Giang Điềm gần như mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy dưới mắt quầng thâm dày cộp, ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài đi làm.
Cũng thật trùng hợp, cửa phòng sát vách đúng lúc đẩy ra, Lục Minh Chu vừa vặn đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi tay Lục Minh Chu đút trong túi quần, nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng, Ớt Nhỏ.”
Khuôn mặt Giang Điềm khổ sở, trái lại cả người Lục Minh Chu sảng khoái dễ chịu, nhiều tinh thần miễn bàn.
Giang Điềm không hăng hái lắm, yếu ớt trả lời.
Hai người một trước một sau bước xuống lầu, Giang Điềm tụt lại phía sau, Lục Minh Chu đi phía trước, ngón trỏ xoay vòng vòng chùm chìa khóa, trong miệng còn ngâm nga hát điệu dân gian.
Giang Điềm càng khó chịu, trên mặt cô mây đen giăng đầy, cô căm giận bất bình, đem tên đầu xỏ gây tội hại cô mất ngủ mắng một lần từ đấu đến chân.
Dưới hành lang tầng trệt, bước chân Lục Minh Chu cứng lại, hành lang hẹp, đằng trước chặn đằng sau cũng không thể di chuyển, Giang Điềm chọc sau lưng Lục Minh Chu, khó hiểu hỏi: “Sao không đi nữa?”
Lục Minh Chu không đáp, Giang Điềm nhíu nhíu mi.
Không khí xung quanh hơi ngưng, rơi vào yên tĩnh.
“Hắt xì ——”
Đột nhiên vang lên một tiếng, Lục Minh Chu hắt xì một cái, Giang Điềm giật mình, cổ tay run lên một chút.
Mu bàn tay Lục Minh Chu xoa nhẹ chóp mũi hai cái, thấp giọng cảm khái: “Có người đẹp nhớ tôi.”
“…..”
Giang Điềm trợn mắt với hư không, nghẹn gần chết.
Lục Minh Chu nhướng mày, tiếp tục đi về phía trước, Giang Điềm ủ rũ đi theo sau anh, không bao lâu, cô đuổi theo đi song song Lục Minh Chu, ánh mắt phức tạp nói: “Anh cứ coi như toàn bộ là tôi đánh rắm đi.”
Một câu không đầu không đuôi, Lục Minh Chu bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, lẳng lặng đợi đoạn sau của cô.
Giang Điềm mặt không đổi giải thích: “Anh không cảm thấy cái tên Tiểu Chu Chu này rất nữ tính sao? Quỷ mới thích hắn!”
Trán Lục Minh Chu nhảy dựng: “…..”
Người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách…..
Không phải ngày hôm qua còn khen anh đáng yêu sao?!
Giang Điềm đá hòn đá nhỏ dưới chân, lại nói: “Cho nên… Những gì tôi nói với anh ngày hôm qua cứ coi toàn bộ là tôi đánh rắm đi.” Cô dừng một chút, nói chuyện gì đó địa sát: “Ai còn trẻ mà chẳng có lúc mắt mù đi thích mấy tên cặn bã chứ!”
Lục Minh Chu bước chậm lại, định vờ không chút để ý hỏi: “Phát sinh chuyện gì thế?”
Chỉ qua có một buổi tối, anh liền từ đáng yêu trở thành cặn bã…..
Giang Điềm nhớ lại tối hôm qua nổi da gà rơi đầy đất, không chút khách khí phun ra: “Quá dầu mỡ.”
Khóe miệng Lục Minh Chu run rẩy: “… Khụ khụ khụ.”
Giang Điềm quan tâm liếc nhìn anh một cái, trên mặt Lục Minh Chu không gợn sóng.
Hai người đi ra khỏi ngõ hẹp nhỏ, tầm mắt rộng mở hơn.
Giang Điềm nhẹ mỉm cười nói: “Chủ yếu là tôi cảm thấy tên Tiểu Chu Chu này quá ẻo lả, làm sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Lục Minh Chu nheo mắt, biểu cảm trên mặt cứng chớp mắt một cái, anh chỉ chỉ nơi xa, một hồi lâu, dường như không có việc gì nói một câu: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”
Giang Điềm: “… Ừ.”
