Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 152: Phiên ngoại · bánh ngọt nhỏ (1)

Tiểu Bao Tử, đại danh Lê Nhược, còn tuổi nhỏ diện mạo thập phần tinh xảo hơn nữa gặp người liền cười, giữa mày điểm chu sa chí miễn bàn càng thảo hỉ. Bởi vì điểm này tướng quân phủ lão thái quân rất thích hắn, mỗi lần tướng quân phủ tổ chức các loại yến hội nhỏ sẽ phái người đưa thϊếp mời mời Tần Mộ Văn đồng thời cũng sẽ nhân tiện nhắc đến Lê Nhược cùng tiểu Sơn Báo đi. Đương nhiên liền tính không đề cập tới Tần Mộ Văn dự tiệc tất nhiên cũng sẽ mang theo hai hài tử. Nhưng nhắc đến một câu sẽ có vẻ tướng quân phủ càng thêm coi trọng bọn nhỏ. Đến nỗi Lê Cẩm…… Mấy năm trước hắn đều bận, trừ bỏ Đoan Ngọ, trung thu, ăn tết, ngày thường trên cơ bản không thấy được mặt. Liền tính ngẫu nhiên có thể gặp được cũng là Lê Cẩm chính mình mang theo người trong nhà đi ra ngoài du ngoạn, quán trà nghe thư, dạo hội chùa, ra ngoài đạp thanh thả diều mà không phải tham gia yến hội. Nhưng mà tướng quân phủ làm gia đình giàu có, trong phủ phu nhân đông đảo. Các nàng sinh nhật thời điểm nếu là tính toán người trong nhà tụ ở bên nhau chúc mừng chúc mừng lão thái quân đều sẽ thuận miệng đưa ra mời Lê Cẩm phu lang cùng bọn nhỏ. Có sư huynh đệ quan hệ bọn họ cũng coi như “Người trong nhà”.

“Tóm lại bọn họ mới đến kinh thành hơn một năm, nhận thức người quen cũng hữu hạn, kinh thành không thể so ở nông thôn, quy củ rất nhiều. Ta cân nhắc bọn họ cả ngày lưu tại trong nhà phỏng chừng cũng buồn hoảng, còn không bằng cùng chúng ta ghé vào cùng nhau náo nhiệt náo nhiệt.”

Phía trước Lê Cẩm thi khoa cử thời điểm tướng quân phủ không thích hợp cùng Lê Cẩm tiếp xúc quá nhiều, lo lắng khiến cho hoàng đế ngờ vực. Nhưng hiện tại Lê Cẩm không có chức quan trong người hơn nữa lão tướng quân đã ở hoàng đế trước mặt nói nhà mình cùng Lê Cẩm quan hệ, bọn họ hai nhà lui tới nhiều một chút cũng không có vấn đề gì.

Lúc trước hoàng đế nhìn thấy lão tướng quân thiệp ở Ngự Thư Phòng tiếp kiến hắn. Tuy rằng thập phần kinh ngạc nhưng vừa nghe đến Lê Cẩm là Bàng lão đệ tử, là lão tướng quân sư đệ, hoàng đế trong mắt khϊếp sợ cũng chuyển hóa thành ‘quả nhiên như thế’. Tựa hồ tất cả chuyện làm người ‘không thể tưởng tượng được ’ dừng ở trên người Lê Cẩm lập tức liền thành ‘ theo lý thường hẳn là ’. Nếu qua được cửa này của hoàng đế tướng quân phủ cùng Lê Cẩm quan hệ chẳng khác nào qua ‘bên ngoài’, đây chính là sư huynh sư đệ quan hệ đâu, người trong nhà nhiều hơn lui tới cũng là theo lý thường. Như vậy vừa không sẽ ảnh hưởng Lê Cẩm tiền đồ cũng sẽ không làm hoàng đế ngờ vực tướng quân phủ, rốt cuộc Bàng lão thu đồ đệ thời điểm cũng không biết Lê Cẩm sẽ lọt vào mắt hoàng đế a! Vì vậy Lê Nhược cùng Sơn Báo liền thành khách quen của tướng quân phủ, có đôi khi tướng quân phủ đầu bếp làm vài món ngon liền tính lão thái quân không nói các phu nhân cũng sẽ phái người đưa lại đây một ít.

