Lê Cẩm đi ra cửa sau phủ nha, lập tức nện bước nhanh hơn đi thẳng về trong nhà. Hắn đẩy ra đại môn từ ảnh bích bên trái vòng qua, xuyên qua ngoại viện cùng cửa thuỳ hoa là có thể nhìn thấy Tiểu Trà đang quét tước sân.
Tiểu Trà nhìn thấy hắn, lập tức nói: “Lão gia đã trở lại.”
Lê Cẩm đáp một tiếng liền thấy nhà chính cửa phòng mở ra, Tần Mộ Văn đứng ở cửa, Lê Cẩm đến gần mới nhìn thấy hắn phía sau còn có Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử dò đầu ra ngọt ngào nói: “Cha.”
Lê Cẩm nhẹ nhàng thở ra, may mắn trong khoảng thời gian này nhà hắn phu lang không sinh. Lê Cẩm trước đem phu lang bế lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường: “Bên ngoài gió lớn, mở cửa sẽ bị cảm lạnh.” Lại cúi đầu đi xem Tiểu Bao Tử, thấy hắn biểu tình buồn ngủ đơn giản đem hắn cũng ôm lên trên giường: “Ngươi với a cha cùng nhau nghỉ ngơi.”
Tiểu Bao Tử ngáp một cái, tự giác hướng trong chăn rụt rụt, chỉ lộ ra một đôi mắt, đuôi mắt còn treo nước mắt bởi vì ngáp nên chảy ra.
Lê Cẩm lau nước mắt cho hắn, không đến chốc lát Tiểu Bao Tử liền ngủ rồi. Nhưng Tần Mộ Văn lại vẫn như cũ không buồn ngủ, cùng Lê Cẩm nhỏ giọng nói chuyện. Gần nhất mấy ngày Lê Cẩm nói chuyện càng ít, Tần Mộ Văn có thể cảm nhận được hắn nội tâm lo lắng liền cùng hắn nói nhiều việc nhà.
“Tiểu Bao Tử cho rằng ngươi hôm nay cũng sẽ trở về sớm, giữa trưa cũng không đi nghỉ ngơi muốn chờ cha trở về.”
Lê Cẩm tạm thời chưa nói chuyện Tri phủ đại nhân đem hắn kêu đi, chỉ nói: “Bị chuyện thư viện trì hoãn.”
Tần Mộ Văn nói: “Lập tức liền sắp đến tháng ba, thư viện có phải lại có đá cầu thi đấu hay không?”
“Ân.”
“Sang năm liền có thể mang theo hắn cùng Tiểu Bao Tử cùng nhau xem ngươi đá cầu.”
Lê Cẩm nhìn Tần Mộ Văn khóe môi tươi cười, tưởng tượng đến chính mình năm nay tham gia ân khoa, sang năm đại khái sẽ tham gia thi hội…… Người nhà muốn nhìn chính mình đá cầu ý tưởng này chỉ sợ còn phải chậm lại hai năm.
Tần Mộ Văn gần nhất cũng thói quen Lê Cẩm nửa ngày không nói lời nào trạng thái, hắn đem tay Lê Cẩm kéo đến đặt ở trên bụng chính mình.
“Hắn rất ngoan, lần này nhất định sẽ bình yên vô sự ra tới.”
Lê Cẩm tay đều là cứng đờ, cùng Tiểu Bao Tử lần đầu tiên sờ a cha bụng giống nhau.
Tần Mộ Văn đột nhiên hy vọng hài tử có thể sớm một chút ra tới, hắn thật ra cảm thấy chờ một đoạn thời gian cũng không có gì nhưng A Cẩm lại tinh thần căng chặt như vậy thân thể sớm hay muộn cũng chịu không nổi. Nhưng nhị nhãi con ngạnh sinh sinh ở a cha trong bụng ngây người đủ tháng, vài ngày sau mắt thấy ba tháng trung tuần liền phải tới rồi vẫn là không có một chút muốn ra ý tứ. Bất quá Tần Mộ Văn gần nhất lượng cơm ăn không tồi, tinh thần cũng thực hảo, Lê Cẩm tuy rằng lo lắng nhưng cũng biết dự tính ngày sinh trì hoãn một chút là hiện tượng bình thường.
Tần Mộ Văn gần nhất chỉ có thể nghiêng thân mình nghỉ ngơi, trực diện nằm hắn đều sẽ không thở nổi. Lúc này hắn xuống giường đi đường cũng phải đỡ eo, mỗi khi Lê Cẩm nhìn hắn đi như vậy đều muốn trực tiếp đem hắn ôm vào trong ngực. Nhưng trước sinh có thể đi nhiều một chút xác thật có lợi cho sinh nở.