Lục Minh Chu đi nhanh về phía trước, mở khóa ô tô cách đó mấy mét, Giang Điềm nhìn đến ô tô màu đen ven đường, Lục Minh Chu đã động tác nhanh nhẹn kéo cửa bước lên xe, không đến một hồi, đã truyền đến âm thanh khởi động động cơ.
Giang Điềm cố ý đi lên phía trước, gõ hai cái xuống cửa kính.
Lục Minh Chu chậm rì rì hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay trái gác lên, hỏi: “Cái gì?”
Giang Điềm do dự một hồi, nghiêm túc nói: “Xe này của anh rất đắt tiền.”
Lục Minh Chu nhướng mày, “Cho nên?”
Giang Điềm ném đi cái “Anh hiểu mà” ánh mắt, Lục Minh Chu bình tĩnh cười, thật lâu sau, đáp: “Kỷ Thịnh cho tôi mượn.”
Giang Điềm nhíu nhíu mi, biết rõ không nên lắm miệng, nhưng không nhịn được mà hỏi anh: “Anh ta… Anh ta vì sao lại cho anh mượn xe?”
Tay phải Lục Minh Chu đặt lên tay lái, cười như không cười hỏi lại: “Cô muốn nói cái gì?”
Giang Điềm rất thành khẩn nói: “Tôi… Tôi chỉ là cảm thấy kẻ có tiền đều tương đối chơi bời…..” Cô dừng một chút, lại nghĩ đến tối hôm qua lão Giang ân cần dạy dỗ, ngữ trọng sâu xa nói: “Anh dáng dấp lại rất đẹp, phải học cách bảo vệ chính mình.”
Lục Minh Chu ngẩn ra một chút, quỷ mới biết trong đầu cô ta đang nghĩ tới cái gì?!
Ai ngờ Giang Điềm vui buồn thất thường mà thốt ra một câu: “Kỷ tổng gì đó kia có vẻ rất quan tâm đến anh, cho mượn sách lại cho mượn cả xe, anh có nghĩ tới…..”
Lục Minh Chu lạnh nhạt hỏi: “Nghĩ tới cái gì?”
Giang Điềm đau lòng nhức óc, ấp úng nói: “Có thể anh ta thích anh đấy…..”
Lục Minh Chu: “…..”
Giang Điềm lại theo thói quen chọc cánh tay trái Lục Minh Chu, Lục Minh Chu không phản ứng, Giang Điềm liếʍ cánh môi, thần sắc buồn bực, Lục Minh Chu bỗng nhiên vẫy tay gọi Giang Điềm, Giang Điềm không nghi ngờ gì, hướng Lục Minh Chu ghé sát đầu tới.
“Cộc” một cái cốc rơi xuống trán Giang Điềm, Giang Điềm ôm trán, dữ dằn trừng anh, tức muốn hộc máu nói: “Sao anh lại đánh người! Tôi còn không ghét bỏ anh bị đè cái kia đâu!”
Lục Minh Chu nghiến răng nghiến lợi: “Cô mới bị đè!”
Giang Điềm tức đến dậm chân: “Tôi bị đè không kỳ quái! Anh bị đè mới mất mặt!”
Lục Minh Chu giận: “… Giang Điềm!”
Giang Điềm lúc tức giận không lựa lời nói, lời nói ra không suy nghĩ, lúc này mới nhận ra, gương mặt nhanh chóng nóng lên, nhanh chóng quay đầu sang một bên, sau đó lùi lại.
Lục Minh Chu mặc kệ, động tác nhanh nhẹ nâng cửa sổ xe lên, khởi động ô tô ra khỏi ngõ nhỏ.
Giang Điềm sững sờ nhìn chằm chằm đuôi xe, tự trách mình nói năng bậy bạ, cô đứng tại chỗ, tâm tình càng thêm u ám.
…..
Công ty đĩa nhạc Tân Gia.
Giang Điềm ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, Lâm Mị đẩy cái ghế ngồi đến bên người cô, Giang Điềm nghiêng mắt nhìn cô nàng, Lâm Mị lắc lắc điện thoại với cô, thần thần bí bí nói: “Cô xem tin tức chưa?”
