Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 4: Đoạn tuyệt

"“Lâm Minh! Lâm Minh!”

Cô cần một lời giải thích. Chẳng phải người nhà họ Sở nói Sở Lâm Minh đang đi hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tô Lan Huyên chạy ra cửa quán bar mới có thể ngăn cản Sở Lâm Minh, vội vàng giải thích chuyện tối qua: “Lâm Minh, tất cả đều là cái bẫy của Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh, chính bà ta đã hãm hại em, tráo đổi cô dâu. Anh cùng em đi tìm cha mẹ anh giải thích, đổi lại vị trí cũ.”

Sở Lâm Minh thản nhiên nhìn Tô Lan Huyên: “Trễ rồi.”

Tô Lan Huyên ngây người: “Nghĩa là sao? Lâm Minh, anh sao vậy?”

Tô Lan Huyên có linh cảm chẳng lành. Tần Huệ Mẫn có thể hãm hại cô, dám to gan tráo đổi cô dâu, chắc chắn sẽ còn có âm mưu khác. Không thì tại sao Sở Lâm Minh lại không đi tìm cô?

Sở Lâm Minh nhìn chung quanh như đang xác định điều gì, sau đó kéo Tô Lan Huyên tới một góc vắng người.

“Lan Huyên.” Sở Lâm Minh ôm chầm lấy Tô Lan Huyên, trốn tránh nói: “Nghe nói em bị gả tới nhà họ Lục, anh lo lắng cả đêm. Em có sao không?”

Nhớ tới trận điên cuồng đêm qua, Tô Lan Huyên vô cùng áy náy: “Lâm Minh, em…”

Tô Lan Huyên biết cây kim trong bọc rồi sẽ có ngày lòi ra. Sở Lâm Minh sớm muộn gì cũng sẽ biết bí mật của cô, cô đang nghĩ cách nên giải thích như thế nào thì nghe Sở Lâm Minh nói: “Lan Huyên, thiệt thòi cho em, chờ anh giành được quyền kế thừa nhà họ Sở, hoàn toàn nắm giữ nhà họ Sở, anh nhất định sẽ kết hôn với em.”

“Lâm Minh, anh có ý gì?” Tô Lan Huyên ngây người.

“Lan Huyên, tối qua khi anh phát hiện cô dâu không phải là em thì đã trễ rồi.” Sở Lâm Minh áy náy nói: “Tô Lan Ninh đã hứa sẽ giúp anh đoạt lấy vị trí người thừa kế. Em yên tâm, chỉ cần anh nắm giữ nhà họ Sở thì anh nhất định sẽ ly hôn với Tô Lan Ninh, cưới em làm vợ anh.”

Khoảnh khắc ấy, Tô Lan Huyên cảm thấy người đàn ông trước mắt vô cùng xa lạ.

Cô không phải kẻ ngốc. Sở Lâm Minh chỉ là con riêng của nhà họ Sở, hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh vị trí người thừa kế của nhà họ Sở.

Thì ra Tô Lan Ninh lại đồng ý giúp Sở Lâm Minh đoạt quyền! Tô Lan Huyên không muốn suy nghĩ tại sao Sở Lâm Minh lại khẳng định Tô Lan Ninh sẽ giúp mình. Nhìn gương mặt của Sở Lâm Minh, trái tim cô đau đớn như bị dao cứa.

“Vì địa vị người thừa kế, đây chính là lý do mà anh ruồng bỏ em hả?”

“Lan Huyên, sao lại gọi là ruồng bỏ? Anh cũng chỉ tính toán cho tương lai của chúng ta thôi mà! Anh muốn cho em điều tốt nhất. Em phải biết rằng anh chỉ yêu em thôi. Nhưng ai bảo em không thể giúp anh? Tô Lan Ninh có thể giúp anh.” Sở Lâm Minh cầm vai Tô Lan Huyên nói: “Em cho anh một năm, à không, nửa năm thôi, anh nhất định sẽ cưới em.”