Ổn công ở Lê Cẩm trong nhà ăn ngon uống tốt chiêu đãi, hắn nhìn thời tiết không tồi cùng Lê Cẩm nói: “Nếu là qua sơ mười, tôn phu lang còn không sinh, vậy trực tiếp uống dược, trợ sản.”
Lê Cẩm hơi hơi hé miệng sắc mặt nghiêm túc đáp ứng.
Ổn công nói rất có đạo lý nếu là đến lúc ấy còn không sinh xác thật phải dùng phi thường quy thủ đoạn. Rốt cuộc hài tử ở trong bụng ngốc một ngày đại nhân cùng tiểu hài tử đều có thể gặp phải rất lớn nguy hiểm.
Ba tháng sơ chín hôm nay buổi tối Lê Cẩm giúp tiểu phu lang ngâm chân, theo hài tử tháng càng ngày càng đủ lúc này liền tính là mỗi ngày mát xa khơi thông kinh lạc, thiếu niên chân cẳng cũng không thể tránh né mà bệnh phù. Bất quá may mắn liền tính sưng nhưng cũng rất nhanh liền tan bớt. Còn không đợi Lê Cẩm giúp tiểu phu lang lau chân, liền thấy hắn đột nhiên ôm bụng, rầu rĩ hừ một tiếng: “A Cẩm.”
Lê Cẩm nhanh chóng lau chân cho hắn, để hắn dựa vào đầu giường bắt mạch thời điểm Lê Cẩm ngón tay đều có chút run rẩy. May mắn lần đầu tiên đau từng cơn thân thể đau đớn ngừng nghỉ trong chốc lát, hắn nói: “Ta không có việc gì.”
Ổn công vốn dĩ đã ngủ Tiểu Trà đi đem hắn đánh thức, vội vàng nói: “Chủ phu khả năng muốn sinh a!”
Tuy rằng Lê Cẩm lúc này không rảnh bận tâm mặt khác nhưng hắn đã trước tiên phân phó hảo mỗi người nên làm cái gì, cũng mua cũng đủ dược liệu ở nhà, tiền sản chuẩn bị rất là đầy đủ.
Ổn công thay đổi thân sạch sẽ quần áo, tịnh tay hắn vào nhà thời điểm nhìn thấy Lê Cẩm giống như vào lâm đại địch đứng ở ven tường, cười nói: “Lão gia không cần lo lắng, tôn phu lang đây là nhị thai, không có vấn đề lớn gì. Chẳng qua sinh hài tử nào có không đau khổ, đau qua một thời gian tự nhiên liền sinh hạ.”
Lê Cẩm vẫn như cũ đứng ở tại chỗ không nói chuyện.
Ổn công nói: “Ngài nếu không về trước tránh một chút, rốt cuộc nơi này huyết khí sẽ va chạm ngài……”
Lê Cẩm rốt cuộc nói chuyện: “Ta liền ở chỗ này.”
“A?”
“Ta bồi hắn.”
Ổn công tâm kinh ngạc rất nhiều, cũng không lại tiếp tục mạnh mẽ yêu cầu phía trước hắn còn nói qua với Lê Cẩm gia đình giàu có sinh hài tử quy củ là cho sản phu đổi cái phòng, sinh xong hài tử một đoạn thời gian, phu phu cũng đạt được giường ngủ. Nhưng kỳ thật chân chính chú ý lên cũng không nghiêm khắc như vậy. Lê Cẩm lúc ấy cũng phủ quyết đề nghị này: “Không cần, ta mỗi lần vào nhà đều tắm rửa trước sẽ không ảnh hưởng thân thể hắn. Đến nỗi đổi phòng sinh hài tử cũng không cần, hắn quen thuộc nhất cái phòng này trong lòng cũng sẽ kiên định chút.”
Ổn công chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Tần Mộ Văn bên này sinh nhị thai rốt cuộc so với sinh đứa bé đầu tiên muốn nhanh hơn rất nhiều, trừ bỏ trước vài lần đau từng cơn cách thời gian có chút lâu, còn chưa tới giờ Tý bụng đau từng cơn liền rất quy luật.
