Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Tiêu Thiên Dạ liền dẫn huynh đệ Vệ gia đến cáo từ, chỉ là Vệ Quân Mạch cùng Lận Trường Phong, hai người này phảng phất như không để ý đến vẻ lúng túng của Nam Cung Hoài, tiếp tục ở lại Nam Cung gia, hai người vẫn như cũ, thỉnh thoảng lại theo Nam Cung Mặc ra ngoài dạo khắp nơi. Phiền phức duy nhất chính là lại có thêm một người là Nam Cung Huy cùng đi, mục đích để kiểm soát hành động của ba người. Vốn định lên núi thăm sư phụ, nhưng rồi Nam Cung Mặc cũng loại bỏ ý định này. Nàng biết Nam Cung Huy đang nỗ lực muốn bồi thường cho nàng, thế nhưng so với thái độ cùng Vệ Quân Mạch hiện nay, Nam Cung Mặc cũng không tin tưởng cái gọi là tình thân này bền chắc được bao nhiêu lâu. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng cùng buồn bã của Nam Cung Huy, Nam Cung Mặc chỉ có thể nhàn nhạt hướng ánh mắt quan tâm một chút.
"Ngày mai là lễ giỗ tổ, Mặc cô nương có đi?" Trong vườn hoa, Lận Trường Phong lười biếng dựa vào thân cây hỏi.
Nam Cung Mặc nhướng mày, "Ta cũng cần đi sao?"
Nam Cung Huy ở bên cạnh cũng nói: "Tế tổ thực ra cũng không cần nữ nhi phải tham gia, bất quá sau khi hoàng trưởng tôn tế tổ, Yến vương điện hạ, Chu vương điện hạ sẽ chủ trì tiệc rượu, vì vậy Mặc nhi cũng nên đi xem."
Nam Cung Mặc nghiêng đầu nhìn Vệ Quân Mạch, nguyên bản vẫn đang dựa vào một bên núi giả nhắm mắt dưỡng thần, Vệ Quân Mạch đột nhiên mở mắt ra hướng nàng gật đầu, "Cữu mẫu đã đưa thϊếp mời đến." Yến vương phi đưa thϊếp mời, tự nhiên là không thể không đi. Huống hồ sau khi Nam Cung Mặc trở về Kim Lăng, nhất định cũng phải hòa nhập vào nhóm người quyền quý trong Kim Lăng, lần này chính là một cơ hội cực kỳ tốt. Cùng theo đến lễ tế tổ hầu như đều là gia quyến công thần cùng hậu nhân trong triều.
Nam Cung Mặc gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, vậy thì đi xem đi."
Nam Cung Huy trong lòng có chút chua xót, muội muội của mình nhưng còn muốn hỏi ý kiến của người khác mới chịu đồng ý tham gia tiệc rượu. Ai bảo bọn họ đem Mặc nhi vứt tại thôn trang nho nhỏ này năm, sáu năm đây? Tự làm tự chịu thôi, "Được, nhị ca sẽ kêu mọi người chuẩn bị." Không chờ ba người nói thêm cái gì, Nam Cung Huy liền đứng dậy vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng phía xa của hắn, Lận Trường Phong thở dài nói: "Nam Cung Huy đối với ngươi coi thật là không tệ."
Nam Cung Mặc cười nhạt một cái nói: "Hắn là ca ca ruột của ta, tự nhiên là phải vậy."
Lận Trường Phong nhất thời không nói. Nam Cung Huy đối với Nam Cung Mặc là phải như vậy, thế nhưng nếu nói là ca ca ruột... Chí ít, nếu như mẫu thân hắn lúc đó cũng mang hắn cùng đi, hắn cũng sẽ không đem muội muội một thân một mình lưu ở nơi như thế này. Một tiểu nha đầu mới 11 tuổi, có thể hiểu được cái gì?
"Bất quá, Mặc cô nương, như ngươi vậy cũng không ổn. Trở về Kim Lăng rồi, ngươi còn phải ở lại Sở quốc công phủ trong một đoạn thời gian." Lận Trường Phong khuyên nhủ, hắn một đại nam nhân, cho dù cùng toàn bộ Lận gia như nước với lửa cũng không sao cả, thế nhưng Mặc cô nương lợi hại đến đâu cũng chỉ là một tiểu cô nương a, không nói đến những điều khác, tương lai đại hôn chung quy phải từ Sở quốc công phủ chuẩn bị chứ? Nhà thân mẫu, Nam Cung phu nhân nhưng là không còn bất kỳ ai rồi.
