Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 30: Bạn trai nghèo khổ giúp gì được cho em?

Vạn Hoài Bắc nằm trên ghế, u oán nhìn Lục Đồng Quân.

“Lão đại, cô Tô không phải là kẻ ngốc. Cô ấy dám đối đầu với Trịnh Tùng Dân thì chắc chắn là có chỗ dựa. Thực ra anh không đến thì cô ấy cũng sẽ không bị ức hϊếp đâu.”

Vạn Hoài Bắc cũng đã tiếp xúc với Tô Lan Huyên một khoảng thời gian. Tô Lan Huyên thoạt nhìn không quyền không thế, nhưng lại sở hữu sức hấp dẫn bẩm sinh. Cô có thể sống đến ngày hôm nay dưới tay Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh, đủ để chứng minh cô rất có bản lĩnh.

Lục Đồng Quân nhíu mày: “Có tôi đây, cô ấy không cần phải mạnh mẽ.” Không thì cần bạn trai như anh để làm gì? Người anh muốn tìm không phải là đồng minh giúp mình như hổ thêm cánh, mà là một người có thể làm bạn với nhau cả đời.

Lục Đồng Quân hỏi: “Bên phía Lục Tử Việt sao rồi?”

“Nghe nói tối nay Lục Tử Việt sẽ xuất một lô hàng ở bến tàu.” Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, em cảm thấy lô hàng này có vấn đề.”

“Vậy thì tối nay đi xem thử.”

Dứt lời, Lục Đồng Quân nhắm mắt lại dưỡng thần.

Tô Lan Huyên và Trần Hương Thủy đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, mệt đến mức đi không nổi nữa. Trần Hương Thủy mua không ít đồ, đều mua cho Tô Lan Huyên. Tô Lan Huyên liên tục từ chối, nhưng không chịu nổi Trần Hương Thủy quá nhiệt tình, thái độ như thể chỉ hận không thể dọn sạch cả trung tâm thương mại.

Tô Lan Huyên không biết rằng với năng lực shopping của Trần Hương Thủy thì bà ấy thực sự có thể dọn sạch trung tâm thương mại. Hôm nay ở trước mặt Tô Lan Huyên, Trần Hương Thủy đã kiềm chế lắm rồi.

“Lan Huyên, cháu nghỉ ngơi ở đâu vậy? Chúng ta kêu taxi đưa đồ đạc về nhà đi.”

Tô Lan Huyên hơi lưỡng lự. Nhà trọ của cô quá nhỏ, cô sợ bị mẹ chồng tương lai ghét bỏ. Hơn nữa cô với Lục Đồng Quân đang ở chung, cô sợ Trần Hương Thủy biết sẽ khinh thường mình. Nhưng Trần Hương Thủy đều hỏi rồi, cô cũng không thể không cho bà ấy đi xem nhà mình. Tô Lan Huyên không ngốc, đương nhiên biết Trần Hương Thủy hỏi vậy là vì muốn xem nhà của mình. Cô lưỡng lự một lát rồi cười nói: “Để cháu đi bắt taxi.”

Trên đường đi, hai người vừa nói vừa cười. Tới chỗ nhà trọ, Trần Hương Thủy không cười nổi nữa. Thấy Trần Hương Thủy xụ mặt, Tô Lan Huyên hơi thấp thỏm, đang định lên tiếng thì Trần Hương Thủy bỗng nổi giận nói: “Thằng nhóc kia làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại cho cháu ở căn nhà bé tí thế này?”

Buồng vệ sinh ở nhà mình còn to hơn cả căn nhà này! Cho dù giả nghèo tới mấy thì cũng không thể làm con dâu của mình chịu khổ chứ!

Nói rồi, Trần Hương Thủy lấy một tấm thẻ, đôi mắt rơm rớm, áy náy nói: “Lan Huyên, để cháu chịu thiệt thòi rồi. Cháu cầm tấm thẻ này đi, đổi căn nhà khác to một chút, căn nhà bé tí thế này thì sao mà sống nổi?”