Tối hôm qua Giang Điềm nghỉ ngơi không tốt, lại vội cả buổi sáng, cả người đều có chút mơ hồ, tay phải cô chống má, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Mị đập khuỷu tay Giang Điềm, cười nói: “Hot search, tin tức của Trần Mộ Dương.”
Giang Điềm khó hiểu chớp chớp mắt, chậm rì rì sờ di động trong túi, bấm mở wB.
Trong top năm, Trần Mộ Dương đã chiếm ba trong số đó.
“Xuất thân của Trần Mộ Dương.”
“Trần Mộ Dương.”
“Cô nhi viện Trần Mộ Dương.”
Ngón tay Lâm Mị trượt trên màn hình điện thoại, chép miệng cảm khái: “Tôi còn tưởng loại người Trần Mộ Dương này, không phải quan nhị đại thì cũng là phú nhị đại đi, không nghĩ tới lại là xuất thân từ cô nhi viện, không cha không mẹ.”
Giang Điềm không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên màn hình, cúi đầu nhìn thật cẩn thận.
Cuộc thảo luận trên wB rất sôi nổi, ban đầu tuồn ra tin tức này chính là một cái tài khoản đại V, sau khi phân tích chi tiết về thân thế Trần Mộ Dương cùng sự nghiệp phát triển mấy năm nay, một cái Weibo thế mà có mấy chục vạn lượt chia sẻ.
Giang Điềm thực sự không thể nào hiểu được.
Xuất thân thì có gì để mà thảo luận.
Giang Điềm không nói một lời nào, Lâm Mị cũng là không giận, câu có câu không nhắc tới: “Cô nói xem anh ta xuất thân từ cô nhi viện, dựa vào cái gì bò lên được vị trí như bây giờ?”
Tâm tư Giang Điềm căng thẳng, lời này của Lâm Mị uyển chuyển, nhưng lại giấu kim trong bông.
Bình luận trực tiếp trên mạng rất nhiều, nói người ta là được bao nuôi, dựa vào bán thân thể mình… Mọi việc như thế, mỗi câu đều dùng tâm tư ác độc phỏng đoán người khác.
Giang Điềm bỗng nhiên không có hứng thú, cô thoát khỏi wB, khó được nói câu mang lập trường: “Tôi rất thích anh ấy.”
Lâm Mị có chừng mực, bĩu môi nói: “Tôi không có ý gì khác.” Điều cấm kị nhất là trước mặt fans nói xấu chính chủ, Lâm Mị không có hào hứng, đẩy ghế trở lại vị trí của mình.
Giang Điềm mở album ảnh, lật đến mấy tấm ảnh chụp chung ngày hôm qua, Trần Mộ Dương hẳn là đến thu âm ca khúc chủ đề của 《Chuyến đi đêm dài》cùng Kiều Huyên.
Nếu cô nhớ không sai, Trần Mộ Dương là người An Thành, Giang Điềm nghĩ nghĩ, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, đã đăng ảnh lên vòng bạn bè, cùng với ảnh chụp chung hôm qua là, dòng chữ: Thần tượng.
Vài giây sau có người thích nó.
Bình luận: Cô xấu thế.
Giang Điềm: “…..”
Nick name WeChat hai chữ: Hà Khổ
Giang Điềm không nhớ rõ mình có quen biết người này, cô trực tiếp mở khung trò chuyện ra, xem lịch sử trò chuyện.
Mẹ kiếp! Cô không thể nhịn được mà thốt ra ngoài miệng.
Cái gì mà “Hà Khổ” rõ ràng là Tiểu Chu Chu…..
Còn có cái tên quỷ này, Giang Điềm cùng Hà Khổ không phải thành anh em thất lạc nhiều năm sao? (Hà Khổ [Sông đắng] >< Giang Điềm [Sông ngọt]).
Giang Điềm méo miệng, đổi mới một chút vòng bạn bè, lại có bình luận mới nhảy ra.
Tư Nghiên bảo bối: Tiểu Điềm… Ai chụp cậu thành xấu như vậy?
Trình Tuế: Cậu ấy vốn dĩ đã xấu.
Giang Điềm: “…..”
Bố: “Người đàn ông này đẹp trai nha! Giống bố! Bố thích!”
Chú Xuyên: “Thần tượng cái quỷ gì? Không đẹp bằng cháu trai ta.”