Lê Cẩm cắt tham phiến cho hắn, liền vẫn luôn ở bên cạnh nắm tay hắn. Chờ một lát sinh thời điểm lại đem tham phiến cho hắn cắn ở trong miệng. Mới đầu Tần Mộ Văn còn có tâm tình cùng Lê Cẩm nói: “Ta không có việc gì.” Sau lại tế tế mật mật đau đớn từ nơi đó truyền tới tứ Tần Mộ Văn cái trán cùng chóp mũi đều toát ra mồ hôi. Hắn có thể làm được chính là nắm chặt tay Lê Cẩm.
Lần này tốt xấu chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa lại là hài tử thứ hai, trừ bỏ tham phiến có chỗ dùng, những cái thang nước đều không có tác dụng, tiểu tể tử liền từ a cha trong thân thể ra tới. Lúc này Lê Cẩm không để ổn công động thủ mà là chính mình sạch sẽ lưu loát cắt cuống rốn, lại dùng trang bị tốt sạch sẽ khăn vải hộ ở tiểu tể tử rốn như vậy mới có thể tránh cho cảm nhiễm. Lúc sau giúp tiểu tể tử lau mình, ấn đủ Lê Cẩm tính toán giao cho an ổn công ở một bên trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ổn công còn đang lâm vào trong chấn động hoàn toàn không phục hồi tinh thần lại. Chờ đến hắn giật mình qua tiểu tể tử đã bọc lên tã lót dựa vào sản phu bên người ngủ rồi. Mà Lê Cẩm đang thuần thục giúp sản phu xử lý nửa người dưới. Lúc này chuẩn bị sung túc sớm ở Tần Mộ Văn dưới thân lót mỏng đệm giường, bên cạnh cũng có chậu. Liền không cần giống lần đầu tiên trực tiếp đem đệm chăn đều đổi đi. Chỉ cần đem mặt đệm dơ hủy đi rửa sạch một chút liền hảo.
Lê Cẩm đem trên giường thu thập hảo giúp tiểu phu lang thay sạch sẽ qυầи ɭóŧ, đắp lên chăn xong quay đầu nhìn về phía ổn công bên người.
Ổn công: “……”
Ta là ai, ta làm gì đó.
Lê Cẩm nói: “Ngài chờ một lát.”
Tần Mộ Văn sinh nhị nhãi con tính toán đâu ra đấy là hơn một canh giờ, em bé cất tiếng khóc chào đời thời điểm nhật tử còn chưa tới ba tháng sơ mười. Lê Cẩm để Tần Mộ Văn phun ra tham phiến đang ngậm, lại dùng nước mật ong cho hắn nhuận nhuận môi. Lúc này mới đưa thỉnh ổn công đi ra cửa, Tiểu Trà trong lòng kích động hắn vừa mới vẫn luôn ở ngoài cửa hầu hạ, nguyên bản tính toán nếu là có gọi đến liền trực tiếp chuẩn bị sắc thuốc. Nhưng lần này sinh sản hiển nhiên rất thuận lợi, hắn mới đứng không bao lâu liền nghe được tiếng khóc trong trẻo của tiểu hài tử. Tiểu Trà nhanh chóng đem phong bì đỏ trước tiên chuẩn bị tốt lấy ra tới, ổn công thói quen tính cầm chỉ cảm thấy đây thu cũng không phải, không thu cũng không phải.
Lê Cẩm nói: “Đây là ngài nên được.”
Ổn công cũng là người thông minh, nói: “Việc hôm nay tại hạ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Lê Cẩm chỉ cười không nói, lúc sau để cho Tiểu Trà chiêu đãi ổn công ngày lễ tức, Lê Cẩm vào nhà bồi nhà mình phu lang cùng nhãi con.
Kỳ thật ổn công nói ra ngoài hay không đối với hắn đều sẽ không có ảnh hưởng gì, Lê Cẩm nguyên bản chính là hiểu y thuật, bọn họ thôn cùng trấn trên người đều biết. Chỉ là lần này sinh hài tử thuận lợi đưa bao lì xì cũng coi như cho đại gia cọ không khí vui mừng. Không chỉ là ổn công, ngay cả Tiểu Trà cũng có bao lì xì.
....................
Lê Cẩm lại lần nữa vào nhà, Tần Mộ Văn tinh thần còn tính không tồi, hắn đang nghiêm túc nhìn nhị nhãi con mặt mày. Lúc Lê Cẩm cắt cuống rốn nhị nhãi con thời điểm Tần Mộ Văn liền hỏi hắn hài tử giới tính.
Lê Cẩm nói: “Nam hài.”