Mẹ chồng tương lai ra tay quá hào phóng. Nào là vòng tay, nào là thẻ ngân hàng, làm cho Tô Lan Huyên sửng sốt. Thật là hạnh phúc! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

Tô Lan Huyên đương nhiên không cần thẻ ngân hàng. Cô cười nói: “Cô ơi, căn nhà này vẫn được mà. Lúc trước Lục Đồng Quân cũng nói muốn đổi nhà khác to hơn, nhưng cháu ngăn cản không cho anh ấy đổi. Mức sống ở thủ đô rất cao, có căn nhà ấm áp để ở là được rồi. Nhà ở không cần rộng lắm đâu.”

Lời nói của cô khiến Trần Hương Thủy rơi nước mắt, nắm tay Tô Lan Huyên nói: “Lan Huyên, cháu hiểu chuyện quá. Con trai cô gặp được cháu đúng là tích đức tám đời.”

Tô Lan Huyên: “…”

“Gặp được anh ấy cũng là may mắn của cháu.” Tô Lan Huyên cười khẽ: “Cô cũng rất tốt với cháu. Cháu thực sự rất hạnh phúc.” Đây là lời tâm huyết của Tô Lan Huyên chứ không phải là cố ý lấy lòng.

Từ mức độ chi tiêu hào phóng của Trần Hương Thủy hôm nay có thể thấy gia cảnh của Lục Đồng Quân chắc cũng thuộc dạng khá giả. Chẳng qua đó là thành quả cố gắng của bậc cha chú, cô và Lục Đồng Quân không thể sống bám vào cha mẹ. Ngay từ ban đầu Tô Lan Huyên đã chấp nhận sự bình thường của Lục Đồng Quân, sẽ không vì gia cảnh anh thế nào mà thay đổi thái độ.

Trần Hương Thủy không muốn rời đi. Nếu không phải trời đã tối thì bà còn muốn ở lại trò chuyện với Tô Lan Huyên. Lúc rời đi, Trần Hương Thủy cười nói: “Lan Huyên ơi, ngày mai cô lại tới tìm cháu nhé.”

“Vâng.” Tô Lan Huyên tiễn Trần Hương Thủy ra tận cửa khu chung cư.

Trần Hương Thủy ngồi vào một chiếc taxi, sau đó gọi điện cho anh trai Trần Lộc Đỉnh của mình: “Em hài lòng với cô con dâu này lắm…”

Tô Lan Huyên trở về phòng trọ, lại nhận được điện thoại của Sở Lâm Minh. Thấy cái tên trên màn hình, Tô Lan Huyên không muốn nghe máy nên bấm từ chối nhận cuộc gọi. Sở Lâm Minh lại gửi tin nhắn tới đây: Không muốn anh tới bệnh viện tìm Tô Hạo Trần thì nửa tiếng sau gặp nhau ở bến tàu Châu Đắc gặp mặt.

Thấy câu nói tràn đầy cảnh cáo trên màn hình di động, Tô Lan Huyên giận run người.

Nửa tiếng sau, tại bến tàu Châu Đắc. Dưới màn đêm, cả bến tàu ánh đèn rực rỡ. Trên một chiếc du thuyền, Sở Lâm Minh đã chuẩn bị bữa tối ánh nến, hoa tươi quà cáp.

Một chiếc xe taxi chạy tới bến tàu, người xuống xe chính là Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên vừa xuất hiện ở bến tàu thì đã bị Vạn Hoài Bắc đang cầm kính viễn vọng quan sát phát hiện. Ban đầu Vạn Hoài Bắc còn tưởng mình nhìn lầm. Đêm hôm khuya khoắt, Tô Lan Huyên tới bến tàu làm gì? Vạn Hoài Bắc cầm kính viễn vọng nhìn kỹ lại, đúng là Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên nhìn di động, bên trên là tin nhắn mà Sở Lâm Minh gửi tới. Cô dựa theo tin nhắn tìm tới du thuyền của Sở Lâm Minh. Tô Lan Huyên bước lên du thuyền, lạnh lùng nhìn lướt qua hoa tươi beefteak trên bàn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

“Sở Lâm Minh, rốt cuộc anh có ý gì? Hẹn tôi tới đây không sợ bị Tô Lan Ninh biết hả?”