Cô gái nào đó: “Aaaaaa chồng của ta!”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm hít một hơi thật sâu, thoát khỏi vòng bạn bè, giữ cái mạng rất quan trọng, giữa trưa có một tiếng nghỉ ngơi, Giang Điềm tranh thủ thời gian ngủ một giấc, ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, buổi tối hôm nay còn phải đi làm ở Xuân Thụ Cảnh.
…..
Tới buổi tối, Giang Điềm về trước phòng cho thuê, lại chạy đến Xuân Thụ Cảnh, trên đường nhận được điện thoại của Trình Tuế, cô vừa mới lên taxi.
Đêm hôm qua Trình Tuế quay trở lại An Thành, xong một khoảng thời gian bận rộn, hẹn mấy người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Giang Điềm còn ghi hận lúc sáng Trình Tuế nói cô xấu, trực tiếp từ chối, Trình Tuế lại mặt nóng áp tới, Giang Điềm mắng vài câu xả giận xong, liền đồng ý, mấy người hẹn đến tối mai gặp mặt.
Tình trạng ở Xuân Thụ Cảnh giống như trước đây, ngược lại là thái độ của Vương Nam đối với cô đã tốt hơn nhiều.
Hôm nay cô đến tương đối sớm, trong phòng hóa trang có người hút thuốc, Giang Điềm không thể tiếp tục chờ được nữa, đi ra hành lang thông gió, nơi hẻo lánh cách đó không xa, có đôi tình lữ thân mật, người đàn ông đặt cô gái ở vách tường, hai người kín kẽ, hai chân trắng nõn của cô gái chăm chú vòng tại eo trên của người đàn ông, hai người nhiệt tình ôm hôn, động tác trên tay tùy ý làm càn.
Giang Điềm nhìn đến đỏ mặt, ánh mắt chuyển về, nhưng vẫn có một chút âm thanh ái muội truyền đến, Giang Điềm rời đi về hướng ngược lại, quỷ thần xui khiến nhớ tới câu nói của Lục Minh Chu mấy ngày trước.
“Cô nghĩ là tôi sẽ hôn cô.”
Gương mặt bất tri bất giác đỏ ửng, hai thùy tai đều như bị đốt lên.
Kém một chút nữa, là hôn lên.
Giang Điềm mất tự nhiên vỗ vỗ gương mặt, cổ họng nhấp nhô, rõ ràng khẩn trương.
Ngay tại lúc đó, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.
Giang Điềm bỗng nhiên ngước mắt, vừa chú ý đến con ngươi đen nhánh, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại, sững sờ cả người.
Đối phương tách ngón giữa cùng ngón cái ra, hướng lên trên đẩy giọng kính, thấy người trước mắt không nói lời nào, anh bước nhỏ lên phía trước, đột nhiên hơi thở nam tính lại gần, Giang Điềm theo phản xạ có điều kiện lui bước về sau.
Người đàn ông lại cười khẽ một tiếng, mang theo chút ngạo mạn.
Giang Điềm như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp Trần Mộ Dương ở Xuân Thụ Cảnh.
Sức nóng trên wB còn chưa hết, đương sự lại như không có việc gì mà đến quán bar.
Giang Điềm nắm chặt ngón tay, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Người trong mộng, lần đầu tiên xuất hiện ở trước mắt là kinh hỉ, lần thứ hai liền rõ ràng là kinh hách.
Trần Mộ Dương một tay đút trong quần tây, cảm xúc trên mặt rất nhạt, anh rũ mi mắt xuống, hỏi tùy ý: “Không phải là cô thích tôi sao?”
Giang Điềm bị anh nói trắng ra mà ngạc nhiên, chớp chớp mắt, “… Hả?”
Trần Mộ Dương lại đẩy gọng kính, hạ giọng hỏi lại: “Cô là fan của tôi sao?”
Giang Điềm ngước mắt nhìn anh, ánh sáng hành xuyên qua thấu kính của người đàn ông trước mặt phản chiếu tới, kéo ra hai cái vòng xoáy ánh sáng rực rỡ.
Suy nghĩ một lúc, cô gật đầu không do dự.
Trần Mộ Dương cười nhẹ nói: “Cho nên cô thích tôi.”