Lúc này Tần Mộ Văn cẩn thận mà nhìn, em bé ửng đỏ trên mặt cũng không có nốt chu sa. Nhà hắn nhị nhãi con xác thật là nam hài tử. Phía trước A Cẩm nói phải cho nhị nhãi con lấy nhũ danh Sơn Báo…… Giống như cũng không phải không thể. Tần Mộ Văn bừng tỉnh nhớ lại chính mình lúc trước hỏi Lê Cẩm lấy nhũ danh cho Tiểu Bao Tử là gì, Lê Cẩm liền nói thẳng: “Con báo.” Đương nhiên sau đó vẫn là đổi thành Tiểu Bao Tử. Có thể thấy được Lê Cẩm đối với loại động vật con báo này thật sự yêu sâu sắc. Cứ việc như thế Tần Mộ Văn vẫn là cảm thấy Sơn Báo tên này có chút quá…… Quá cuồng dã. Bất quá A Cẩm thích vậy thì tùy hắn kêu đi, dù sao tiểu Sơn Báo hiện tại còn không hiểu tên hàm nghĩa. Tới lúc này nhị nhãi con nhũ danh liền bị định ra tới. Kỳ thật đây cũng không tính khác người, phía trước Lê Cẩm đi Trần Tây Nhiên trong nhà làm khách có hôm nghe được hắn mẫu thân nói lỡ miệng kêu Trần Tây Nhiên nhũ danh —— cẩu tử. Nhũ danh vốn dĩ chính là để người trong nhà hoặc là quan hệ đặc biệt tốt thân thích bằng hữu kêu, người ngoài bình thường đều xưng hô hài tử là Đại Lang, Nhị Lang.
Chờ đến tiểu hài tử trưởng thàng vậy có thể trực tiếp hô tên này. Bất đồng với Tiểu Bao Tử sinh ra lúc ấy trong nhà nghèo khó, liền sữa dê đều uống không nổi, chỉ có thể quấy cháo bột ăn. Tiểu Sơn Báo hiện tại đói bụng liền có sữa dê, tã lót cùng quần áo cũng đều dùng tốt vải bông khâu vá, so với hắn ca ca không biết muốn hạnh phúc hơn bao nhiêu.
Hôm sau Bánh Bao tỉnh lại hiếm thấy phát hiện cha cư nhiên còn ở nhà chính. Hắn ở cửa lộ ra một khuôn mặt nhỏ, nói: “Cha, hôm nay không luyện tự sao?”
Lê Cẩm đã rửa mặt hảo cho hắn vào nhà.
Tiểu Bao Tử phát hiện, a cha bụng bẹp xuống a!
Lê Cẩm bảo Bánh Bao nhỏ giọng, cho hắn xem đệ đệ đang ngủ say.
“Đây là Sơn Báo, Tiểu Bao Tử đệ đệ.”
Lê Cẩm nguyên tưởng rằng Tiểu Bao Tử sẽ rất vui vẻ nào biết nhà hắn đại nhãi con cư nhiên thiếu chút nữa khóc lên.
Lê Cẩm: “Bánh Bao?”
Tiểu Bao Tử ủy khuất ba ba: “Cha, hắn thật xấu……”
Lê Cẩm: “……”
Lê Cẩm kiên nhẫn giải thích nói mới sinh ra tiểu hài tử đều như vậy, qua mấy tháng liền lớn lên trắng trẻo mập mạp.
Tiểu Bao Tử nghe cha nói cố mà gật gật đầu nhưng thoạt nhìn vẫn là không tin.
Hôm nay sơ mười, ngày nghỉ tắm gội. Cùng Tiểu Bao Tử ăn qua cơm sáng Lê Cẩm thanh nhàn ở nhà chiếu cố phu lang cùng tiểu Sơn Báo, đương nhiên còn có Tiểu Trà làm trợ thủ.
Tiểu Bao Tử hiện giờ rất ngoan, sẽ chính mình tự ăn cơm, Lê Cẩm viết thư hồi thôn thời điểm hắn liền ở một bên niệm thư. Ngày thường hiếm khi nhìn thấy Tiểu Bao Tử như thế. Lê Cẩm hỏi hắn nguyên nhân, Tiểu Bao Tử nghiêm túc mà nói: “Đọc sách sẽ làm người biến thành xinh đẹp, Bánh Bao muốn đọc nhiều sách cho đệ đệ nghe.”
Lê Cẩm: “Đây là ngụy biện sao?”
Tiểu Bao Tử đếm đầu ngón tay: “Cha, Trâu thúc thúc, Vạn bá bá…… Đều rất đẹp a!”