Ở tháng đầu tiên Lê Cẩm mới vừa mang theo người một nhà hồi hương tướng quân phủ đích trưởng tôn Mạc Tử Toàn sáng sớm thỉnh an lão tướng quân cùng lão thái quân xong quen cửa quen nẻo đi tới sau bếp. Còn không đợi hắn đi qua bên cạnh quản sự đã qua tới thỉnh an: “Thiếu gia, ngài lần này còn muốn ba tầng đai ngọc bánh, vận tư bánh vẫn là sa bánh?”

Mạc Tử Toàn bạch đế giày đen dừng ở cửa, ngưng thần tự hỏi, lần trước hắn mang ba loại điểm tâm này qua cho Tiểu Bao Tử, Bánh Bao thích ăn vận tư bánh màu trắng như tuyết, mặt trên mang theo một chút hồng phấn như hoa đào. [ chú, cải biên tự tùy viên thực đơn ] Vận tư bánh nguyên lai là điểm tâm Dương Châu, đơn giản là từng hiến cho ăn tết mại Lư vận tư [ chức quan ] đại nhân, được vận tư đại nhân thích do đó rất là tán thưởng cho nên mới có tên ‘ vận tư bánh ’. Đương nhiên Bánh Bao thích ăn điểm tâm này tự nhiên không phải bởi vì điển cố này mà là vận tư bánh đẹp, ngọt mà không nị, có mùi hương thoang thoảng. Điểm tâm vừa đẹp lại ăn ngon rất khó làm người không thích. Bất quá Sơn Báo thích ba tầng đai ngọc bánh, một tầng gạo nếp trực tiếp rải mỡ heo cùng đường phấn, chưng hảo xong cắt ra. Ngọt vừa đủ vị.

Mạc Tử Toàn nói: “Đai ngọc bánh cùng vận tư bánh đều lấy hết.”

Quản gia: “Tiểu nhân liền đi.”

Thẳng đến Mạc Tử Toàn cầm điểm tâm quen cửa quen nẻo đi tới trước cửa nhà Lê Cẩm, nhìn đại môn đóng chặt bên tai không có tiếng nói chuyện của Sơn Báo trong viện truyền đến hắn mới bừng tỉnh nhớ tới nguyên lai Bánh Bao về nhà. Giống như…… Từ biệt chính là hai, ba năm. Mạc Tử Toàn nhìn hộp điểm tâm trong tay chính mình, hắn thở dài chậm rãi hướng binh doanh đi đến. Hắn đem điểm tâm đặt ở trên bàn trong doanh trại chính mình, chờ hắn huấn luyện xong giữa trưa trở về trên bàn điểm tâm đã bị người ăn chỉ còn lại có một, hai khối.

Mạc Tử Toàn chăm chú nhìn nhà hắn đệ đệ, lão ngũ Mạc Tử Phong nhanh chóng đứng lên, hai tay dấu vào sau lưng, khóe môi còn đính vụn đồ ăn. Hắn năm nay mười ba, bởi vì hàng năm ở binh doanh lăn lộn lớn lên vừa đen lại gầy nhưng ánh mắt lại vô cùng giảo hoạt cơ linh, vừa thấy chính là hài tử thông minh. Giờ phút này lão ngũ ngượng ngùng nói: “Ca, tổ mẫu làm sao chỉ an bài người cho ngươi đưa điểm tâm, ta giữa trưa đi theo bọn họ cùng nhau ăn miến cải trắng, cơm đều không đoạt lại những người khác, ta mới ăn xong một chén cơm trong nồi đều hết a!”

Nói thật ra Mạc Tử Toàn trước kia cũng giống như lão ngũ, lão tướng quân không cho nhà hắn tôn nhi bất luận đặc thù đối đãi gì. Chẳng qua Mạc Tử Toàn ngao ra tới có chức quan mới không cần cùng đại gia cùng nhau đoạt cơm. Mạc Tử Toàn còn đắm chìm trong chuyện Tiểu Bao Tử về quê không phục hồi tinh thần lại hắn nói: “Đây không phải tổ mẫu cùng các vị phu nhân đưa tới.”