Tô Lan Huyên đau lòng vô cùng. Đây chính là người đàn ông mà cô yêu một năm, vì quyền thế địa vị mà bỏ rơi cô. Tô Lan Huyên đẩy tay Sở Lâm Minh ra, vẻ mặt mà giọng điệu đều rất lạnh lùng: “Không cần đâu Sở Lâm Minh. Tôi đúng là bị mù! Một năm qua, tôi đã nhìn lầm anh rồi.”

Cho dù Tô Lan Huyên đã chuẩn bị tâm lý bị vứt bỏ, nhưng khi biết lý do lại là vì mình không thể giúp anh ta, cô vẫn khó có thể thừa nhận.

“Lan Huyên…” Sở Lâm Minh muốn tiếp tục dỗ dành Tô Lan Huyên, lại thấy Tô Lan Ninh đi tới. Anh ta vội vàng kéo xa khoảng cách giữa hai người, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: “Tôi với Lan Ninh đã là vợ chồng. Tô Lan Huyên, sao cô mặt dày vậy hả?”

Tô Lan Huyên sửng sốt, sau đó cô cũng thấy Tô Lan Ninh, lập tức hiểu được ngay. Cô nở nụ cười, vừa là cười lạnh, vừa tự giễu.

Cô đúng là bị mù.

“Lâm Minh, thì ra anh ở đây.” Tô Lan Ninh vênh váo đi tới, thân thiết ôm cánh tay Sở Lâm Minh, vô hình trung kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tô Lan Huyên: “Ôi chao, chị cũng ở đây hả? Sao uống nhiều rượu vậy?”

Tô Lan Huyên hoàn toàn làm lơ Tô Lan Ninh, vẻ mặt thất vọng nhìn Sở Lâm Minh. Sở Lâm Minh không dám nhìn Tô Lan Huyên, quay mặt sang chỗ khác. Tô Lan Huyên đau lòng nhìn Sở Lâm Minh, cười khẩy: “Em rể, tôi chúc anh được thỏa mãn ước nguyện.”

Ánh mắt của Tô Lan Huyên như tát vào mặt Sở Lâm Minh, đau rát.

“Đủ rồi Tô Lan Huyên, cô còn muốn càn quấy tới khi nào nữa hả!” Sở Lâm Minh không kiên nhẫn hét lên: “May mà tôi không cưới cô, không thì tôi sẽ hối hận chết mất! Vợ của tôi sao có thể là một con đàn bà chanh chua người đầy mùi rượu như cô? Cô hãy nhớ kỹ, bây giờ tôi là chồng của Lan Ninh, cô đừng tự hạ tiện nữa.”

Bỏ lại câu này, Sở Lâm Minh xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng của Sở Lâm Minh, ánh mắt của Tô Lan Huyên rất chua xót, rơi một giọt lệ.

Cô sẽ chỉ rơi một giọt nước mắt này thôi, xem như truy điệu một năm yêu nhầm người. Từ nay về sau, cô sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì Sở Lâm Minh nữa.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Lan Huyên, Tô Lan Ninh nở nụ cười: “Giành trai với tôi, Tô Lan Huyên, chị cũng xứng sao? Chị có điểm nào xứng đôi với thân phận mợ chủ nhà họ Sở? Chị chỉ xứng với tên đoản mệnh vừa què vừa xấu kia thôi! Thật đáng tiếc, nhà họ Lục lại dễ dàng bỏ qua cho chị.”

“Tô Lan Ninh.” Tô Lan Huyên nghiến răng nghiến lợi hô: “Trước mặt tôi, cô lấy đâu ra kiêu ngạo vậy hả? Tôi mới là cô chủ đường đường chính chính của nhà họ Tô, cô chẳng qua chỉ là đứa con của kẻ thứ ba mà thôi. Phải rồi, Sở Lâm Minh cũng là con riêng, con gái riêng với con riêng, các người đúng là trời sinh một đôi.”

