống sông, bơi lâu nên đã hơi kiệt sức, cho dù là như vậy vẫn hiểu chuyện cười với Lan Huyên, an ủi Lan Huyên.
Hoàng Sơn chen chúc từ trong đám người đi ra: “Bé Bảo nói cho ông Sơn Mao nghe, rốt cuộc là chuyện gì vậy, ai gϊếŧ bé Băng vậy?”
Hạ Bảo nhìn thấy Vương Khoa đang bị bắt giữ, chỉ ngón tay về anh ta: “Chính là anh ta, ông nội Sơn Mao, con tận mắt thấy anh ta đi ra từ trong căn phòng hồ sơ đó, đúng rồi bên trong còn có một chú bị gϊếŧ rồi”
Nói xong, sắc mặt của Hoàng Sơn trở nên trầm trọng: “Lập tức đi đến căn phòng đó xem”
“Tôi đưa bé Bảo về trước” Lan Huyên nhìn Vương Khoa: “Muốn gϊếŧ con trai tôi thì chỉ có chết”
Đây chính là thái độ của Lan Huyên, cũng là mệnh lệnh.
Sắc mặt Vương Khoa trắng bệch: “Cô Tô, tôi sai rồi, tôi nghĩ rằng đứa trẻ đó là gián điệp, tôi không có gϊếŧ người, không phải tôi cố ý đâu”
Vương Khoa lắp bắp.
Hoàng Sơn phân phó nói: “Dẫn về, tôi lập tức đến thẩm vấn”
Vương Khoa khẳng định là không sống được, Thúy Kiều bị Vương Khoa gϊếŧ trước mắt mọi người.
Trước khi Vương Khoa chết, còn thẩm vấn ra được một số chuyện.
Lan Huyên giao quyền xử lý Vương Khoa cho Hoàng Sơn.
Những thứ khác đều không quan trọng.
Bây giờ Hạ Bảo sức cùng lực kiệt, vô cùng suy nhược, cô bắt buộc phải đảm bảo Hạ Bảo không sao.
Lan Huyên và Lâu Yến Vy đưa Hạ Bảo về trước, thayquần áo sạch sẽ, cho ăn súp gừng để khỏi cảm.
Hạ Bảo nghỉ ngơi một lát, hồi phục lại cơ thể, Lan Huyên mới biết rõ mọi chuyện tối nay.
Hạ Bảo từ chỗ của Hoàng Sơn quay về, nhìn thấy dáng vẻ lén lén lút lút của Vương Khoa bước vào phòng tra án, bởi vì câu nói lúc chiều của Lan Huyên nói là phải tìm được chứng cứ sát thực, Hạ Bảo liền đi theo, xem coi có phát hiện gì không.
Đứa trẻ tên Băng buổi tối ra ngoài đi vệ sinh, cũng nhìn thấy Vương Khoa, liền nổi lòng tò mò nên mới đi lại gần.
Hạ Bảo cũng đi theo vào phòng, phát hiện Vương Khoa gϊếŧ chết người canh giữ phòng hồ sơ nên cậu bé hoảng loạn chạy từ trong ra, Vương Khoa đuổi theo gặp phải bé Băng, gϊếŧ bé Băng trước rồi mới đuổi theo Hạ Bảo.
Hạ Bảo thông minh, nhảy xuống sông, nhờ đám lau sậy mà thoát được một kiếp.
Hạ Bảo bơi ra xa, không có sức lực mới nằm ở vùng ướt nghỉ ngơi, đợi chờ người cứu.
Con chồn có linh tính vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Bảo, khi người cứu hộ đến, Hạ Bảo nhìn từ xa có ánh đèn, nhưng không có sức bơi về, con chồn đã bơi về phía đám đông và dẫn Lâu Yến Vy đi tìm Hạ Bảo.
Lan Huyên nghe xong mà trong lòng vô cùng kinh ngạc, tim đập bình bịch.
Sau khi Hoàng Sơn thẩm vấn xong, xác nhận Vương Khoa chính là gián điệp, đã phản bội lại tổ chức Thiên Dạ nên đến lánh nạn ở Địa Sát.
Những ân oán trong đó, Lan Huyên không quan tâm, mạng của Vương Khoa cô nhất định phải lấy.
‘Vương Khoa không sống sót qua đêm đó, cũng không chịu nổi được sự thẩm vấn tàn khốc của Hoàng Sơn.
Lan Huyên từ chỗ Lâu Yến Vy biết được, bây giờ bên trong Thiên Dạ rất rối loạn, phân bộ đều xuất hiện nội gián còn trong tổng bộ nhất định cũng có.
Lúc nửa đêm, Lan Huyên nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Bảo, trong lòng mới an tâm.
Bỗng điện thoại reo lên, là tin nhăn Lục Đồng Quân gửi đến.
Chỉ đơn giản có mấy câu ấm áp mà khiến Lan Huyên cảm thấy nhẹ nhõm.
Lan Huyên gọi điện thoại lại, Lục Đồng Quân rất nhanh đã bắt máy: “Lan Huyên, trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo, cẩn thận lạnh đó”
Lan Huyên kinh ngạc: “Đồng Quân, mấy lời nói như này không giống như anh hay nói, ai dạy anh nói vậy?”
Quen biết Lục Đồng Quân lâu như vậy, Lan Huyên biết tâm tư của Lục Đồng Quân là người chu đáo, nhưng những lời nói quan tâm như này, anh chưa từng nói. nói chuyện thì Lan Huyên liền cúp điện thoại.
Anh lập tức gọi lại, nhưng cô không nhận.
Trước giờ Lan Huyên không có vô lý gây sự như vậy, Lục Đồng Quân không cảm thấy tức giận, ngược lại khóe môi lộ ra một nụ cười.
Vợ nhà anh cuối cùng cũng ghen rồi.
“Hạ Đình, chuẩn bị máy bay” Hạ Vân ngồi kế bên liếc anh ta một cái: “Ngu ngốc, lão đại đi tìm cô Tô, cái này cũng không hiểu, đúng là chó độc thân”
Hạ Đình tức giận nói: “Không phải cậu cũng là chó độc thân sao?”
“Anh mới là chó.”
“Em mới là chó.”