Lão ngũ mắt to chớp chớp đột nhiên lộ ra một cái tươi cười hơi mang đáng khinh: “Chẳng lẽ là hầu phủ Hoàng cô nương? Mẹ ta nói đại phu nhân rất xem trọng nàng……”

Lão ngũ còn chưa nói xong đã bị Mạc Tử Toàn đánh gãy, hắn ngữ khí hiếm thấy nghiêm túc: “Chớ có nói bậy, hỏng Hoàng cô nương thanh danh.”

Lão ngũ co được dãn được xin lỗi: “Hảo hảo hảo ca ngươi đừng nóng giận, ta không bao giờ nói.”

Mạc Tử Toàn nhìn nhà mình đệ đệ giải thích: “Đây không phải Hoàng cô nương đưa, hai chúng ta thanh thanh trong sạch, loại lời nói này không cần lại nói.”

Lão ngũ biết hắn đại ca cũng không nói dối, có một số việc hắn khả năng sẽ không muốn nói cho ngươi nhưng lại vĩnh viễn sẽ không dùng lời nói dối che giấu sự thật. Lão ngũ nghĩ nếu đại ca nói như vậy, vậy thật đúng là không phải Hoàng cô nương. Nhưng hắn lại trong nháy mắt hoảng hốt, lần trước hắn về nhà ở trong sân đứng tấn, hắn nương cùng đại phu nhân ở trong phòng nói chuyện gần nội viện cửa sổ không đóng. Hắn lúc ấy nghe được đại phu nhân nói: “Kỳ thật lão đại chọn tức phụ nếu là không xem tuổi tác chênh lệch Bánh Bao nhà Lê tiên sinh liền rất hảo, cùng nhà chúng ta hiểu tận gốc rễ không nói, Bánh Bao đứa nhỏ này ta cũng rất thích.”

Lúc ấy lão ngũ tâm như nổi trống, hắn, hắn còn muốn giống tổ phụ tòng quân kiến công lập nghiệp, sách huân phong hầu sau đó đem tất cả làm sính lễ cưới Bánh Bao trở về……Bởi vì như thế hắn trong khoảng thời gian này mới không đi tìm Bánh Bao chơi đùa, bởi vì hắn lo lắng mình nhìn thấy Bánh Bao, liền không hạ được quyết tâm đi theo tứ thúc phòng thủ biên cương. Hảo nam nhi muốn nhanh chóng kiến công lập nghiệp chỉ có đem đầu treo ở trên lưng quần mới có thể đua ra tiền đồ. Vừa lúc lão ngũ nghe được hắn nương nói: “Bánh Bao đứa nhỏ này hảo là hảo nhưng cũng chính là tỷ tỷ ngài nói, cùng Đại Lang tuổi kém có chút nhiều. Theo ta thấy lão ngũ tuổi xấp xỉ, này mới đăng đối.”

Sau đó lão ngũ liền trơ mắt nghe hắn nương đem đề tài chuyển tới hầu phủ Hoàng cô nương trên người, nói cái gì Hoàng cô nương còn đưa qua điểm tâm cho đại ca, khăn tay cùng túi tiền. Lão ngũ đều muốn chạy đi vào quỳ xuống dập đầu tạ ơn nương hắn. Mặt sau các nàng nói gì lão ngũ một câu cũng chưa nghe rõ, hắn chỉ biết đại phu nhân gần nhất đang giúp đại ca chọn tức phụ nhi, đầu tiên nhìn trúng Lê Nhược. Bất quá đại ca dù sao cũng là tướng quân phủ đích trưởng tôn, có thể lựa chọn cô nương quá nhiều quá nhiều, hầu phủ Hoàng cô nương kia cũng khá tốt. Nhưng đại phu nhân chưởng gia nhiều năm tâm tư thủ đoạn đều là nhất lưu, chỉ là bình thường không muốn dùng đến trên người chị em dâu. Nhưng ngũ phu nhân những lời này quá rõ ràng nàng vừa nghe liền hiểu.

Đại phu nhân buồn cười nói: “Hoàng cô nương hảo là hảo, xuất thân phẩm hạnh đều là nhất đẳng nhất hảo, nhưng…… Nàng không hiểu y thuật a!”

Ngũ phu nhân nói: “Chúng ta là tìm tức phụ cho Đại Lang lại không phải tìm đại phu, muốn hiểu y thuật làm gì?”

