- Vương gia, Man tặc kia đã phá tám cái phương trận, chúng ta nên thông báo với Trấn Bắc hầu phủ một cái, để chúng ta vào phủ trước đi.
Một tên nam tử trung niên có ria mép xin chỉ thị với người trong mành.
- Vội cái gì, người ta còn không hoảng, xem ngươi xem, thật mất mặt.
Lão giả mặc thanh bào, khoác áo lông thú đối diện nói.
Trên mặt chát đầy phấn, tựa như đeo một cái mặt nạ, môi hồng răng trắng, âm thanh lanh lảnh, mùi thơm trên người nồng đậm.
- Ha ha, Trương công công nói giỡn, ta chỉ đang lo thay điện hạ, thân thể ngàn vàng của điện hạ, tuyệt không nên chịu bất cứ xâm hại.
- Được, đám văn nhân các ngươi lúc nào cũng mặt ngoài một lời, mặt trong một suy nghĩ, ta không nói lại các ngươi, nhưng ngươi không thử nghĩ xem, đây là đâu? Tên man tặc kia tự xưng là dã nhân hoang mạc, nếu Trấn Bắc hầu phủ không trị được một tên dã nhân, vậy còn đáng để bệ hạ của chúng ta đau đầu vậy sao?
- Nhưng, đao thương không có mắt, nếu tên Man tặc kia đột nhiên phát rồ, xông tới đây…
- Trần sư phụ, ta không thể vào phủ trước được, lần này phụ hoàng phái ta tới chúc thọ lão phu nhân, người hiểu, sẽ biết hoàng gia chúng ta đủ lễ nghi, người không hiểu, sẽ nghĩ hoàng gia ta sợ Trấn Bắc hầu phủ này. Hơn nữa, người đặt ra quy củ xếp hàng chờ thẩm nghiệm là chúng ta, lần này nếu chúng ta chủ động xin vào phủ trước, ha ha, mặt mũi của ta thì không sao, dù sao ta cũng không có ý tranh vị trí thái tử với nhị hoàng huynh, nhưng nếu bởi vậy mà khiến người ta khinh thường Hoàng thất, chỉ sợ khi về, cả ba chúng ta đều sẽ bị phụ hoàng ta xử lý.
- Ồ, đáng ghét, vương gia, ngài điểm nhẹ chút…
- Vương gia, nô gia cũng muốn…
- Ha ha, không vội không vội, ai cũng có phần.
Tà âm vang lên.
Nam tử trung niên có ria mép cùng lão công công liếc mắt nhìn nhau, ăn ý lui xa khỏi xe ngựa.
Bên ngoài, đám hộ vệ đã bày trận phòng địch, tuy nói chiếc cuộc cách đây khác xa, nhưng thanh thế bên kia khiến bọn hắn không dám lười biếng.
Nam tử có ria mép đứng đón gió lạnh, cố gắng bình ổn tâm tình đang chột dạ, nói với Trương công công ở bên cạnh:
- Trương công công, Man tặc kia quả là lợi hại, một người lại có thể chống lại cả ngàn thiết kỵ.
- Tả Cốc Lễ Vương của Man tộc, nếu không có năng lực như thế, Vương đình kia đã không giữ được cả danh nghĩa chủ nhân hoang mạc rồi.
- Ha ha, hạ quan nông cạn, mười năm nay vẫn chỉ biết ở Hàn Lâm viện làm văn, xác thực không hiểu chuyện thiên hạ.
- Ôi ôi ôi, Trần đại nhân, ngài sao có thể nói như vậy, Đại Yến ta chưa từng thiếu võ phu, chỉ thiếu những hạt giống văn nhân như Trần đại nhân ngài thôi.
Dọc đường tới đây, Trần Quanh Đình khinh ghét hoạn quan thân thể không trọn vẹn, Trương công công này lại khinh ghét Trần Đình Quang văn nhân hủ nho chi khí. Một đường đồng hành, tuy không làm trễ nải tốc độ, nhưng đấu võ mồm vẫn chưa hề dứt.
Một người vì bị tọa sư liên lụy, sau khi phí thời gian ở Hàn Lâm viện thì bị đưa tới Vương phủ nhàn tản làm giảng sư.
Một người thì bị con nuôi tố giác, biếm trích xuất cung, tới Vương phủ làm quản sự tạp dịch.
Từ một góc độ nào đó mà nói, hai người nên cảm thấy đồng bệnh tương liên, nhưng thân phận văn nhân cùng hoạn quan cách biệt, khiến hai người không thể nhìn mặt nhau.