Nghiêng đầu nhìn Lận Trường Phong, Nam Cung Mặc bật cười, nói: "Đa tạ Lận công tử quan tâm, sẽ không phải là đang nghĩ ta đây là muốn cùng Nam Cung gia không đội trời chung chứ? Chỗ nào nghiêm trọng như vậy? Bọn họ đều là thân phụ, ca ca của ta, trong lòng dù sao vẫn là thương yêu ta đấy." Chỉ là muốn xem phần thương yêu này chiếm được bao nhiêu thôi.
Lận Trường Phong không hiểu, "Vậy ngươi đây là?" Mấy ngày nay hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, đối với hai huynh đệ Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy, nàng còn nói được mấy câu, chỉ là lạnh nhạt một chút thôi. Nhưng đối với Nam Cung Hoài, thực sự là nhiều lần chọc giận hắn khiến Nam Cung Hoài suýt nữa tức giận đến mặt đều tím lại. Đối với Trịnh thị càng là không có nửa phần khách khí, lẽ ra với trí thông minh của Nam Cung Mặc, cho dù thật hận Nam Cung gia cũng sẽ không trắng trợn đối xử với người ta như vậy.
Nam Cung Mặc thản nhiên dựa vào bàn đá bên người, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười nói: "Ta có thể trả thù bọn họ như thế nào? Vì mấy năm qua bọn họ lạnh nhạt với ta, mà làm cho Nam Cung gia cửa nát nhà tan sao? Chính là Lận công tử... Kỳ thực cũng không dự định đối với Lận lão gia làm như vậy chứ?" Lấy thế lực âm thầm của Lận Trường Phong, nếu là thật muốn đối đầu với Lận gia, chẳng phải là dễ như ăn cháo sao? Nói cho cùng, vẫn là tình thân cốt nhục khó diệt. Tuy rằng nàng đối với Nam Cung gia không có cái gì gọi là tình thân cốt nhục, đồng thời nàng đối với Nam Cung gia cũng không có thù hận bao nhiêu, chỉ cần bọn họ không chọc nàng, nàng cũng không quan tâm, nếu cứ cố tình đυ.ng tới nàng thì đừng trách nàng trở mặt.
"Chỉ có điều, nếu là ta vừa thấy mặt bọn họ đã vạn phần mừng rỡ, tình thân cốt nhục sâu sắc, ngươi tin sao?" Nam Cung Mặc cười nói.
Lận Trường Phong nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không tin." Trong mấy năm khổ cực, có chút oán khí mới là bình thường, vậy đại khái nguyên nhân Nam Cung Hoài mấy ngày này một mực khoan dung với Nam Cung Mặc là đây. Chỉ là Nam Cung Hoài sợ là không biết, nữ nhi này không phải đối với bọn họ có oán khí, mà là căn bản cũng không có tình cảm.
"Ngày mai cùng đi hành cung với cữu mẫu." Vệ Quân Mạch nhìn Nam Cung Mặc nghiêm túc nói.
Nam Cung Mặc ngưng lông mày chính muốn cự tuyệt, Vệ Quân Mạch nói: "Trịnh phu nhân mang theo ngươi đi không thích hợp, ngươi hãy cùng đi với cữu mẫu."
Ngẩn người, Nam Cung Mặc chung quy vẫn gật đầu một cái nói: "Ta biết rồi, lại làm phiền Yến vương phi rồi."
"Người một nhà, không cần khách khí."
Giật giật khóe miệng, Nam Cung Mặc không nói thêm được gì.
Lận Trường Phong nhìn bên trái lại nhìn sang bên phải, cố gắng nín cười, nói: "Quân Mạch nói không sai, lần đầu tiên lộ diện trước mặt các thiên kim tiểu thư, có Yến vương phi đi cùng, thực sự tốt hơn nhiều."
