Nụ hôn vừa kết thúc.
Lan Huyên ngượng ngùng vùi đầu vào vòng tay của Lục Đồng Quân, cô xấu hổ không dám nhìn ai.
Trái tim cô loạn nhịp, làm sao cô có thể không yêu người đàn ông có thể che chở cho mình trong mưa gió được chứ?
Đời này cô gặp được Lục Đồng Quân, cô thấy cuộc đời của cô thật đáng giá.
Tần Kiều Lam tức giận đến mức sắp chịu không nổi rồi, sao anh Đồng Quân có thể nhận hai cái đứa con hoang đó được chứ.
Tần Kiều Lam định nói thêm gì đó nhưng Vạn Hoài Bắc đã kéo cô ta đi ra ngoài: “Kiều Lam, cô đừng làm gì nữa, nếu không chút ân tình của chị gái cô đối với lão đại sẽ bị xóa sạch. Như vậy sẽ chẳng có lợi gì cho cô cả”.
Tần Kiều Lam không cam tâm: “Rõ ràng hai đứa con hoang kia không phải là con ruột của anh Đồng Quân”.
“Lão đại nói phải, thì là phải”. Vạn Hoài Bắc vẫy tay về phía Hạ Đình: “Đưa cô Tần ra ngoài uống trà đi”
“Cô Tần, xin mời” Hạ Đình đi tới trước mặt Tần Kiều Lam, anh ta nói với một khí thể như ngầm bảo rằng nếu cô ta còn không đi thì sẽ bị ném văng ra ngoài.
Tần Kiều Lam oán hận liếc nhìn Lục Đồng Quân và Lan Huyên trên sân khấu rồi nói với Vạn Hoài Bắc: “Anh còn nhớ rõ chị gái của tôi có ân tình với anh Đồng Quân sao? Anh cảm thấy giữa chị gái của tôi và Lan Huyên thì trong lòng của anh Đồng Quân sẽ chọn ai đây?”.
Trong lời nói của Tần Kiều Lam như ẩn chứa cái gì đó. Vạn Hoài Bắc nghe thấy vậy thì không vui chút nào. “Người đã chết rồi, lại nói những lời này thì còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Đương nhiên sẽ có ý nghĩa rồi” Tần Kiều Lam bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý trước khi rời đi.
Tâm trạng của ông cụ Lục giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bất kể hai đứa trẻ Hạ Lăng Hạ Bảo kia có phải là dòng dõi của nhà họ Lục hay không, nhưng nếu như hôm nay Lục Đồng Quân đã công bố trước mặt mọi người thì cho dù không phải cũng sẽ phải.
Nếu nói trong lòng ông cụ Lục không hề khó chịu chút nào thì chắc chắn là giả. Lan Huyên chưa kết hôn đã có con, chắc chắn chuyện này chẳng có gì là vẻ vang cả.
Chắc chắn một gia đình giàu có như nhà họ Lục sẽ không cưới một người phụ
nữ có vết nhơ như cô.
. Nhưng khi ông cụ Lục nhìn thấy Hạ Lăng Hạ Bảo thì những uẩn khúc trong lòng lại biến mất và không hiểu sao ông cụ cảm thấy chúng thân thiết vô cùng.
Lục Đồng Quân cũng đã nhận rồi, vậy thì ông cụ cũng chỉ có thể nhận theo thôi.
Và ông cũng rất hài lòng về người cháu dâu Lan Huyên này.
Ông cụ đã là người bước một chân vào quan tài rồi, ông cụ đã sống bảy mươi năm nên cũng hiểu thế nào là thông tình đạt lý.
“Chắt ngoan, lại đây với ông cố nào” Ông cụ Lục ân cần vẫy tay với Hạ Lăng Hạ Bảo.
Hai đứa trẻ bước tới, giọng nói còn non nớt cùng nhau reo lên: “Chào ông cố a, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ, thọ tỉ nam sơn và ngày ngày vui vẻ ạ”.