Trước kia, cho dù Tô Lan Huyên giận đến mấy cũng sẽ không nói chuyện khó nghe như vậy. Tô Lan Ninh giận tái mặt: “Tô Lan Huyên, chị nói thêm câu nữa thử xem! Mẹ chị mới là kẻ thứ ba! Cha yêu mẹ tôi trước, chính mẹ chị đã cướp đoạt cha tôi, chị với mẹ chị đều là tiện nhân! Chị càng vô liêm sỉ, dám giành chồng với tôi!”

Tô Lan Ninh tức giận nhào tới đánh Tô Lan Huyên. Tô Lan Huyên cũng bất chấp tất cả. Ở nhà họ Tô, cô đã chịu tủi nhục ngược đãi mười mấy năm, bây giờ lại bị hai mẹ con này hãm hại, đã sớm không kìm nén nỗi phẫn nộ.

Tô Lan Huyên xắn tay áo, không cam lòng yếu thế đánh trả. Tô Lan Huyên không biết cảnh tượng này vừa lúc lọt vào mắt người đàn ông ngồi trên chiếc xe cách đó không xa. Thấy Tô Lan Huyên cưỡi lên người hung ác đánh Tô Lan Ninh, khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên.

Vợ anh đúng là không ăn chay.

Tô Lan Huyên đánh một trận thống khoái. Đánh nhau là sở trường của cô, Tô Lan Ninh nũng nịu không phải là đối thủ của cô.

Đến khi đánh mệt mỏi, Tô Lan Huyên mới đứng dậy thả lỏng chân tay, cúi đầu nhìn xuống Tô Lan Ninh nằm trên mặt đất, cười khẩy: “Tôi thấy vị trí mợ chủ nhà họ Sở của cô cũng không ổn định đâu nhỉ? Sở Lâm Minh cũng có coi trọng cô đâu. Tô Lan Ninh, để tôi xem thử cô có giữ được thứ mà mình tính kế cướp đoạt hay không.”

Tô Lan Ninh mặt mũi bầm dập, tóc tai bù xù như bà điên, không còn chút hình tượng, quần áo cũng bị kéo xộc xệch. Ngược lại là Tô Lan Huyên vẫn chỉnh chu như trước. Tô Lan Ninh tức điên người, phẫn nộ quát to: “Tô Lan Huyên, đồ điên! Tôi không để yên cho chị đâu!”

“Vậy thì tôi chờ cô.” Tô Lan Huyên chỉnh lý lại quần áo, đứng thẳng lưng. Ân oán mười mấy năm giữa cô với Tô Lan Ninh, thêm một vụ giành bạn trai cũng không ảnh hưởng gì.

Trận đánh này khiến tâm lý của cô thoải mái hơn nhiều. Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh hãm hại không phải là điều khiến Tô Lan Huyên khó chịu nhất. Tối qua thất thân cho một người đàn ông xa lạ cũng không khiến cô tức giận. Điều khiến cô khó chịu nhất là bộ mặt thật của Sở Lâm Minh. Người mà cô vui mừng muốn gả chỉ thoáng chốc lại trở thành em rể của mình, thậm chí còn lộ rõ bộ mặt xấu xa, vì quyền thế ruồng bỏ cô. Tình yêu mà cô coi trọng lại là thứ mà Sở Lâm Minh có thể dễ dàng vứt bỏ.

Cồn xông lên não, Tô Lan Huyên lảo đảo đi ra ngoài. Xe taxi quá đắt tiền, bình thường cô toàn ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, hoặc đi xe taxi công nghệ.

Đầu óc Tô Lan Huyên hỗn loạn, ngồi dưới đất cầm điện thoại gọi xe. Một lát sau, một chiếc xe đỗ bên cạnh cô. Tô Lan Huyên đã say rượu đến ngu người, tưởng là xe mình vừa gọi nên mở cửa xe ngồi xuống: “Bác tài, tới khu chung cư Hoa Thiên, cảm ơn.”

Dứt lời, Tô Lan Huyên liền ngồi trên ghế ngủ tiếp đi.

Nhìn Tô Lan Huyên ngồi ghế sau, trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân xuất hiện một chút yêu thương."