Nam Cung Mặc gật đầu, cúi đầu nhìn đám hoa la xanh nhạt trên ống tay áo, bên dưới lớp áo đó là một cái cổ tay trắng nõn tinh tế, trên đó là một cái vòng ngọc phiêu hoa phỉ thúy. Bên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, từ nay về sau, cảnh sinh hoạt thản nhiên mấy năm qua cũng coi như là đến đoạn kết rồi. Rời bỏ có chút phiền muộn, thế nhưng không thể không dám nói cũng có một chút hưng phấn và hiếu kỳ. Nàng không phải một người có thể nhàn vân dã hạc* qua một đời người, nếu là vậy nàng sẽ không tiếp tục đi làm sát thủ, tìm mọi cách để kiếm tiền? Nàng yêu thích cảnh sinh hoạt bình yên, thế nhưng cũng vẫn là sẽ ngóng trông một ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng nguy hiểm.
(*"nhàn vân dã hạc" có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì.)
Bên trong một lầu các khác, lướt qua cửa sổ thấy ba người trong vườn thản nhiên uống trà chuyện phiếm, Nam Cung Thù tức giận quay đầu lại đem chén trà trên bàn đánh rơi trên mặt đất. Trịnh thị đi vào, chén trà vừa vặn lăn tới chân nàng, nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài nói: "Hiện tại tức giận có ích lợi gì? Đợi được khi trở về Kim Lăng, nàng muốn thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt sao."
Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng nói: "Nương ngươi nói không sai! Tiện nhân Nam Cung Mặc này quả nhiên là kẻ gây họa!"
Trịnh thị vỗ vỗ nữ nhi, ôn nhu nói: "Thù nhi ngoan, tới xem một chút, đây là hoàng trưởng tôn phái người đưa tới cho ngươi." Trịnh thị trong tay nâng một cái hộp gấm, trong hộp gấm tràn đầy đủ loại đồ trang sức sáng chói, Nam Cung Thù trong lòng vui vẻ, "Đây thực sự là hoàng trưởng tôn đưa tới?"
"Còn có thể giả sao? Ngươi yên tâm, trong lòng phụ thân ngươi cùng hoàng trưởng tôn đã bàn bạc cả rồi, hôn sự này của các ngươi cũng gần như đã định ra. Chỉ là, mấy ngày nay ngươi có thể ngàn vạn lần ngoan ngoãn một chút, phụ thân ngươi nói rồi, sau khi Nam Cung Mặc xuất giá, hôn sự của các ngươi mới có thể làm." Trịnh thị an ủi nữ nhi nói.
Nam Cung Thù vẫn không thay đổi, "Dựa vào cái gì ta phải xuất giá muộn hơn nàng?"
"Chỉ bằng nàng lớn hơn ngươi, nàng là bệ hạ ban thưởng hôn sự. Ngươi cùng với nàng tính toán cái gì? Nàng sau đó cũng chỉ là thiếu phu nhân của Quận Vương phủ, ngươi về sau phúc khí còn lớn hơn."
Nam Cung Thù suy nghĩ một chút, lại đổi giận thành vui vuốt trang sức trong tay, nói: "Mẫu thân nói rất đúng. Ta sẽ không tính toán với nàng."
Trịnh thị lúc này mới hài lòng gật đầu, "Đại ca nhị ca ngươi có đến thăm ngươi?"
"Đại ca mỗi ngày đều đến, Nhị ca chưa từng tới." Nghĩ đến Nam Cung Huy, Nam Cung Thù vẫn còn có chút không thích. Trịnh thị hừ nhẹ, cắn răng nói: "Đại ca ngươi bình thường hay đến thăm, tuyệt đối đừng làm phật ý hắn. Đáng tiếc..." Đáng tiếc, nàng không có con trai, bằng không cần gì phải đối với hai tên tiểu tử của Mạnh thị cẩn thận từng li từng tí một như vậy!
"Ta hiểu rồi, mẫu thân." Nam Cung Thù gật đầu, đã nhiều năm như vậy nàng đương nhiên rõ ràng mẫu thân vì sao phải một mực chiều theo ý của hai vị huynh trưởng. Nàng không có anh em ruột, dù như thế nào cũng nhất định phải kéo đại ca về phe mình, bằng không tương lai phụ thân không còn, nàng tại hoàng trưởng tôn phủ cũng sẽ không có ai để dựa vào. Đáng tiếc... Từ trước nàng lại cảm thấy mẫu thân chỉ nên có một nữ nhi như mình là tốt nhất, hiện tại mới hiểu được, nếu không có huynh đệ ruột thịt, đến cùng vẫn cảm thấy không yên lòng.