Đúng là vì Sở Lâm Minh sợ bị Tô Lan Ninh phát hiện nên mới chọn nơi này.

“Lan Huyên, em còn giận anh à?” Sở Lâm Minh cầm gói quà đã chuẩn bị sẵn, cười mở hộp ra: “Nhìn đi, đây là quà anh chuẩn bị cho em đấy.”

Trong hộp là một chiếc vòng cổ.

Trên một con du thuyền khác, Vạn Hoài Bắc cả kinh: “Ôi vãi chưởng!”

Anh ta thật xui xẻo, không ngờ lại thấy Tô Lan Huyên hẹn hò với bạn trai cũ. Nếu để lão đại biết thì còn gì là cơm cháo nữa!

“Vạn Hoài Bắc, cậu phát hiện cái gì?” Lục Đồng Quân đeo mặt nạ, chống nạng đi ra du thuyền.

Vạn Hoài Bắc ấp úng: “Không… không có gì.”

Lục Đồng Quân cau mày: “Đưa kính viễn vọng cho tôi.”

“Lão đại, anh đừng xem thì tốt hơn.” Vạn Hoài Bắc nuốt nước miếng: “Em sợ trái tim anh sẽ không chịu nổi.”

Lục Đồng Quân cầm kính viễn vọng lên xem, vừa lúc thấy trên du thuyền đối diện, Sở Lâm Minh kéo tay Tô Lan Huyên, trước mặt hai người là bữa tối ánh nến, hóng gió biển ăn bữa tối ánh nến, đúng là lãng mạn. Sắc mặt Lục Đồng Quân lập tức trầm xuống, trông vô cùng khó coi, khí thế lạnh lẽo kinh người.

Trái tim Vạn Hoài Bắc run lên bần bật. Anh ta chỉ hận không thể tự cho mình một bạt tai. Ăn no rửng mỡ đi dòm ngó lung tung làm gì?

“Lão đại, khách hàng của Lục Tử Việt tới rồi.” Hạ Đình đi ra khoang thuyền: “Hạ Vân nhận được tin tức, Lục Tử Việt cũng tới bến tàu, đích thân ra mặt giao dịch.”

Lục Đồng Quân lạnh mặt, ném kính viễn vọng cho Vạn Hoài Bắc rồi xoay người đi vào khoang thuyền. Vạn Hoài Bắc vỗ trái tim, cảm kích nhìn Hạ Đình: “Hạ Đình à, cậu tới đúng lúc lắm, cảm ơn cậu nhé.”

Hạ Đình không hiểu ra sao.

Bên phía Tô Lan Huyên, Sở Lâm Minh còn đang mặt dày nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, em diễn cũng đủ rồi, có chừng có mực thôi, em cho rằng anh thật sự tin em thích thằng đàn ông đó hả? Anh thích em, cũng đã hứa hẹn với em rồi, chỉ cần anh nắm quyền ở nhà họ Sở thì nhất định sẽ cưới em.”

“Sở Lâm Minh, anh đang nằm mơ hay là say rượu chưa tỉnh?” Tô Lan Huyên hất tay Sở Lâm Minh, châm chọc: “Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi với anh không có quan hệ gì hết, anh thích cưới ai thì tùy anh! Sau này anh còn dám tính kế Hạo Trần thì đừng trách tôi trở mặt vô tình!”

“Tô Lan Huyên, em đừng không biết điều.” Sở Lâm Minh đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Nhà họ Tô đã đoạn tuyệt quan hệ với em rồi, trừ dựa dẫm vào anh, em còn có thể dựa dẫm vào ai? Em thừa biết tính cách của Tô Lan Ninh rồi đấy. Em vừa đắc tội nhà họ Lý, chỉ dựa vào thằng bạn trai nghèo mạt rệp của em thì anh ta có giúp em được không?”