Giang Điềm phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu, khẽ nói: “… Đúng rồi.”
Nụ cười trên môi Trần Mộ Dương mờ nhạt đi, anh với tay lấy điện thoại trong túi, ngón tay nhanh chóng bấm mở, Giang Điềm không chớp mắt nhìn anh, vẫn là kích động khó nhịn.
Người xa cuối chân trời, lại gần ngay trước mắt, thời điểm kinh hách qua đi, cô lại biến thành bộ dáng người fan nhỏ, cô cười hòa hoãn bầu không khí một chút, rụt rè nói: “Cái đó… Anh có thể ký tên cho tôi không?”
Trần Mộ Dương không nói.
Giang Điềm sờ sờ mũi có chút mất mát.
Một hồi, Trần Mộ Dương lại lần nữa mở miệng, “Tôi cho cô số điện thoại.”
Giang Điềm hung hăng sửng sốt, kinh ngạc nói: “…Hả?”
Trần Mộ Dương nhìn cô qua mắt kính, trực tiếp đọc con số, giọng nói của anh rất êm tai, mỗi một số đều nói rõ ràng, ngữ điệu bằng phẳng.
Giang Điềm hoài nghi tai chính mình, nói năng lộn xộn: “Không phải… Tôi… Anh ổn chứ?”
Trần Mộ Dương không để ý tới vấn đề của cô, mà là hỏi: “Số điện thoại của cô là gì?”
Giang Điềm trực tiếp ngây người.
Cô là bị bắt chuyện?
Chẳng lẽ ——
Anh đẹp trai trước mắt đối với cô vừa thấy đã yêu sao?
Nếu không cũng quá kỳ quái đi.
Trần Mộ Dương lại hỏi một lần, Giang Điềm thành thành thật thật nói ra, rũ mắt xem di động của anh, tay Trần Mộ Dương nhanh chóng gõ một loạt, sau đó trực tiếp ghi chú tên cô.
Giang Điềm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trừng trừng mắt lại không kịp phản ứng.
Trần Mộ Dương rất tự nhiên cất điện thoại đi, lần thứ ba đẩy kính mắt, không biết anh từ chỗ nào lấy ra một cái khẩu trang đen đeo lên mặt, nghiêng người vòng đi ra ngoài, Giang Điềm sững sờ tại chỗ, vẫn là không nghĩ ra.
Người đàn ông phía sau lại lên tiếng hỏi: “Cô đã xem tin tức chưa?”
Giang Điềm xoay người, anh nửa cởi khẩu trang, treo ở tai phải, Giang Điềm tiếp xúc ánh mắt với anh, rất nhẹ gật đầu.
Trần Mộ Dương nói: “Có suy nghĩ gì?”
Giang Điềm giải pháp nửa chữ: “Suy nghĩ?”
“Quên đi, coi như tôi chưa hỏi.” Anh lại xoay người đi.
“…”
Đầu óc Giang Điềm ù đi, lúc lên sân khấu biểu diễn vẫn còn có chút mất hồn mất vía, cũng trùng hợp, ca khúc biểu diễn đầu tiên chính là tác phẩm đầu của Trần Mộ Dương.
Cô rốt cuộc cũng nhớ tới không đúng chỗ nào.
Bọn họ căn bản vừa rồi không có tự giới thiệu, cô nhận ra Trần Mộ Dương là đương nhiên, nhưng Trần Mộ Dương như thế nào lại biết cô tên Giang Điềm?
Cô không nhớ rõ mình quen biết một người như vậy, nếu như quen biết, cô đến một chút ấn tượng cũng không có, nói đến cô nhi viện, ngược lại cô nhớ tới một người, chỉ là người này định mệnh sẽ không xuất hiện trước mặt cô…
Cho đến tận khi trở lại tiểu khu, Giang Điềm vẫn không hiểu ra sao.
Trần Mộ Dương hỏi số điện thoại của cô nhưng cũng không liên lạc với cô, mà cô lại ngượng ngùng chủ động hỏi, nghĩ tới nghĩ lui Giang Điềm bất đắc dĩ từ bỏ.
“Cô bé, cho hỏi cô một chút?”