“Giỏi, giỏi, giỏi” Ông cụ Lục cười tít mắt, lấy ra hai cái bao lì xì: “Nào, lại đây. Ông lì xì cho hai cháu mỗi người một cái. Ông cố cũng chúc hai cháu khỏe mạnh, trưởng thành trong vui vẻ!
“Cảm ơn ông cố”
“Cám ơn ông cố” Hạ Lăng Hạ Bảo lễ phép nhận lấy bao lì xì. Hạ Bảo liếc mắt nhìn, trong bao lì xì là một tấm chi phiếu có tám con số. Ông cố quá hào phóng rồi.
“Ông cố hào phóng” Hạ Bảo là một tên nhóc tham tiền, cậu bé cười tít mắt rồi ôm lấy cánh tay của ông cụ Lục: “Cháu yêu ông nhất”
Hạ Lăng nhìn thấy tấm chi phiếu cũng rất ngạc nhiên.
Rõ ràng là phong bao lì xì đã được chuẩn bị từ lâu, dường như ông cụ Lục rất thương hai anh em họ.
Ông cụ Lục thích thú liền bật cười. Lan Huyên nhìn thấy cảnh này cũng rất cảm kích. Vợ chồng Lý Kính Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, trên môi liền nở một nụ cười. Đúng lúc này, quản lý sảnh khách sạn vội vàng chạy tới. “Cậu chủ Lục, đã xảy ra chuyện rồi, bà Lục không xong rồi” Nghe vậy, Lục Đồng Quân nhíu mày: “Mẹ tôi ở đâu?” “Hành lang” Lục Đồng Quân vội vàng chạy tới đó.
Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc, ông cụ Lục và hầu hết các khách mời cũng đi theo sau. Trần Hương Thủy đang nằm trong vũng máu, người đã mất đi ý thức. Khi Lục Đồng Quân nhìn thấy cảnh tượng này thì thảng thốt.
Trái tim Lan Huyên như thắt lại, mấy vị khách kia cũng hít một hơi thật sâu.
“Những người khác không được phép lại đây, tất cả đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích” Lục Đồng Quân hét lớn rồi sải bước đi đến bên cạnh Trần Hương Thủy. Trước tiên anh dò xét xem bà ấy còn thở không, thấy mẹ mình vẫn còn hơi thở nên anh lập tức gọi Xa Thành Luân: “Vẫn còn thở, mau đến cứu người”
Trước khi Lục Đồng Quân đến, nhân viên khách sạn cũng không dám tự ý di chuyển Trần Hương Thủy.
Một vũng máu lớn như vậy khiến ai nhìn thấy cũng mềm nhũn chân ra. Thân nhiệt của Trần Hương Thủy đang giảm xuống và tình hình rất nguy kịch.
Xa Thành Luân liền kiểm tra sơ bộ, anh ta châm cho Trần Hương Thủy một cây kim để cầm máu. Phải giữ được mạng sống trước đã.
“Đưa đến bệnh viện phẫu thuật ngay
Đã quá muộn để trở lại đảo, vì vậy họ chỉ có thể mượn bệnh viện gần đó để tiến hành phẫu thuật cho Trần Hương Thủy.
“Hạ Vân đi lái xe Lục Đồng Quân bể Trần Hương Thủy và chạy nhanh ra ngoài. Hạ Vân vội vã lái xe đến và Xa Thành Luân đi theo sau.
Vạn Hoài Bắc ở lại: “Phong tỏa hiện trường lại, không ai được phép đến gần. Quản lý, đi xem camera giám sát”.
Vì xảy ra chuyện như thế này nên chắc chắn bữa tiệc sinh nhật sẽ không thể tiếp tục. Ông cụ Lục chịu trách nhiệm tiền khách, đối mặt với tình huống khẩn cấp nhưng mọi thứ vẫn rất ngay ngắn trật tự.
Lan Huyên giao Hạ Lăng Hạ Bảo cho vợ chồng Lý Kính Hòa và An Nhã Hân rồi cô tự mình đến bệnh viện.