- Trấn Bắc quân này, có thể làm được gì?
Trần Quang Đình hỏi.
- Khà khà, khí huyết của võ phu cường giả như húc nhật đông thăng. Lúc đánh gϊếŧ, hoặc là một chọi một, hai cường giả đồng cấp chia đôi chém gϊếŧ. Hoặc như Trấn Bắc quân hiện tại, lấy phương pháp xa luân chiến để cắt thịt, từng chút gọt khí huyết đối phương xuống.
Thấy chứ, khí huyết tên Man tặc kia đã suy sụp, có thể qua được vòng hiện tại hay không, thực sự khó nói. Coi như có qua, thì cũng đã thành đèn cạn dầu, vòng quân trận thứ ba rất nhanh sẽ tới, tuyệt không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi lấy sức!
- Dùng tính mạng quân mình để tiêu hao khí huyết đối phương?
- Cũng có thể hiểu như vậy.
- Vậy đám sĩ tốt kia, cũng hiểu là dùng mạng của bản thân để tiêu hao đối phương?
- Đương nhiên.
- Bọn hắn đồng ý?
Gương mặt chát đầy phấn của Trương công công hơi nhíu lại, cười ra nếp nhăn:
- Người ta là Trấn Bắc quân a, không sợ ngươi chê cười, từ khi còn nhỏ, ta đã ước mơ một ngày có thể gia nhập Trấn Bắc quân, đi hoang mạc gϊếŧ Man tặc.
- Thất kính thất kính.
- Khách khí khách khí.
- Chỉ là, ta vẫn hiếu kỳ, tên Tả Cốc Lễ Vương này đã tới đây, chẳng nhẽ Trấn Bắc hầu phủ này không có cao thủ thực sự?
- Đương nhiên là có.
- Vậy sao bọn hắn không xuất thủ?
- Có một tên cường giả như Cốc Lễ Vương làm bồi luyện, cơ hội luyện binh như thế, có tìm cũng không được, đương nhiên phải để các bộ thao luyện một phen.
- Như vậy cũng được?
- Ngươi nhìn xe, người tới chúc thọ hôm nay, là đặc phái viên các nước, thậm chí là các bộ lạc Man tộc. Tên Cốc Lễ Vương này có thể nói cường giả hiếm có, nhưng Trấn Bắc quân có tới ba mươi vạn thiết kỵ. Nay chỉ mới phái ba ngàn ra chặn gϊếŧ Cốc Lễ Vương. Làm như vậy, cũng là để cho các gia tộc môn phiệt hiểu một điều, hiểu được sự cường hãn của thiết kỵ Trấn Bắc quân, ngày sau, ai còn dám làm càn trước mặt hầu phủ? Người ta đúng là đang ngủ gật thì gặp được chiếu manh, còn phải nhờ tên Cốc Lễ Vương này để thị uy a.
- Ai, ta đã làm xong việc, mà tên Man tặc kia vẫn chưa xong đời sao?
Lục Vương gia chỉ chừng hai mươi tuổi vén rèm, xuống xe ngựa.
- Điện hạ cẩn thận, bên ngoài có gió.
Trương công công lập tức cởϊ áσ lông thú trên người, khoác cho Lục Vương gia.
Lục Vương gia cũng không để ý đây là đồ của một tên thái giám, lại đưa tay cầm chặt.
Vừa hay lúc này, nam tử lôi thôi lại phá một phương trận!
Lục Vương gia chép miệng một cái:
- Trương công công, ngươi nói xem, nếu ngươi đối đầu với người kia, có thể có mấy phần thắng?
Trương công công nghe vậy, lập tức lộ vẻ oan ức:
- Ôi, điện hạ của ta, ngày đang cất nhắc nô tài, hay đang làm nhục Cốc Lễ Vương người ta a. Chút võ mèo cào của nô tài, trong Vương phủ có thể dùng để đối phó đám đạo trích, nhưng nếu muốn đối đầu với loại người này, nô tài chỉ có thể liều mình kéo dài mấy hơi thở, để điện hạ có thể chạy xa thêm một đoạn thôi a.
- Ha ha ha ha…
Lục Vương gia nở nụ cười, Trần Quang Đình lại nói:
- Điện hạ, thần có một chuyện chưa rõ.
- Trần sư phụ cứ nói đừng ngại.
Lúc này, Trương công công phất tay ra hiệu cho đám hộ vệ vương phủ tránh xa đi phòng ngự, đỡ phải nghe chuyện tiếp theo.