Phía sau vang lên một giọng nữ, Giang Điềm xoay người, nhìn hướng người nọ, một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ không tay trễ ngực, trên chân đi một đôi giày cao gót gần mười mét màu đen, trên mặt trang điểm rất đậm, trang điêm lộng lẫy, đặc biệt là cặp mắt kia, đường kẻ mắt thật dài, nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Giang Điềm thấy người đẹp cũng vui vẻ, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Người phụ nữ váy đỏ vuốt tóc ra sau tai, hỏi: “Có ở phải quanh đây có một anh trai nhỏ đưa chuyển phát nhanh tên Tiểu Thiên không?”
Giang Điềm sững sờ, không nghĩ tới người đẹp trước mắt là đến tìm Lục Minh Chu, cô quét mắt nhìn cô ta vài lần, người đẹp trước mắt liền có thêm mấy phần không vừa mắt.
Thấy Giang Điềm không nói lời nào, người phụ nữ váy đỏ nhẫn nại tính tình hỏi lại lần nữa.
Giang Điềm miễn cưỡng trả lời: “Đi cầu thang lên đến đỉnh, tầng năm phòng 502.” Nói xong, cô xoay người đi lên, bước chân “bịch bịch bịch”dẫm lên cầu thang.
Người phụ nữ váy đỏ nắm chặt túi xách đeo trên vai, nện bước bước nhỏ theo sau lưng Giang Điềm.
Trong hành lang ánh đèn lập lòe, trong mũi bay tới mùi vị nước hoa nhàn nhạt.
Giang Điềm bực bội phẩy tay hai cái, bước chân càng dẫm vang hơn.
Tầng năm sân thượng.
Cửa phòng Lục Minh Chu rộng mở, anh xách theo túi rác giống như đang chuẩn bị xuống tầng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Điềm hừ một tiếng, nhanh chóng rời mắt đi, Lục Minh Chu không rõ ràng lắm, hơi nhíu mày.
Người phụ nữ váy đỏ phía sau cuối cùng cũng bước lên đến tầng năm, từ chỗ ngoặt hàng hiên chòi ra một cái đầu tròn, ngón tay Giang Điềm giương lên, đối với Lục Minh Chu đề cao âm lượng nói: “Ê! Có người đẹp tìm anh kìa!” Cô nói xong, xoay người đi về phòng mình.
Lông mày Lục Minh Chu nhăn càng sâu: “… Tôi không gọi là ê.” Buổi sáng làm Giang Điềm tức giận không nhẹ, nói đầu đã thổi ra một đoàn lửa.
Giang Điềm đưa lưng về phía anh, vẫn còn đang tra chìa khóa mở cửa, ỏn ẻn nói: “Anh Tiểu Thiên không gọi là ê.”
Dừng dừng, lời nói kỳ quái bổ sung: “Thật xin lỗi anh Tiểu Thiên ~~”
Lục Minh Chu: “…”
Chết tiệt!
Nghĩ mà muốn bóp cổ cô.
Giang Điềm “đùng” một tiếng đẩy cửa vào nhà, “bạch bạch bạch” vài cái mở ra đèn ở huyền quan, cô đổi dép lê vào nhà, lại cố tình không đóng cửa.
Không khí trong chớp mắt đình trệ.
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói quyến rũ, có thể vắt ra nước: “Anh Tiểu Thiên ~~ cuối cùng em cũng tìm được anh, em rất vui vẻ nha ~~”
Giang Điềm: “…”
Muốn nôn.
Ngoài phòng.
Ánh mắt Lục Minh Chu từ người Giang Điềm khó khăn lắm mới dịch trở lại, chậm rì rì nhìn đến người phụ nữ váy đỏ, thần sắc người đàn ông nhàn nhạt, đáy mắt không gợn sóng, mắt nhìn ngắn ngủi, anh bình tĩnh mà thu hồi tầm mắt.
Nữ nhân váy đỏ giận dữ: “Anh không nhớ rõ người ta sao, em là Tiểu hồ ly đây ~~”
Các bức tường, Giang ĐIềm tránh ở sau huyền quan, một thân nổi lên da gà.
Thấy Lục Minh Chu trước sau không phản ứng gì, Tiểu hồ ly lại nói một câu: “Thật sự không nhớ rõ ư?”