An Nhã Hân nói: “Hạ Lăng Hạ Bảo, về nhà với dì trước đi”. Mùi máu tanh quá, An Nhã Hân lo sợ sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ.
Hạ Lăng nói: “DÌ Nhã Hân, dì dẫn em cháu về trước đi. Cháu sẽ ở lại với cha nuôi”
Vạn Hoài Bắc biết ý định của Hạ Lăng nên nói: “Để cậu nhóc ở lại với tôi là được rồi”.
Hạ Lăng là người của tổ chức Bóng Đêm chứ không phải đứa trẻ bình thường nên không thể gặp chuyện chỉ biết tránh né.
Hạ Bảo cũng rất muốn ở lại nhưng cậu bé biết rõ là bản thân không bằng anh trai, bà nội Trần đã xảy ra chuyện nên cậu bé cũng không muốn gây phiền phức thêm nữa. Thế là Hạ Bảo hành ngoan ngoãn đi theo hai vợ chồng Lý Kính Hòa.
Hiện trường đã bị phong tỏa, Vạn Hoài Bắc cũng đã gọi điện cho cảnh sát. Trước khi cảnh sát đến, anh ta và Hạ Lăng cùng khảo sát hiện trường.
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Hạ Lăng, có nhìn thấy điều gì không?” Hạ Lăng chỉ vào vết máu nói: “Bà nội Trần bị tấn công từ phía sau.”
Bỗng nhiên Hạ Lăng nhìn thấy một mảnh gốm vỡ vụn ở góc tường thì nói thêm: “Có lẽ hung khí gϊếŧ người là bình hoa gốm sứ này. Ra tay tàn nhẫn như vậy, lại cố ý chọn góc chết của camera giám sát thi chứng tỏ đối phương là một người tàn nhẫn và khôn vặt”
“Khôn vặt ư?”
Vẻ mặt của Hạ Lăng vẫn rất nghiêm túc: “Trên vết máu có một mảnh móng tay rơi xuống, điều đó chứng tỏ hung thủ là một người phụ nữ”
Vạn Hoài Bắc gật đầu tán thưởng và nói thêm: “Hôm nay những người đến dự tiệc sinh nhật của ông cụ đều là những người có máu mặt, nơi xảy ra vụ sự việc chỉ cách đại sảnh vài chục mét, nếu ra tay ở đây thì khẳng định là có lý do không thể không ra tay”
Tại bệnh viện.
Trần Hương Thủy được đẩy vào phòng phẫu thuật và Xa Thành Luân là bác sĩ mổ chính.
Lan Huyên và Lục Đồng Quân đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Lan Huyên trấn an: “Nhất định cô sẽ không sao, đừng lo lắng”
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật: “Trước đây từng có một người anh em của anh bị bom nổ hết gần nửa người. Không ai có thể cứu được. Chính Xa Thành Luân đã cứu sống người đó. Anh ấy là bác sĩ thiên tài của tổ chức Bóng Đêm. Có anh ấy ở đây, chắc chắn mẹ anh sẽ không sao”
Lục Đồng Quân tin tưởng Xa Thành Luân như thể tin tưởng chính mình vậy.
Điều anh lo lắng không phải là ca phẫu thuật của Trần Hương Thủy có thành công hay không mà là ai đã ra tay với bà ấy như vậy.
“Chờ anh bắt được ai là hung thủ khiến mẹ anh bị thương, anh sẽ bắt người đó phải đền mạng
Lan Huyên cũng thấy rất khó chịu trong lòng, dù sao Trần Hương Thủy đối xử với cô rất tốt, cô cũng hy vọng Trần Hương Thủy có thể qua khỏi. Cuộc phẫu thuật kéo dài bốn giờ và bốn giờ này là một cực hình đối với Lục Đồng Quân.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Xa Thành Luân bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.
“Tính mạng đã được cứu. Về phần có thể tỉnh lại hay không, tôi không thể trả lời dứt khoát được. Xa Thành Luân nói với Lục Đồng Quân: “Anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt”