Buổi trưa chủ nhật, Cố Bán Hạ quyết định không trở về nhà họ Cố, dù sao từ trên xuống dưới nhà họ Cố đều không ai thích cô, đặc biệt là bà Cố, thấy cô giống như thấy ăn xin, tròng mắt đều muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng sau khi chợp mắt ngủ trưa, Cố Bán Hạ quyết định quay trở về. Cô có thể làm cho cả nhà họ Cố mất hứng, thật là có lời nha.
Đến cửa nhà họ Cố vừa đúng 7 giờ, ngoài cửa đỗ không ít xe.
Vừa bước vào quả nhiên nghe được tiếng hoan hô vui vẻ ở bên trong, mười mấy người ngồi ở phòng khách, giống như mỗi người trúng 50 vạn, miệng cười không khép nổi.
Những thân thích này, ai cũng nhìn chằm chằm bà cụ Cố, chờ bà chết để được chia chút tiền. Thường ngày đều vội vàng tới xum xoe, biểu hiện cực kỳ hiếu thuận, sau lưng đều mong bà Cố sớm chết, nhưng bà Cố lại coi những người này như báu vật, gia đình tụ hội đều mời đến.
Nghe được có người vào cửa, một phòng đầy người đồng thời hướng sang nhìn.
“Tôi đến muộn, xin lỗi.” Mặt Cố Bán Hạ tràn đầy thản nhiên, nhìn không ra một chút áy náy nào.
Những thân thích nhà họ Cố nhìn cô không có một chút vui vẻ, liếc mắt một cái liền lập tức dời đi, tựa như nhìn nhiều một giây thì bị đau mắt.
“Bán Hạ đã về rồi, mau, đến bên này ngồi.” Bà Cố hướng cô vẫy tay.
Cố Bán Hạ ngẩn ra, nhất thời phản ứng không kịp, suy nghĩ bà Cố bị làm sao? Trước kia nhìn thấy cô đều là khịt mũi coi thường cả tên lẫn họ, hôm nay lại không ngừng thân thiết mà gọi cô Bán Hạ, còn mang theo nụ cười từ ái.
Thật đáng sợ nha ~
Ngồi xuống hàn huyên vài câu, Cố Bán Hạ phát hiện không chỉ là bà Cố mà cả cha Cố mẹ Cố đối với cô đều ôn hòa hơn vài phần, Cố Tiểu Phong ngồi ở bên kia, tuy rằng khi đối mặt với cô vẫn là khinh miệt, nhưng lại là lần đầu tiên không mở miệng châm chọc.
Cố Bán Hạ suy nghĩ người nhà này rốt cuộc là bị làm sao vậy, sẽ không uống lộn thuốc cả tập thể đi?
Khoan đã!
Có phải bọn họ tính toán một lúc nữa hạ độc ở đồ ăn, sau đó tất cả vu oan nói là cô hạ?
Chẳng lẽ là bà Cố thân thể mắc bệnh nan y, vì thời gian không còn nhiều, cho nên con người trước khi chết, lời nói thường hiền lành?
Không phải là…
Trong lòng còn chưa kịp vẽ ra cái cốt truyện thứ ba, cha Cố đột nhiên đứng dậy, “Hà Chiếu, cậu đã đến rồi.”
Từ cửa lớn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, bộ dáng khoảng 30 tuổi, người ục ịch, mang một cái mắt kính, đầu chải bóng loáng nước như đầu máy bay thủy phi cơ, dưới nách còn kẹp một cái túi da màu đen, giống như một nhà thầu đến nói chuyện làm ăn.
Hà Chiếu mới đến cũng không lạ lẫm, vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi với người nhà họ Cố, bà Cố liền nói vài tiếng ‘tốt’, bảo người giúp việc dọn cơm.
Mười mấy người ngồi ở trên bàn dài ăn cơm, dựa theo lễ nghi, những người nhỏ tuổi đều ngồi ở phía dưới, Hà Chiếu vừa vặn ngồi đối diện Cố Bán Hạ.