Lục Minh Chu nhàn nhạt trả lời: “Không nhỡ rõ.” Ném xuống ba chữ đơn giản, anh xoay người về phòng, cũng không có tâm tình đi đổ rác.
Người phụ nữ váy đỏ rõ ràng nóng nảy, vội vàng đi lên phía trước vài bước, “Hai ngày trước em có qua chỗ các anh gửi đồ chuyển phát nhanh nha, vẫn là anh tự mình đóng gói đấy.”
Lục Minh Chu nhấp môi dưới, tay phải đặt trên then cửa, vừa định đóng cửa, khóe mắt thoáng liếc nhìn, liền thấy Giang Điềm ở một bên lén lút nghe trộm, thò ra nửa cái đầu, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, đánh giá qua lại giữa anh cùng ả váy đỏ, anh đột nhiên nổi lên một đoạn tâm tư, cưỡng chế cảm giác bài xích dưới đáy lòng, anh một lần nữa xoay người, buông túi rác trong tay.
Yên lặng một giây.
Môi mỏng của anh khẽ mở, lười biếng nói: “Tiểu hồ ly đúng không? Cô gửi cái gì?”
Tiểu hồ ly dịu dàng trả lời: “Một bộ đồ lót, tự anh đã đóng gói.”
Lục Minh Chu khoanh tay trước ngực, khóe môi treo nụ cười nhạt, thong thả ung dung hỏi lại: “Thế sao?”
Tiểu hồ ly gật gật đầu: “Là thật, một bộ đồ lót ren màu đen, cỡ 36D.” Nói tới đây ả đứng thẳng sống lưng, nói chuyện cũng thêm vài phần tự tin.
Ngoài phòng Lục Minh Chu như đang cười.
Giang Điềm đen mặt, cô cúi đầu, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ ngực mình, tuy hơi nhỏ, nhưng xúc cảm vẫn là không rồi, cô lén lút nghĩ, nhịn không được sờ soạng thêm vài cái.
Tiểu hồ ly theo sát lại nói vài câu… Cốt muốn nói, lần trước ả ta đã gửi một thứ đáng xấu hổ.
Lục Minh Chu mỉm cười sâu hơn, trả lời: “Tôi nhớ.”
Mấy chữ ít ỏi cuồn cuộn sóng ngàn, làm người nghe được bên tai nóng lên.
Giang Điềm tức giận dậm chân.
Lão Giang nói không sai, đàn ông không có cái gì tốt!
Đuôi lông mày Lục Minh Chu đều là ý cười, trong tầm mắt, người Giang Điềm mặc dù núp ở sau vách tường, nhưng phía sau cô treo ngọn đèn, tia sáng chiếu vào người cô, kéo ra một cái bóng ở đầu cửa.
Cái bóng này cũng thật thú vị.
Tay phải ấn ở ngực, ra sức nhào nặn một vòng lại một vòng.
Anh lúng túng ho một chút, cái bóng tay phải rút về, lông mày Lục Minh Chu chứa vài phần ý cười, ai ngờ Giang Điềm lại không chút do dự sờ lên ngực trái.
Lục Minh Chu: “Khụ khụ khụ ——”
Lục Minh Chu cười, Tiểu hồ ly đỏ mặt, ả giọng hờn dỗi, “Anh Tiểu Thiên, chúng ta có vào nhà hay không đây?”
Nữ nhân cách đó mấy bước lại mở miệng lần nữa, Lục Minh Chu vẫn chưa thỏa mãn thu hồi tầm mắt lại, anh nhẫn nại tính tình hỏi một câu: “Tìm tôi có việc gì?” Anh căn bản không biết người phụ nữ trước mắt này, nếu không phải vì tiểu quỷ cách vách trốn tránh quá thú vị, anh đã sớm đóng cửa chạy lấy người.
Tiểu hồ ly tiến lên phía trước vài bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Lục Minh Chu đứng không nhúc nhích, tầm mắt ở vị trí dưới chân vẫn là tốt nhất.
Tiểu hồ ly liếc mắt đưa tình nói: “Anh Tiểu Thiên, em thích anh.”
Ngoài phòng Lục Minh Chu không có phản ứng.