“Vậy thì nói không chừng, lão đại chính là thích tức phụ hiểu y thuật đâu.”

“……”

Lời này thật đúng là không phải nói giỡn. Rốt cuộc Mạc Tử Toàn là người phi thường thông minh, hắn 15 năm theo khuôn phép cũ, chuyện duy nhất làm khác người chỉ sợ cũng là quỳ gối trước mặt tổ mẫu cùng mẫu thân thản minh tâm ý. Đồng thời hắn cũng đem chuyện lão ngũ cũng nói ra.

“Tổ mẫu cùng mẫu thân yên tâm chúng ta hai anh em tuyệt đối sẽ không bởi vậy có bất luận hiềm khích gì. Nhưng việc quan trọng cả đời này hài nhi tuyệt đối sẽ dùng hết toàn lực.”

Nghĩ đến đây đại phu nhân lại nói: “Thành thân loại chuyện này chính là đại sự cả đời, phía trước ta liền phái người thăm qua Lê tiên sinh khẩu phong, hắn nói hy vọng nhà mình hài tử có thể gặp được tình đầu ý hợp lang quân.” Dừng một chút nàng thiếu chút nữa liền đem tất cả làm rõ nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống, thay đổi loại cách nói: “Tuổi kém 5 không tính nhiều, chủ yếu phải là hai đứa nhỏ thích nhau, đúng không?”

Ngũ phu nhân không dám nhìn đại phu nhân, nàng đã biết chính mình tiểu tâm tư bị nhìn thấu toàn bộ chỉ có thể lung tung gật gật đầu, rất là hoảng hốt.

Lão ngũ không còn lòng dạ mở miệng nói Hoàng cô nương chỉ là bởi vì hắn nương nói qua Hoàng cô nương đưa qua điểm tâm cho đại ca cùng các loại nữ hồng. Lúc này hoảng hốt trong rổ dư lại hai khối mỹ vị điểm tâm rốt cuộc khó có thể ăn nữa. Hắn muốn đi ra lại bị hắn đại ca ngăn cản. Lão ngũ nghe được hắn đại ca nói: “Phân điểm tâm này không phải bất luận kẻ nào đưa, ta cũng không tiếp thu qua bất luận đồ vật nào của cô nương đưa, đến nỗi việc hôn nhân hiện tại thảo luận còn quá sớm.”

“Đại ca, ngươi mười lăm, việc hôn nhân không còn sớm.”

“……”

Lão ngũ nhìn hắn đại ca nghiêm túc lại bất đắc dĩ nhìn chính mình, nói: “Ngũ đệ, không nói ta. Ngươi có thể cẩn thận nghĩ một chút, ngươi trong lòng cái gọi là thích rốt cuộc là bởi vì cầu mà không được hay là chân chính phát ra từ nội tâm.”

Lão ngũ cho rằng chính mình tâm tư dấu rất sâu ai đều không phát hiện được nhưng không nghĩ tới những người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới hắn tiểu tâm tư. Nói nữa lão ngũ kỳ thật không hiểu lắm đại ca vì cái gì muốn nói những lời này, hắn người này sống đỉnh đỉnh đơn thuần, rồi lại có tân hiếu thắng rất nặng. Cho nên hắn kỳ thật có đôi khi chính mình cũng không biết nội tâm thật sự nghĩ muốn cái gì hoặc là chỉ là vì tranh khẩu khí.

Chỉ nghe Mạc Tử Toàn tiếp tục nói: “Nếu ngươi thật sự thích, vậy đại ca liền…… Liền hy vọng ngươi về sau có thể lại tìm được một người mình thích như thế.” ( nhường gì thì nhường chứ có ai nhường vợ bao giờ ????????)

Lão ngũ: “……???”

Tác giả có lời muốn nói: Giữa trưa hảo mị ~

Lão đại: Tự tin

Lão ngũ:…… Đại ca bị đánh tráo.

*Tùy Viên thực đơn là sách nấu ăn do Viên Mai thời Thanh biên soạn, phần mở đầu của sách này là “tu tri đơn”, gồm 34 mục, tiếp theo giới thiệu phương pháp chế biến hơn 300 loại món ăn và điểm tâm. (Muốn biết trong này có gì thì gg thẳng tiến nhen ????)