Trong bữa tiệc, chờ bà Cố động đũa, mọi người mới ào ào động đũa, Cố Bán Hạ đang chuẩn bị gắp rau, nhìn thấy Hà Chiếu ở đối diện mình cười, xuất phát từ lễ nghi với người xa lạ, cô cũng cười một cái.
Hà Chiếu rất cao hứng, hỏi cô: “Cô Cố đi làm ở đâu?”
Cố Bán Hạ nói: “Công ty nhỏ không có tiếng tăm gì."
“Ah, vậy cũng khá tốt, phụ nữ sinh ra là để dựa vào đàn ông, cho dù sự nghiệp có thành công đến đâu, nếu không ở nhà giúp chồng dạy con, thì người phụ nữ này vẫn thất bại, cô Cố bây giờ đi làm, chuyện này cũng đúng, nhưng sau này kết hôn, nên toàn tâm toàn lực chăm sóc chồng cùng người già trẻ nhỏ.”
Cố Bán Hạ: “????”
Vừa rồi cô đối với anh ta còn có vài phần lễ phép, lúc này bị những lời nói mang chủ nghĩa nam quyền làm cho chán ghét, nên cũng không hề tiếp lời, tập trung dùng bữa, nhưng Hà Chiếu vẫn muốn cùng cô nói chuyện, lại hỏi: “Cô Cố làm chuyên ngành gì?”
Cố Bán Hạ uể oải không hé răng.
“Người ta cùng cô nói chuyện, cô không rên một tiếng là cái dạng gì? Cố Bán Hạ, đừng có làm mất mặt nhà họ Cố chúng ta.” Sắc mặt cha Cố không vui nói.
Hà Chiếu cười nói: “Bác trai, không có việc gì, có cá tính là chuyện tốt.”
Bà Cố tiếp lời, “Hà Chiếu nói nói đúng, phụ nữ sau khi kết hôn, nên ở nhà giúp chồng dạy con, vẫn là Hà Chiếu biết thương tiếc người.”
Mọi người liên tục phụ họa nói theo.
Cố Bán Hạ tức khắc cảm thấy đám người này con mẹ nó đều có bệnh.
Dưới bàn có người đá chân cô, cô liếc mắt nhìn một cái, là mẹ Cố đối diện cô đưa mắt ra hiệu, dường như đối với cô thật thất vọng, vẻ mặt đầy mất hứng.
Cố Bán Hạ kìm nén nóng nảy, trả lời với giọng nói lạnh nhạt: “Tôi làm bán hàng.”
Hà Chiếu vừa nghe, mày nhăn lại, “Con gái làm bán hàng không được, năng lực không mạnh bằng đàn ông, tám chín phần mười đơn hàng đều là dựa vào thân thể để có được, cô từ chức đi, đừng làm cái này.”
Đệch con mẹ nó, ngu ngốc.
Cố Bán Hạ lười không muốn cùng ngu ngốc tranh luận, liền đứng dậy: “Tôi đi toilet.”
Cô ở trong WC bình tĩnh một lúc, mở cửa nhìn thấy Cố Tiểu Phong đang đứng ở cửa, thấy cô đi ra, Cố Tiểu Phong cười đến kì dị, “Chúc mừng chị.”
Cố Bán Hạ không để ý tới cô ta, bước ra ngoài.
“Chị, không hỏi tại sao tôi muốn chúc mừng chị sao ?”
Cố Bán Hạ lạnh giọng nói: “Có rắm thì đánh, muốn thừa nước đυ.c thả câu làm người khác khó chịu thì cô tìm nhầm người rồi.”
Cố Tiểu Phong tuyệt nhiên không tức giận, cười khẩy nói: “Hà Chiếu kia là vị hôn phu bà nội tìm cho cô, nhà họ Cố cùng nhà họ Hà, đã đang xem ngày tốt rồi.”