Bên kia Giang Điềm nháy mắt trừng to mắt hạnh, biểu cảm căng chặt, hoàn toàn không có tâm trạng xoa ngực, tay phải vô lực rũ xuống bên chân.
Tiểu hồ ly bắt đầu bày tỏ tình cảm một cách trìu mến: “Anh Tiểu Thiên, em rất thích anh, em muốn ở bên anh.” Ả cố tình dừng lại một chút, “Em không chê anh đưa chuyển phát nhanh, em nuôi anh, em có thể mua lại trạm chuyển phát nhanh tặng cho anh.”
Lục Minh Chu: “…..”
Tim Giang Điềm giống như bị con kiến cào, cực kỳ khó chịu, cô dứt khoát không né nữa, quang minh chính đại đứng ở cửa, nghe hai người cách đó vài bước tình chàng ý thϊếp.
Tiểu hồ ly nói: “Anh Tiểu Thiên, anh biết tại sao tối nay em tới tìm anh không?”
Lực chú ý của Lục Minh Chu hoàn toàn đặt trên người Giang Điềm, mặt anh không biểu cảm hỏi: “Vì sao?”
Tiểu hồ ly thành thành khẩn khẩn nói: “Em sợ anh không có cảm giác an toàn, không tin em, cho nên chúng ta có thể sinh đứa con trước, có con rồi anh có thể giữ em lại, không cần lo lắng em sẽ nói không giữ lời, em thực sự sẽ nuôi anh.”
Lục Minh Chu: “…..”
Ả tạm dừng, ưỡn ngực nhướng mày: “Anh không tin em, chúng ta hiện tại liền đi vào sinh con!”
Khóe mắt Lục Minh Chu hung hăng giật nháy: “……….”
Giang Điềm chấn động.
Tiểu hồ ly trước mắt quá cường, lần đầu tiên Giang Điềm thấy có người lớn mật trực tiếp rồi lại tình ý chân thành mà thổ lộ như vậy, hơi kém chút nữa thì cô liền bị cảm động.
Tiểu hồ ly còn ở đó tăng thêm lợi thế: “Anh Tiểu Thiên em đối với anh là thật lòng, nhà ở em mua sang tên anh, chỉ cần anh chịu theo em, con sinh ra cũng có thể theo họ anh, được không?”
Môi mỏng của Lục Minh Chu mím chặt thành một đường, sắc mặt hơi đổi, đáy mắt mây gió đan xen.
Anh đường đường là một ông chủ, chính là tặng mấy ngày đi chuyển phát nhanh, thế mà bị người ta lấy tiền ra vũ nhục…..
Mua nhà ở?!
Anh chính là xây nhà, cái gì không có chứ nhà là nhiều nhất.
Lục Minh Chu đang đờ người ra, Tiểu hồ ly lại bổ thêm câu: “Sẽ không ai phản đối chúng ta ở bên nhau.”
Dứt lời, thân hình mềm mại của ả hướng lại gần Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu cũng không biết đang nghĩ cái gì, mắt thấy Tiểu hồ ly liền sắp dựa sát tiến vào trong ngực Lục Minh Chu, bộ ngực đẫy đà cách ngực người đàn ông ngày càng gần, Giang Điềm không bình tĩnh nổi.
Trong lòng đầy khó chịu, này giống như kiến bò không ngừng, thật giống như bị ai bóp lấy cổ, hít thở không thông, cô giẫy giụa trong vô vọng, bị giày vò…
Còn không kịp hiểu được những cảm xúc lật trời này từ đâu mà đến, cô đã nhanh chân xông lên trước, so với tiểu hồ ly nhanh một bước hung hăng nhào vào trong ngực của Lục Minh Chu, cô tức giận: “Tôi không cho phép cô chạm vào anh ấy!”
Tiểu hồ ly rõ ràng khẽ giật mình, thân nghiêng về phía trước quá nhiều, phải đỡ tường mới đứng được vững.
Lục Minh Chu hoàn hồn, chỉ cảm thấy trên eo có một đôi cánh tay, gắt gao ôm lấy vòng eo của anh, ngực đè nặng hai luồng vật mềm như bông, cách một lớp áo sơ mi mỏng, đột nhiên sáng rõ tim anh hơi rung động…..
_______
Phan: Rung rinh rồi rung rinh ròiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!